• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nội Kiều nhận được cuộc gọi video từ Kiều Mịch Na liền lập tức nghe máy..

“Ông à, vất vả cho ông rồi.!”

“Đều nhớ lại hết rồi?”

Kiều Mịch Na gật đầu thay cho hồi đáp, lúc này ông nội Kiều mới nói lại chuyện của Hách Dương Triết..

“Hôm trước, thằng nhóc nhà họ Hách đã đến tìm ông đấy.!”

“Triết ạ? Không lẽ anh ấy..?!”

Kiều Mịch Na thở dài và thắc mắc nếu Hách Dương Triết đã biết cô không phải Nguyễn Nhã Vy thì tại sao lại không đến hỏi chuyện..

“[Anh ấy đã biết mà không vạch trần mình?]”

“Nếu đúng là như vậy thì con dự định sẽ làm gì?”

Kiều Mịch Na không nghĩ rằng mọi chuyện bị phát hiện sớm như vậy nên cô sẽ phải đối mặt với Hách Dương Triết như thế nào đây..

“Ông à, ông sắp xếp người bảo vệ cho ba mẹ và những người thân quen bên cạnh con nhé. Chuyện còn lại để con giải quyết là được.”

“Được. Nghe theo ý con.!”

Sau cuộc nói chuyện, Kiều Mịch Na chuẩn bị nấu bữa tối chờ Hách Dương Triết về nhưng Hách Dương Triết ở công ty lại không thể chú tâm làm việc thì bất ngờ ba Hách lại đến..

“Ba, sao hôm nay ba lại đến công ty thế?”

“Ba đi công việc về, nên ghé ngang vào thăm con.”

Hách Dương Triết cùng ba Hách ra nhà hàng nhỏ ăn trưa, nhân cơ hội hỏi chuyện Kiều Mịch Na năm xưa..



“Ba, có phải ba vẫn còn giấu con chuyện gì không?”

“Ý con là sao?”

“Ba biết là con đang nói đến vấn đề gì mà?”

Ba Hách biết rằng Hách Dương Triết đang hỏi về việc của Kiều Mịch Na nhưng vẫn bình tĩnh mà đáp..

“Con nghĩ nhiều rồi..”

Hách Dương Triết đã đoán được rằng ba Hách sẽ không dễ nói ra nguyên nhân, gần tối Kiều Mịch Na chờ đợi cùng bàn ăn dường như gần nguội đi mà Hách Dương Triết vẫn chưa về.

“[Muốn gặp lần cuối cũng không được rồi..!]”

Kiều Mịch Na nhớ lại từng khoảnh khắc bên Hách Dương Triết khi là Nguyễn Nhã Vy, tuy chỉ có một thời gian ngắn nhưng bản thân lại rất vui. Tiếng mở cửa căn hộ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Mịch Na, Hách Dương Triết đi vào thì cả hai mặt đối mặt nhìn nhau...

“Anh..”

“Xin lỗi, hôm nay công ty nhiều việc quá nên anh không về ăn tối cùng em kịp.”

Kiều Mịch Na hơi rưng rưng nước mắt mà lắc đầu hồi đáp..

“Không sao. Em đi hâm đồ ăn lại, anh thay đồ đi rồi mình cùng ăn.”

Hách Dương Triết khẽ ừ một tiếng rồi vào tắm rửa thay đồ, một lúc sau trở ra mới ngồi vào bàn ăn. Kiều Mịch Na liếc nhìn biểu hiện của anh mà suy đoán...

“Nhã Vy, anh nghe nói phía Diệp tổng mời chúng ta đi ăn đầy tháng có đúng không?”

“Đúng rồi. Nếu anh bận thì em đi một mình cũng được, không sao.”

“Đương nhiên là anh sẽ đi cùng em rồi.”

Kiều Mịch Na tươi cười vui vẻ, riêng Hách Dương Triết trong lòng thầm nghĩ..

“[Không cần biết em là Nhã Vy hay Mịch Na, chỉ cần người đó là em vậy là được rồi.!]”

Thời gian kéo đến tiệc đầy tháng của con trai Diệp Trường Minh và La Mỹ Hiên, mọi người đều góp mặt đông đủ.

“Mỹ Hiên, chúc mừng đầy tháng con trai nhé..!”

“Cảm ơn cô Nhã Vy. Tôi đã có con rồi, khi nào mới được ăn tiệc mừng của cô đây?”

Cả hai cùng bật cười với nhau chợt Kiều Mịch Na tiến tới ôm nhẹ La Mỹ Hiên, một cái ôm tượng trưng cho tình bạn bấy lâu khiến La Mỹ Hiên ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại cái ôm này..

“Tôi thay Mịch Na chúc mừng cô đã có được gia đình của riêng mình, về sau nhất định phải hạnh phúc đấy..!”

“[Cảm giác này..]”

Dứt khỏi cái ôm, Kiều Mịch Na xin phép rời đi cùng Hách Dương Triết..



“Nhã Vy, em làm sao thế?”

“Có thể đưa em ra bãi biển được không?”

Hách Dương Triết không nói gì nhiều mà lái xe tới bãi biển theo Kiều Mịch Na yêu cầu. Những người còn lại ở bữa tiệc có hơi kinh ngạc vì hành động của Kiều Mịch Na nhưng cô cũng có nhắn tin lại là không sao nên mọi người mới yên tâm..

“Em có thấy Nhã Vy gần đây có biểu hiển hơi lạ không?”

“Anh cũng cảm thấy vậy à? Những biểu hiện hay hành động này càng ngày càng giống..Mịch Na.//”

Phó Minh Khải khựng lại trước câu nói của chính bản thân mà suy ngẫm. Xe của Hách Dương Triết dừng lại trước một bãi biển trống, cùng Kiều Mịch Na xuống hóng gió.

“Triết, anh có điều gì muốn nói với em không?”

“Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Nếu anh muốn biết chuyện gì có thể trực tiếp hỏi em mà?”

Hách Dương Triết nhìn vẻ mặt của Kiều Mịch Na dường như đã biết chuyện anh tìm gặp ông nội Kiều trước đó..

“Em biết rồi?”

“Anh nghi ngờ em chính là Kiều Mịch Na đúng không?”

Hách Dương Triết im lặng nhưng vẫn nhìn Kiều Mịch Na bằng ánh mắt hối lỗi..

“Anh đoán không sai, Mịch Na là em vẫn còn sống.!”

“Anh..”

Kiều Mịch Na công nhận thân phận của bản thân trước Hách Dương Triết..

“Tại sao lúc về nước anh lại không vạch trần em?”

“Anh không muốn mất em, dù em là Nhã Vy hay là Mịch Na. Anh chỉ biết người anh yêu là em, không muốn mất đi em.”

Kiều Mịch Na mãi nhìn về sóng biển đang đánh từng đợt sóng rồi quay lại nhìn vào Hách Dương Triết..

“Khoảng thời gian này, cảm ơn anh đã ở bên Nhã Vy. Em cũng muốn mình mãi mãi là Nhã Vy vô lo vô nghĩ nhưng mà vì sự an toàn của anh em chỉ có thể phụ anh thôi.”

“Mịch Na, em nói như thế có phải người hại em nằm trong gia tộc của anh?”

“Chúng ta từ khi chưa được sinh ra đã được hứa hôn cho nhau, cho đến khi ra đời vẫn chưa được gặp nhau một lần nào. Anh và em chỉ có thể nhìn sự trường thành hai bên qua hình ảnh nhưng mà ẩn sau trong việc này lại là một âm mưu lớn mà em không thể không quan tâm.”

Hách Dương Triết sốt sắng trước lời bộc bạch từ Kiều Mịch Na..

“Em vốn dĩ đã không phải là người bình thường nên mệnh cách khác hẳn với mọi người. Từ lúc sinh ra, nồng độ hồng cầu của em có sự phát triển mạnh hơn người thường. Vô tình lúc còn nhỏ em đã gặp ba của anh bên ngoài, ông ấy cho người bắt cóc em và buộc em phải truyền máu cứu người. Mà người đó... chính là anh.!”



“Sao?”

“Có thể anh đã quên nhưng mà anh bẩm sinh bị thiếu máu, gia đình nhiều lần nhờ bệnh viện hiến máu nhưng đều không đủ. Ba của anh đã cho người bắt cóc em đến bệnh viện, yêu cầu bác sĩ lấy máu cứu anh.”

Càng kể lại câu chuyện càng khiến Kiều Mịch Na không khỏi thất vọng, Hách Dương Triết ngồi kế bên mà ôm cô vào lòng..

“Sau khi truyền đủ lượng máu thì sức khỏe của em suy yếu mới đưa em về nhà, còn ông ấy và gia đình lại dọn đi ngay trong đêm đó. Vì không muốn ba mẹ lo nên em đã giấu nhẹm việc này đến lớn, cứ ngỡ sẽ không lặp lại nhưng mà số phận lại khiến em gặp lại ông ta.”

Hách Dương Triết càng không tin vào nhân cách của ba Hách qua lời kể từ Kiều Mịch Na..

“Trong quá trình tìm kiếm anh trai của em_Phó Minh Khải thì nhìn thấy có người muốn gây khó dễ cho anh ấy nên em đã truy lùng theo và mới biết người đứng đằng sau ép chết anh ấy lại là ba của anh nên em đã tự tạo ra tai nạn xe, nhờ ông nội em cứu lấy anh ấy và đưa linh hồn trùng sinh vào cơ thể của em mới xảy ra những việc sau này.”

“Anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng ông ấy lại làm những điều tồi tệ như vậy chỉ vì..”

“Em biết năng lực của bản thân khiến nhiều người muốn đưa ra nghiên cứu, hoặc cũng có người muốn rút hết máu của em để được hồi sinh nhưng mà thù này em không thể không báo.”

Kiều Mịch Na dù không muốn nhưng vẫn phải thốt ra câu nói cả hai không muốn nghe nhất..

“Triết, em không muốn làm hại anh nên hãy đồng ý rời xa em. Có được không?”

“Anh không đồng ý. Mạng của anh là được em cứu về, sau này em làm gì anh cũng đều sẽ ở bên em.”

“Triết, em có thể sẽ gây khó dễ cho gia đình anh đấy. Anh là con trai của họ, anh chấp nhận nhìn họ chịu khổ sao?”

Hách Dương Triết càng nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Kiều Mịch Na mà nhẹ nhàng hồi đáp..

“Em cũng là gia đình của anh, không phải sao? Huống hồ việc làm của ba anh vốn đã sai ngay từ đầu nên anh sẽ không biện bạch thay cho ông ấy, nhưng mà vì sự tham lam của bản thân mà ông ấy đã hại bao nhiêu người như này anh không thể tha thứ được.”

“Triết..”

Kiều Mịch Na không nghĩ rằng Hách Dương Triết lại kiên định như này. Ban đầu cô nghĩ rằng nếu nói hết mọi việc thì cả hai sẽ chia tay, nhưng mọi việc lại luôn đi ngược lại. Hách Dương Triết dịu dàng nhìn Kiều Mịch Na khóc nhiều tới nỗi mắt đỏ hoe liền trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK