Chuyện phát sinh đêm hôm đó, vốn cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa đã gọi cảnh sát tới thì đám phóng viên bén mùi cũng sẽ nhanh nhẹn mò theo tìm bát quái. Vào Tề trạch không được? Không việc gì, bọn họ canh chừng bên ngoài để quan sát tình huống.
Xe cứu thương đến hai chiếc, Tề Tử Huy và Tề Tử Duệ cũng có thể xem là người nổi tiếng trong khu, hai người ỷ vào bản thân có quyền có tiền, vả lại không gian ưu tú, cho nên làm ra không ít chuyện mặt người dạ thú, thường trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, khiến cho mấy cô gái xinh đẹp trong giới giải trí bị liên lụy khá nhiều.
Cho nên bọn họ đã sớm ăn nằm trên mặt báo, ô danh rộng khắp, khuôn mặt này thì có khả năng dân chúng bình thường không biết tới, nhưng nhóm phóng viên thì lại rất rành mạch.
Cho dù hiện giờ không có cây răng nào, cả khuôn mặt cũng toàn là máu, mắt thì trợn trắng, nhưng nhìn vô cũng nhận ra đó là Tề đại thiếu gia và Tề nhị thiếu gia. Tách tách tách ánh đèn chớp nháy liên tục, mấy chục tấm ảnh đặc tả hiện trường cũng được chụp lại rõ ràng.
Trong đầu nhóm phóng viên còn đang YY xem hai anh em này đã xảy ra chuyện gì, quay đầu sang thì thấy, Tề Thụy Tề đại gia đang bị cảnh sát còng tay dẫn ra ngoài.
WTF! Đây quả là chuyện lớn nha!
Máy ảnh tiếp tục tách tách tách, Tề Thụy lúc này tâm thần vẫn chưa bình ổn lại, còn đang não tàn cùng cảnh sát giải thích: “Không phải tôi, tôi không có thương tổn đến Tề Tử Mặc, là tự nó làm mà…”
Những lời này rơi vào trong tai nhóm phóng viên, nháy mắt làm cho máu gà trong người bọn họ sục sôi, hưng phấn vô cùng.
Đậu xanh rau má, sự kiện lớn như vậy! Rõ ràng là hào môn tương tàn, thúc chất đại chiến, đến nỗi động dao động búa muốn giết người thủ tiêu mà ( gào thét -ing )!
Một bồn máu chó cứ thế mà tạt lên, đề tài này đủ để cho dân chúng bàn luận tán gẫu suốt một năm trời!
Tuy rằng cảnh vệ Tề trạch xuất hiện, xua tan nhóm phóng viên, nhưng hai tin tức này, cũng đủ cho bọn họ nháo ngất trời.
Các loại tình tiết YY đều xuất ra hết, Tề Thụy, Tề Tử Huy, Tề Tử Duệ, ba cha con này quả là bụng dạ đen tối!
Mà chân tướng mơ hồ là Tề Tử Mặc đã ‘nhận hết ủy khuất’ mà còn bị kẻ điên kia làm bị thương, những điều này khiến cho dân chúng đau đớn tâm khảm vô cùng .
CMN, thiệt là đáng thương, đứa nhỏ này, mới có mười tuổi mà đã bị bác trai cùng anh họ của mình đối xử như thế …
Đều là vì quyền thế! Đều là vì tiền bạc! Thế gia thì có gì tốt chứ! Tất cả đều bê bối không chỗ nào nhìn được!
Dư luận nghiêng về một bên, làm cho toàn gia Tề Thụy không biện pháp nào ngóc đầu dậy nổi, mặt xám mày tro núp ở trong nhà, ai cũng không dám ra khỏi nhà nửa bước.
Nếu như nói dân chúng khinh bỉ thì kệ họ, cũng không đau không nhột, cho đến khi công bố xử phạt của chính phủ, vấn đề lại bùng nổ!
Chính phủ là từ thế gia liên hợp lại mà thành, Tề gia xảy ra chuyện như vậy, Tề lão gia tử lại mất, bọn họ sẽ có toàn quyền xử trí vụ việc này.
Nếu tội danh của Tề Thụy được chứng thực, thì không có cách nào khác, vô tù mà ngồi xổm mười mấy năm là chuyện tất nhiên rồi. Hơn nữa Tề Luật cũng có thể lấy cớ đó mà xóa tên hắn ra khỏi gia phả Tề gia.
Nếu đã xóa tên, vậy thì một phần tư mạch khoáng ma thạch, tất nhiên sẽ quy hồi về Tề gia.
Lúc này Tề Thụy mới thật sự là hai bàn tay trắng!
Hắn sao có thể không hoảng hốt? Sao có thể không gấp?
Bất quá việc này cũng không thể định luận nhanh như vậy, người ở hiện trường không ít, bỏ ra đương sự, còn có Tề lão nhị và Kim Lôi mà.
Cảnh sát đã điều tra hiện trường, Tề lão nhị khi đó không có cùng Tề Thụy thương lượng qua, huống chi tình huống bấy giờ, Tề lão nhị sớm đã bị Tề Tử Mặc hù cho ngây người, trong lòng sợ hãi cháu trai giống như ác quỷ của mình, thời điểm lấy lời khai, hoảng hốt không yên, miệng cứ một mực chắc chắn là Tề Tử Mặc làm, Tề Tử Mặc đánh bị thương hai anh họ của nó, còn vu hãm bác cả, tự nó cầm tay bác cả rạch bị thương bản thân!
Đây quả thật chính là chân tướng, nhưng mà từ miệng một người hai mắt hoảng hốt, sợ hãi, khẩn trương nói ra, thì độ tin cậy không hề có một chút nào cả.
Trong nhóm cảnh sát lấy khẩu cung có một nữ cảnh quan, nàng thiếu chút nữa là khinh bỉ Tề lão nhị thẳng mặt, đây là cái thứ người gì vậy, có còn là thúc thúc sao, căn bản là cầm thú! Hơn nữa còn là tên não tàn, ngay cả nói dối cũng không biết suy nghĩ!
Ở một nơi khác, tất nhiên cũng có người lấy khẩu cung của Kim Lôi, Kim Lôi là người có trù tính và dã tâm, bất quá hiện tại, nàng ta cũng sẽ không đứng về phía kẻ địch, hơn nữa nàng cũng không ngu như Tề lão nhị, sự thật là Tề Tử Mặc làm thì như thế nào, nói ra ai sẽ tin?
Huống chi, trong lòng nàng hận thấu cả nhà Tề Thụy, Tề Tử Mặc làm ra chiêu này, tuy rằng nàng cũng sợ ngây người, nhưng đồng thời cũng vui như mở cờ.
Bởi vậy khi lấy khẩu cung, thì lại đưa ra lời khai giả. Trên cơ bản thì nội dung so với báo chí viết cũng không sai lệch bao nhiêu … Nàng còn kỹ càng tỉ mỉ miêu tả nguyên nhân mà hai anh em nhà kia vung tay đánh nhau, thuận tiện mê mang nhắc tới, tinh thần của Tề Thụy chắc chắn có chút vấn đề, mấy năm nay làm việc vẫn luôn rất cực đoan…
Kim Lôi bịa chuyện cùng với những gì báo chí viết hoàn toàn khớp nhau, cho nên nói, tầm YY của mỗi con người vẫn luôn giống nhau, vì vậy dân chúng muốn không tin cũng khó.
Nếu nói ra sự thật thì không ai thèm tin, biết chân tướng nhưng không có căn cứ, tin thì họa may chỉ có ma quỷ.
Thời Khanh nhìn tờ báo xong, thở dài một hơi, để qua một bên.
Trong lòng cậu ẩn ẩn đã hiểu được phần nào sự thật, tuy nhiên cậu cho rằng, nếu Tần Mạc có ký ức, thì nhất định sẽ như cậu tưởng tượng, nhưng hôm nay Tần Mạc chỉ là một đứa nhỏ, một tiểu hài tử thì không có khả năng đối xử với bản thân hung ác như vậy!
Thời Khanh học xong, thì trở lại tề trạch, còn chưa kịp vào nhà, thì cảm giác được có điều gì đó xảy ra.
Cậu vừa mới bước vào đại sảnh, thì trông thấy một nam nhân đang ngồi ở sopha.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Thời Khanh thật tình ngây ngẩn cả người.
Tần Mạc! Tần Mạc tại sao lại ở chỗ này? !
Không đúng, không đúng! Tần Mạc không phải bị biến nhỏ sao? Không phải là biến thành Tề Tử Mặc sao? Vì cái gì tự dưng trưởng thành?
Thời Khanh đầu óc một mảnh hỗn loạn, ngây ngốc đứng ở đó không nhúc nhích.
Nam nhân xa xa nhìn thấy cậu bước vào, mới chậm rãi đứng dậy, hơi hơi nhướng mày, môi mỏng hé mở: “Hạ Nặc?”
Thanh âm lạnh nhạt làm cho Thời Khanh hơi hơi hoàn hồn, cậu nhíu nhíu mày, đè xuống rung động trong lòng, lý trí cuối cùng trở về chỗ cũ.
Mà lúc này, thiếu niên ngồi bên phải ghế sopha đứng dậy, khuôn mặt trắng noãn buột chặt, con ngươi đen có một tia không vui mà gắt gao nhìn chằm chằm Thời Khanh.
Y hướng Thời Khanh đi tới, dùng sức nắm chặt tay cậu, lực đạo lớn đến nỗi làm Thời Khanh phải nhíu mày.
“Hạ Nặc, đây là cha của ta.”
Nói xong, y lại nhìn về phía nam nhân kia, hơi hơi ngẩng đầu: “Cha, đây là Hạ Nặc.”
Thời Khanh giờ phút này mới hồi phục tinh thần lại, tuy rằng trong lòng vẫn như cũ khiếp sợ không thôi, nhưng cũng tiếp nhận sự thật này.
Cái người cực kỳ giống Tần Mạc này, thế nhưng lại là cha của Tề Tử Mặc, Tề Luật!
Khách sáo chào hỏi, hành lễ theo quy củ, Thời Khanh bình tĩnh trở lại, sau đó lại đánh giá nam nhân trước mắt, lúc này mới nhìn ra có nhiều chỗ bất đồng.
Quả thật, dung mạo, thân hình đều cơ hồ giống như đúc với Tần Mạc, phong hoa tuyệt đại, tinh huy thất sắc(*). Nhưng nghiêm túc nhìn kỹ thì sẽ biết, đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thần thái cử chỉ của bọn họ hoàn toàn bất đồng .
Tần Mạc tướng mạo vô cùng tốt, nhưng thời điểm này nếu y có ở đây, ánh mắt đầu tiên ngươi nhìn thấy không phải là dung mạo y như thế nào, mà sẽ bị khí thế cường đại, khí độ thong dong kia hoàn toàn làm kinh sợ, có thời điểm, ngươi thậm chí không dám nhìn thẳng vào y.
Nhưng Tề Luật thì bất đồng, nếu chợt nhìn thấy, thì tuyệt đối sẽ bị dung mạo tinh xảo này thu hút, thần thái của hắn cũng là thanh lãnh của người ở vị trí cao, nhưng cũng vô cùng xa cách, phòng bị. Hơn nữa giữa hai mày của hắn nhiễm chút mệt mỏi, đáy mắt lan tràn những tia uể oải.
Những cảm xúc này, Thời Khanh chưa bao giờ nhìn thấy trên người Tần Mạc. Dường như bất cứ lúc nào, nam nhân kia cũng cường đại, tự tin, vô luận gặp phải tai nạn hay đau khổ tột cùng như thế nào thì y cũng không lộ ra một vẻ yếu đuối.
Một đôi như vậy, so ra cũng khập khiễng.
Có lẽ do Thời Khanh nhìn rất nghiêm túc, cho nên cậu cảm thấy thần sắc Tề Luật không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Bất quá cũng chỉ thoáng qua mà thôi, có thể là ảo giác không chừng.
Tề Tử Mặc hẳn đã sớm nói với Tề Luật về Thời Khanh, cho nên khi gặp mặt, Tề Luật chỉ quay sang Tề Tử Mặc nói chuyện.
Một bên hỏi một bên đáp, hai cha con nói chuyện chẳng có thân thiết gì cả, cũng chẳng có gì là lạ, đó có thể là do thời gian hai người gặp mặt quá ít.
Hỏi mấy câu ngắn ngủn, thì Tề Luật đã đứng dậy : “Ta phải đi rồi, con tốt nhất nên ở trong nhà, chờ đến thời điểm giám định không gian, ta sẽ trở về.”
Tề Tử Mặc chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.
Tề Luật tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng mắt nhìn qua Thời Khanh, mới buông xuống tư thái, nói rằng: “Làm phiền Hạ tiên sinh, có vấn đề gì ngươi cứ đến tìm ta”.
Thời Khanh gật gật đầu, cậu có thể cảm nhận được Tề Luật muốn đối xử với con trai tốt một chút, nhưng bởi vì nghiệp vụ không ổn định, phương thức lại ngốc vụng
[ngốc nghếch + vụng về]
, cho nên kết quả hoàn toàn ngược lại.
Bất quá loại sự tình này người bên ngoài không thể nói giùm, Thời Khanh cũng sẽ không ngốc đến nổi đi nói ra, chỉ đáp ứng: “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố Tiểu Mặc thật tốt.”
Tề Luật: “Vậy xin nhờ vả tiên sinh.”
Rồi sau đó, xoay người đi khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Thời Khanh và Tề Tử Mặc, Tề Tử Mặc mạnh tay kéo Thời Khanh lại, Thời Khanh thình lình không chống đỡ kịp, lập tức ngã ngồi trên ghế sopha.
Tề Tử Mặc đứng trước mặt cậu, lòng bàn tay khoát lên nắm chặt tay của Thời Khanh, rồi sau đó y mới từ trên cao nhìn xuống : “Ngươi đã từng đáp ứng ta!”
Thời Khanh còn không hiểu cái mô tê gì hết!
“Phải gả cho ta!”
Thời Khanh: “…” Anh đang nổi điên gì vậy?
Thấy Thời Khanh không trả lời, Tề Tử Mặc chăm chăm mà nhìn cậu.
Bốn mắt trừng trừng nhìn nhau vậy cũng không phải là cách, hơn nữa một bên tay của Tề Tử Mặc còn đang bị thương!
Thời Khanh không dám chọc y, nhanh chóng đáp: “Ừm ừm, tôi đã đáp ứng.”
“Vậy không cho phép nhìn chằm chằm vào người khác!”
Những lời này, mới làm cho Thời Khanh bắt kịp vấn đề, WTF! Đây gọi là ghen hả? Bé cưng à, cưng còn nhỏ vậy mà đã biết ăn dấm chua của pa pa cưng rồi sao? !
Đối đãi với bệnh thần kinh, Thời Khanh sớm đã có kinh nghiệm, đối đãi với bệnh thần kinh thu nhỏ, cậu cũng sớm có chiêu.
Vì thế nhanh chóng vuốt vuốt lông: “Tôi đây chỉ kinh ngạc, bộ dạng pa pa cậu thật dễ nhìn”.
Tề Tử Mặc hừ lạnh.
Thời Khanh chuyển hướng: “Tôi chỉ là đang suy nghĩ sau này cậu trưởng thành bộ dạng nhất định sẽ dễ nhìn hơn gấp trăm gấp nghìn lần”.
Một câu trúng giữa hồng tâm.
Tề Tử Mặc hơi sửng sốt, u tối trong mắt thối lui, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia lan tỏa nhẹ nhẹ ửng hồng, bất quá y vẫn mặt than như cũ, hừ một tiếng.
Cái bộ dáng cao hứng hết sức lại cố gắng nén xuống kia, làm cho lòng Thời Khanh giống như là bị một con mèo nhỏ cào cào, nhột không nhịn được.
Thật sự rất đáng yêu!
Mọe nó chứ, kí chủ à, anh khi còn bé manh quá chừng! Chọt người ta mù cả mắt!
Tề Luật đi khỏi đại trạch, cố gắng miễn cưỡng duy trì bước chân, đi từng bước ra khỏi sân, khoảng cách chỉ chừng 100m mà hắn đi đến mình đầy mồ hôi. Chờ đến khi vào xe, mới chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt đã xanh lè xanh lét, trên môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Quản gia nhanh chóng đỡ lấy, phụ giúp hắn uống thuốc, lúc này vẻ mặt mới lo lắng nói: “Chủ nhân, ngài… thân thể của ngài…”
Tề Luật nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi khoát tay, khàn khàn cổ họng mà nói: “Không việc gì, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi.”
Quản gia không dám nhiều lời, chỉ có thể nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho hắn.
Tề Luật nhắm mắt lại, hắn vẫn không thể nghỉ ngơi, thu hoạch của quý này còn chưa kết thúc, ma thạch lại sắp thành thục, sự việc xảy ra kia cũng không thể bỏ qua, đây là cơ hội khó có được để lật ngã Tề Thụy, nhất quyết không thể để xảy ra sai lầm!
Nhịn một chút, gắng kiên trì một chút, chờ đến khi Tiểu Mặc giám định không gian xong, hắn sẽ có thể nghỉ ngơi mà…
Con hắn, nhất định sẽ có một không gian ưu tú, nhất định có thể kế thừa Tề gia.
—————–
Sau một tháng gió êm sóng lặng.
Thời Khanh quả thực gấp muốn điên đầu, hầu như tất cả lực tinh thần đều dồn hết vào trong kỳ thi tháng, bởi vì tính đặc biệt trong không gian của Hạ Nặc, cậu càng thúc ép bản thân bằng mọi giá phải thi được A hết, như vậy mới có thể lưu giáo.
Cũng may là cậu vận khí tốt, bởi vì biểu hiện trước đó không tồi, thầy Vương Dương đồng ý tiến cử giùm cậu, nói như vậy, cậu chỉ cần trong kỳ thi đạt B+ hết tất cả các môn, thì sẽ có tư cách lưu giáo.
Lẽ ra Thời Khanh tính toán rất tốt, kỳ thi này cậu đã nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng đến khi học tiết của Bốn Mắt, cậu lại cảm thấy tự tin tuột dốc, bởi vì Bốn Mắt nổi tiếng khắt khe, cậu không tự tin sẽ được điểm A, việc này tựa như là cắt thịt của ông xuống vậy.
Nhưng hiện giờ có thầy Vương Dương tiến cử, trong lòng Thời Khanh mới dám hơi hơi buông lỏng, chỉ cần cố gắng biểu hiện, thì được B+ cũng không khó lắm.
Nhưng không thể nào nghĩ tới, Bốn Mắt lại hào phóng một cách thần kỳ cho cậu ngay điểm A, còn nghiêm túc nắm bả vai cậu nói: “Ta thích những đứa trẻ nghiêm túc”.
Thời Khanh mặc dù có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn không nén được cao hứng mà nhảy cẩng lên.
Toàn bộ là A! Cậu thuận lợi thông qua ! Cuối cùng không cô phụ mười năm cố gắng của Hạ Nặc!
Thuận lợi tốt nghiệp, Thời Khanh nhẹ nhàng thở phào, rồi sau đó lại bật người khẩn trương tiếp.
Giám định không gian một năm một lần sắp sửa bắt đầu!
Một tháng trước ngày khai giảng thì tiến hành giám định, sau đó căn cứ vào cấp bậc không gian mà phân chia lớp học, cùng lớp thì ngành học sẽ cùng chủng loại.
Việc này liên quan đến cuộc sống của bọn nhỏ sau này.
Cho nên, mấy ngày này không khí khẩn trương đến không thể tưởng tượng nổi.
Tề Tử Mặc cũng khẩn trương giống mọi người, tuy rằng Tề Tử Mặc thoạt nhìn rất tốt, nhưng buổi tối khi đi ngủ thì y ôm Thời Khanh rất dùng sức, làm Thời Khanh cảm nhận được, đứa nhỏ này đang lo lắng.
Giám định không gian không phải một ngày là xong, bắt đầu từ ngày 1/8, duy trì liên tục trong một tuần.
Về phần thứ tự, hoàn toàn bốc số ngẫu nhiên .
Ngày 30/7 đã bắt đầu công bố số thứ tự, Tề Tử Mặc là số 520 – Ngày thứ ba.