Trong quán Du Hiên Hạo chọn, ăn được một nửa thì anh nhận được cuộc gọi của mẹ, cúp máy không lâu lại nhận được cuộc gọi của Du Uyên Nhi hỏi về vụ của Vương Kiến Thông, từ đó lại nhớ đến việc Kiều An bị đánh bất tỉnh.
Muốn vào bệnh viện xem tình hình của Kiều An thế nào nhưng lo Ái Ái hiểu lầm, Du Hiên Hạo chỉ còn cách khai trước khi bị bắt quả tang như lần trước.
“Ái Ái, Kiều An bị Vương Kiến Thông bạo hành, tình trạng không tốt lắm, hay chúng ta quay lại bệnh viện xem thế nào có được không?”
“Chẳng phải anh đang bị thương sao?”
“Không nghiêm trọng”
Ái Ái gật gù, dù sao chân của Du Hiên Hạo cũng không thật sự bị thương, cô nói: “Vậy anh lái xe cẩn thận, em về trước”
“Không phải” Du Hiên Hạo giật mình, hoảng loạn đến rối lên: “Tại sao em không đi cùng anh?”
“Anh không bị thương nghiêm trọng, em đi cùng anh cũng chẳng biết làm gì” Ái Ái thật lòng đáp.
“Không được, em phải đi cùng anh, nhỡ như em lại hiểu lầm thì anh bị oan rồi?”
Ái Ái ngẩn người nhìn Du Hiên Hạo, ý anh vừa nói là lo cô hiểu lầm giữa anh và Kiều An? Đối diện với vẻ mặt mong chờ của Du Hiên Hạo, Ái Ái nhận ra cô lại lạc đường, đúng là cô thích anh nhưng lại không thể thôi nghĩ về việc bản thân chỉ là kẻ dự bị trong chuyện tình cảm của anh.
“Em còn có việc, em về trước đây”
Ái Ái bật dậy lao khỏi quán không để Du Hiên Hạo có cơ hội đuổi theo kịp. Anh tính tiền xong vừa ra khỏi quán thì Ái Ái đã lên taxi đi mất, anh chán nản thở dài, sớm biết cô giận đã không nhắc đến Kiều An lúc này.
Du Hiên Hạo một mình quay lại bệnh viện, Kiều An vẫn đang ở phòng hồi sức chưa tỉnh, anh ghé sang chổ Vương Kiến Thông, bố mẹ anh ta ngồi cạnh giường khóc lên khóc xuống không ngừng.
Đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào, Du Hiên Hạo vẫn không dám tin người anh em tốt cùng anh trưởng thành lại trở thành một kẻ có lòng dạ xấu xa như thế kia, lại còn nhắm đến em gái anh.
Du Hiên Hạo về nhà, bố mẹ Du thấy anh bị thương liền vội chạy đến giữ lại hỏi chuyện, mẹ Du tinh ý nhận ngay ra vấn đề: “Con với Kiến Thông đánh nhau vì Kiều An đúng không? Lúc nãy mẹ gọi cho mẹ Kiến Thông hỏi tình hình, bà ấy nói Kiều An cũng nhập viện”
“Là cậu ta đánh Kiều An trước” Du Hiên Hạo uể oải đáp.
“Cái gì? Kiến Thông nó ăn học đàng hoàng, tính tình thế nào ai cũng biết, con vì bênh vực Kiều An mà trở mặt với anh em à?” Mẹ Du tức giận lên giọng mắng.
“Con chẳng bênh ai cả, người nào làm sai thì con nói người đó làm sai, nếu mẹ không tin chờ cậu ta tỉnh dậy ba mặt một lời sẽ rõ”
Mẹ Du vừa định nói tiếp thì bố Du đã cản bà lại, vội nói: “Được rồi, được rồi, đợi Kiến Thông tỉnh lại hỏi rõ, để con nó còn lên phòng nghỉ ngơi”
Mẹ Du không có ý tra hỏi thêm, Du Hiên Hạo trở về phòng tắm rửa xong nằm dài trên giường, lấy điện thoại nhắn tin giải thích cho Ái Ái, lúc gửi tin nhắn mới phát hiện đã bị chặn, anh bật dậy nhanh chóng gọi cho cô, quả thật cô đã chặn anh. Truyện Huyền Huyễn
Du Hiên Hạo cười nhạt, có lẽ đây chính là cái giá anh phải trả khi lưu luyến bạn gái bạn thân, để rồi đánh mất tất cả, bao gồm cả bạn anh và cô gái thích anh.
Suốt bữa ăn bố mẹ Khang cũng đã bỏ cuộc trong việc bắt chuyện với Khang Bất Dịch, họ chỉ còn có thể hỏi chuyện quan tâm thông qua Khang Bất Di và Kim Mỹ, Thiên Ngọc càng không có cớ gây chú ý.
Bữa ăn xem như hòa bình, vừa kết thúc Khang Bất Dịch đã đưa Du Uyên Nhi về không nán lại thêm giây nào, suốt một tiếng rưỡi đã quá mức giới hạn chịu đựng của anh khi phải ngồi ăn với những kẻ anh ghét.
Từ trong nhà hàng ra bãi đổ xe phía sau khu vực chính, càng đi Du Uyên Nhi càng tuột về phía sau, Khang Bất Dịch xoay đầu thấy bước chân cô chậm rì rì liền dừng lại chờ.
Đợi Du Uyên Nhi đến gần Khang Bất Dịch mới lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Uyên Nhi mím nhẹ môi lắc đầu, thật ra việc Khang Bất Dịch chịu ngồi yên cùng bố mẹ ăn cơm có lẽ đã quá nhiều so với những gì cô đã mong, nhưng cô lại cảm thấy hơi tiếc vì mối quan hệ của Khang Bất Dịch và bố mẹ anh dường như chẳng tốt hơn dù chỉ một chút.
Ấn đường Khang Bất Dịch chau lại không hài lòng, bất mãn nói: "Tôi đã làm theo những gì cậu muốn, cậu còn không vui?"
"Mình vui mà" Du Uyên Nhi ngẩn ngơ đáp, lướt qua Khang Bất Dịch đi về hướng đổ xe.
Khang Bất Dịch khẽ híp một bên mắt dõi theo Du Uyên Nhi như người mất hồn đi băng băng về trước.
Đến nhà Du Uyên Nhi đã hơn tám giờ rưỡi, lúc Khang Bất Dịch tháo nón ra vẫn thấy vẻ mặt lơ ngơ của cô như vẫn còn đang bận tâm đến chuyện ở nhà hàng. Khang Bất Dịch liếc nhìn Du Uyên Nhi đang đợi anh về mới vào nhà, anh đề máy xe, trước khi đi cố tình nói: “Anh về nhé!”
Câu nói của Khang Bất Dịch khiến Du Uyên Nhi lập tức bừng tỉnh, hai mắt mở to ngạc nhiên dõi theo xe anh đã chạy đi mất. Khóe môi cô tự giác cong lên cao, kích động đến mức tim nhảy tưng tưng, cô dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt mình để tự trấn an bình tĩnh lại trở vào nhà.
Buổi sáng hôm sau Du Uyên Nhi nghỉ học, tầm tám giờ hơn Du Hiên Hạo đưa cô cùng bố mẹ đến bệnh viện, Vương Kiến Thông đã tỉnh, bố mẹ anh ta đều có mặt để chất vấn vấn đề.
Đoạn clip quay được ở nhà Kiều An cũng nằm trong tay Du Hiên Hạo, Vương Kiến Thông không trốn tránh những việc đã làm nên anh cũng không đưa đoạn clip ra.
Bố mẹ Vương Kiến Thông không ngờ đứa con trai ngoan ngoãn biết cư xử chuẩn mực lại có thể ra tay với một cô gái, kể cả anh em tốt cùng nhau lớn lên, hai người họ nước mắt ngắn nước mắt dài khóc suốt một buổi.
Sau sự việc lần này, rất khó để mối quan hệ giữa hai nhà, đặc biệt là tình bạn của Du Hiên Hạo và Vương Kiến Thông có thể cứu vãn, còn chuyện riêng của Vương Kiến Thông và Kiều An chỉ đợi Kiều An tự mình đưa ra hướng giải quyết, bỏ qua hoặc kiện anh ta.
Du Hiên Hạo không còn muốn xen vào chuyện của Vương Kiến Thông, nhất là Kiều An, anh không muốn đứng mãi trên vết bùn của quá khứ. Anh đã đánh mất quá nhiều thứ chỉ vì ôm mãi một cơn mơ không có thật, giờ đây đã đến lúc anh nên thức tỉnh thoát khỏi nó.