• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vỹ sau khi nhớ lại được Phó Minh Khải liền tự trách không nguôi nhưng lại càng thấy có lỗi với Kiều Mịch Na nhiều hơn, ba mẹ Kiều đang trên xe về nhà thì chợt mẹ Kiều lên tiếng đập tan suy nghĩ của ba Kiều..

“Ông à, hình ảnh của Mịch Na hôm nay dường như tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi..”

“Bà cũng cảm nhận được?”

“Ông.. cũng vậy sao?”

Ba Kiều gật đầu thay cho câu trả lời khiến cả hai chìm vào suy nghĩ. Về phía Kiều Mịch Na lúc này, sau khi trải lòng với Giang Vỹ thì cô không về nhà mà lại tìm đến nhà ba mẹ Phó vẫn đang sống rất khỏe mạnh..

“[Ba mẹ Phó, con sẽ đưa anh hai về với hai người sớm. Mong là hai người có thể nhanh nhớ lại Phó Minh Khải là ai..]”

Kiều Mịch Na mới bắt đầu về nhà. Cứ ngỡ, ba mẹ đã ngủ hết nhưng ba Kiều vẫn đang ở ngoài chờ cô..

“Ba, sao ba chưa ngủ ạ?”

“Ba có chuyện muốn nói với con..”

Kiều Mịch Na từng bước ngồi xuống chờ ba Kiều hỏi tội, chợt ba Kiều lấy ra một tấm hình đưa cho cô. Trong tấm hình là cô chụp với các bé nhỏ cùng dòng chữ mái ấm Khải Mịch mà rưng rưng...

“Khi con chụp tấm hình này không phải là con đúng không?”

“Sao ba lại nói vậy ạ?”

“Ta đã từng suy nghĩ rất nhiều về tên Khải Mịch này nhưng lại không nhớ ra được người đó, có lẽ ba mẹ đã quên đi một người không nên quên rồi đúng không?”

Kiều Mịch Na nhìn ba Kiều muốn nói sự thật nhưng thời hạn bảy ngày sắp đến, khoảnh khắc bên họ đã không còn nhiều nữa rồi...

“Không đâu ạ. Người trong hình chính xác là con, còn tên Khải Mịch có ý nghĩa là một nơi an ổn chuẩn bị cho khởi đầu mới thôi..!”

“Thật chứ?”

Kiều Mịch Na mỉm cười cho ba Kiều yên lòng mà trở về phòng, bên dưới cô vẫn nhìn vào tấm hình lúc Phó Minh Khải sống dưới thân phận của cô..

“[Cảm ơn vì mái ấm này, anh hai!]”

Hôm sau, Diệp Trường Minh và La Mỹ Hiên đang cùng nhau đi chơi thì chợt nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc khiến anh nhớ lại ký ức mơ hồ với Phó Minh Khải..

“Anh làm sao thế?”

“À anh không sao, em đừng lo..”

Diệp Trường Minh bỏ qua và tiếp tục đi cùng La Mỹ Hiên. Tại công ty, Giang Vỹ không an tâm về Kiều Mịch Na nên đã gọi cho cô mà không được liền đến nhà tìm...

“Cậu Giang, cậu đến tìm tiểu thư ạ?”

“Cô ấy có ở nhà không?”

“Tiểu thư bị sốt nên đang nghỉ ngơi trên phòng, cậu có muốn vào thăm không?”

Giang Vỹ ngập ngừng vào hay không nên vào thì ba Kiều đi ra cho phép cậu vào thăm Kiều Mịch Na. Vừa vào phòng, nhìn cô nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt trông không khá hơn là mấy. Nghe tiếng động Kiều Mịch Na mở mắt thì thấy Giang Vỹ..

“Anh.. tới đây làm gì?”

“Em không sao chứ? Còn thấy mệt trong người không?”

“Em không sao. Anh về đi, hiện tại em chưa muốn gặp anh.!”

Kiều Mịch Na quay mặt sang một bên tránh cho nước mắt rơi vì Giang Vỹ, riêng anh thì muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu..

“Anh biết là ba tháng qua anh đã mang lại cho em vui có buồn có nhưng mà mọi thứ anh làm đều là vì anh đã quên mất anh trai của em, điều này anh xin lỗi. Nhưng mà, cậu ấy trước khi ra đi đều suy nghĩ cho em, đều muốn em sống thật tốt nên hy vọng em đừng vì anh mà hành hạ bản thân.”

“Nếu như em đổi ý muốn anh cưới em thì anh sẽ như thế nào?”

Giang Vỹ im lặng trước câu hỏi này của Kiều Mịch Na nhưng vẫn đồng ý hồi đáp...

“Anh sẽ cưới...”

Kiều Mịch Na cười đau khổ vì câu trả lời như thật từ Giang Vỹ...

“Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi..!”

“Được.”

Kiều Mịch Na âm thầm rơi lệ càng nhiều vì tình cảm không nên có này...

“[Anh hai, em xin lỗi. Em không nên có tình cảm với Giang Vỹ, khiến bản thân đau khổ như bây giờ..]”

Thời gian bảy ngày sắp đến, hôm nay đã là ngày thứ sáu nên sau khi hạ sốt Kiều Mịch Na đã tìm đến sư thầy chuẩn bị pháp sự..

“Kiều thí chủ, cô thật sự muốn làm như vậy sao? Ban đầu, Phó thí chủ muốn cứu sống cô nên mới hy sinh bản thân. Cô có nên suy nghĩ lại không?”

“Nhưng mà cho dù cứu sống được con, thì số mệnh con chỉ sống mãi ở tuổi 20 là không thay đổi. Không phải sao ạ?”

Vị sư thầy vừa niệm a di đà phật vừa thở dài, Kiều Mịch Na cũng chắp tay thành tâm lạy phật. Trên đường trở về, cô ghé ngang mái ấm Khải Mịch mà Phó Minh Khải để lại. Vừa đến nơi, các bạn nhỏ đã tới nhận người quen..

“Chị Kiều tới rồi. Hôm nay có mang đồ ăn ngon tới cho chúng em không ạ?”

“Có chứ. Ai cũng có phần, đừng chen lấn nhé!”

Các bạn nhỏ nhanh chóng tới chỗ đồ ăn, còn viện trưởng thì tới tiếp đón Kiều Mịch Na..

“Kiều tiểu thư, hôm nay ghé khảo sát à?”

“Viện trưởng, con tới thăm mấy đứa nhỏ thôi ạ. Tình hình của viện vẫn ổn chứ ạ?”

“Từ sau khi viện được sửa sang lại, đã tạo nhiều điều kiện cho bọn trẻ rồi. Gần đây, càng có nhiều trẻ vô gia cư tìm tới viện nên có lẽ sỉ số sẽ gia tăng nhiều trong tương lai.”

Kiều Mịch Na gật đầu yên lòng mà rời đi. Ngồi trên xe, cô thầm suy nghĩ..

“[Mọi chuyện xem như đã xong. Anh hai, hãy chờ nhé.!]”

Định mệnh hai anh em Kiều Mịch Na và Phó Minh Khải quả thật khiến người người xót xa, nhưng điều xót hơn chính là tình yêu của hai anh em lại đều trao cho Giang Vỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK