Khang Bất Dịch biết Du Uyên Nhi là con gái út nên được cưng chiều là điều hiển nhiên, trong lúc hẹn hò và trước đó anh quả thật đã nhiều lần khiến cô phải buồn và rơi nước mắt, trong khi ở nhà cô được yêu thương thì lại phải chịu cảnh bị anh ức hiếp. Thế nên, anh đã thề với lòng, nếu như có được một cơ hội trở về bên nhau, anh nhất định sẽ mang tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng mà anh có đều dành cho cô.
Trong lúc ăn, Du Uyên Nhi nghe được một chuyện vô cùng hay ho từ Khang Bất Dịch, chị dâu anh là y tá, chị ấy gặp được anh trai anh là vào một lần anh đánh nhau phải vào bệnh viện vào hai năm trước, hai người họ lần đầu gặp nhau đã quên luôn sự tồn tại của anh. Kể từ lúc anh trai Khang Bất Dịch đăng ký kết hôn với Kim Mỹ vào cuối tháng trước, chị dâu anh đã kéo theo anh trai anh dọn vào nhà anh, còn thường xuyên đe dọa sẽ tiêm anh một mũi thuốc mê nếu anh không nghe lời.
Tuy Kim Mỹ trông ngoài hai lăm nhưng thực chất bằng tuổi với anh trai anh, đặc biệt nói nhiều đến mức khiến Khang Bất Dịch phải phát sợ. Sau khi bị cưỡng ép sống chung còn bị cưỡng ép ăn uống, Khang Bất Dịch biết chị dâu anh cũng vì lo cho anh em anh suốt ngày bên ngoài, thêm là đàn ông sẽ không biết tự chăm sóc mình nên mới muốn sống cùng nhau để chị dâu anh thuận tiện trong việc chăm sóc.
Đang vui vẻ bỗng nhắc đến đánh nhau, biểu cảm của Du Uyên Nhi bất chợt đanh lại không kịp trở tay, Khang Bất Dịch nhớ rõ trước khi anh chớp mắt cô vẫn còn đang cười, anh chớp mắt xong cô đã xị mặt nhìn anh. Đúng năm giây sau, vẻ mặt cô tự trở về dáng vẻ bình thường, bắt đầu tra khảo: “Tại sao tối hôm đó cậu đi cùng Thiên Ngọc?”
“Tôi không đi cùng cô ta, là cô ta tự bám theo” Khang Bất Dịch bình thản đáp.
“Vậy... còn ngôi nhà đó?”
“Nhà Vũ Hàn”
Nghe cũng có lý, Du Uyên Nhi vẫn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục suy nghĩ để giải đáp khuất mắc của bản thân, chợt nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng, cô thẳng lưng nghiêm túc chất vấn: “Tại sao ngày chia tay đến tận hôm nay cậu không níu kéo? Cảm xúc năm xưa của cậu hết vướng lại rồi?”
Khang Bất Dịch thở ra một hơi bất lực, anh bóp trán bình tĩnh lại, chậm rãi đáp: “Cậu đã chặn phương thức liên lạc, sau đó tôi nghĩ cậu đã nghĩ đến việc chia tay chắc chắn đã rất tổn thương, tôi không biết phải giải thích với cậu thế nào, cũng chẳng biết với thái độ dứt khoát của cậu khi đó có chịu nghe tôi giải thích”
Chuyện này Du Uyên Nhi hoàn toàn thừa nhận, khoảng thời gian đó cô đã giận Khang Bất Dịch đến mức không muốn nhìn mặt, cô cũng đâu ngờ được một Khang Bất Dịch uy quyền của lúc trước lại trở nên yếu thế trước cô như vậy.
Du Uyên Nhi nhoẻn miệng cười, ngày trước cô chỉ muốn Khang Bất Dịch trở lại làm anh trai nhỏ ấm áp, cô chưa từng nghĩ mình sẽ khiến anh càng ngày nhút nhát khi đối diện với cô. Du Uyên Nhi không cần Khang Bất Dịch sợ cô hay tất cả đều phải thuận theo ý cô, cô chỉ muốn anh thẳng thắn không che giấu bất kỳ điều gì, kể cả lỗi lầm dù vô tình hay cố tình, đó mới là sự tôn trọng mà cô cần.
Ăn uống xong Khang Bất Dịch cũng không nán lại mà đưa Du Uyên Nhi về trước, để lát nữa anh chị tiếp khách xong thì thế nào cũng bắt anh ngồi nói chuyện với bố mẹ.
Trước khi đi Du Uyên Nhi phải nói với anh trai một tiếng nên ghé bàn, bạn bè chung bàn Du Hiên Hạo đều đã ngà ngà say nên thấy cô liền buông lời trêu chọc, Khang Bất Dịch tỏ rõ thái độ ra mặt, tay nắm tay cô kéo đi ngay khi cô vừa tạm biệt xong.
Trên đường xuống nhà xe, Khang Bất Dịch nghiêm túc hỏi: “Anh cậu là anh ruột à?”
Từ bé đến lớn hầu như Du Uyên Nhi nghe câu hỏi này nhiều đến mức giống như “Hôm nay ăn cơm chưa?”, cô trịnh trọng gật đầu mạnh, nói với bộ dáng vô cùng tự tin về bản thân: “Anh ấy là anh ruột của mình, do anh ấy mang gen trội thôi, có gì hơn mình đâu”
Khang Bất Dịch mím môi nhịn cười, anh và anh trai anh khá giống nhau nhưng anh em Du Uyên Nhi chỉ có điểm giống nhau duy nhất là lún đồng tiền, còn lại khác xa như không hề dính líu đến nhau.
Lúc ra khỏi sảnh nhà hàng Khang Bất Dịch nhận được điện thoại từ Lý Vũ Hàn, anh dừng bước nghe máy, chàng trai kể từ lúc anh và Du Uyên Nhi chia tay đã không còn tâm trạng ra ngoài, nay đã nôn nao đòi đi chơi Giáng Sinh vào tối mai, còn bảo sẽ giúp anh bố trí hoa nến theo đuổi lại Du Uyên Nhi.
Khang Bất Dịch nghe Lý Vũ Hàn hào hứng kể kế hoạch giúp anh suốt gần năm phút đồng hồ, do Lý Vũ Hàn càng nói càng hăng say anh liền bình thản gạt ngang: “Tao với cô ấy quay lại rồi”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, bỗng vang lên một tiếng vội vàng: “Làm phiền rồi, tao nghĩ tao chưa ra đường được”
Cúp máy, Khang Bất Dịch nhếch môi cười, vừa xoay qua tìm Du Uyên Nhi đã không thấy bóng dáng cô đâu, anh vội đi xung quanh tìm, không phải cô lại nổi hứng bất chợt đổi ý bỏ rơi anh đấy chứ?