Ông đạp tung cánh cửa và thấy bà Katherine bị trói nằm dưới sàn nhà. Băng keo bạc dán trên mồm bà, và bà đang vất vả hít hơi thở qua mũi. Johnny nằm dưới nền đất, bẩn thỉu, trắng bệch. Cậu ta cũng bị chảy máu, bầm dập, và cái nhìn trên khuôn mặt hoàn toàn kinh hãi. Gã Holloway chỉ còn là một đống xương bên cạnh cậu, hoặc là đã chết hoặc cũng gần như vậy. Gã Freemantle đứng ngay bên trên họ, cái ống kim loại dài bảy mươi phân lăm le trên tay gã. Người ngợm tả tơi, máu me be bét và hung tợn, gã nhìn giống một kẻ cùng đường quẫn kế hơn là kẻ giết người. Với Hunt, không cần phải tính toán nhiều, bài toán đơn giản.
Ống chì. Tảng gạch.
Giống nhau.
Nòng súng hướng về phía bên phải.
“Đừng bắn,” Johnny nói.
Nhưng Hunt đã bóp cò. Ông bắn một phát đạn trúng vào phía bên phải ở tít bên trên. Nó không phải là phát súng bắn hạ. Hunt muốn gã ngã gục nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Phát súng làm Freemantle loạng choạng. Nó hất ngược gã văng ra phía đằng sau, nhưng gã vẫn đứng. Hunt bước lại gần hơn, súng chĩa thẳng vào mục tiêu, nhưng Freemantle không hề có cử chỉ công kích. Một cảm xúc lạ lùng thoảng qua khuôn mặt gã, bối rối, theo sau là cái gì đó như vui sướng - ánh sáng chan hoà, nếu điều đó là có thực. Tay gã đưa lên, những ngón tay xoè ra. Gã nhìn ra xa tít phía ngoài Hunt, nhìn vào bầu trời xanh thẫm và mặt trời chói lòa trên cao. Gã đứng đủ lâu để thốt lên một chữ duy nhất.
“Sofia.”
Rồi gã đổ quỵ người xuống, tắt thở trước khi chạm xuống sàn gạch.