• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phắc … Đang đùa hay gì vợi!

Thời Khanh không khỏi trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Mạc.

Nhưng đột nhiên cậu phục hồi tinh thần, nhanh chóng thu lại biểu tình, trong lòng ha ha ha trong chốc lát, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ rất kì cục.

Tam ca đến tuổi, việc tìm đối tượng là hoàn toàn bình thường, cậu kinh ngạc cái rắm?

Hơn nữa mấy ngày nay cha của bọn họ vẫn luôn thu xếp cho người gần gũi Diệp Mạc, không phải ngày một ngày hai mà chọn lấy vài người, Diệp Hân và Diệp Khanh cũng đã sớm biết.

Lý Hạ là người mà Diệp Huyên cực kì xem trọng, bất luận là gia thế hay phẩm chất cũng đều rất tốt, đương nhiên quan trọng nhất chính là Lý Hạ là một Omega khỏe mạnh ưu tú. Nói thẳng ra là thể chất rất được, có thể sinh con.

Đơn giản chỉ cần điểm này, Diệp lão gia tử liền cảm thấy mỹ mãn. Có thể sinh con thật tốt a, đời tiếp theo của Diệp gia nhất định sẽ hưng thịnh trở lại.

Nghĩ vậy, Thời Khanh cảm thấy bản thân không nên kinh ngạc, cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên…

Nhưng mà trong lòng vẫn nhịn không được ha hả ha hả, ha hả a, ha hả, a!

Mẹ kiếp! Khó chịu quá! Cực kì khó chịu! Hỏi vì cái gì? Quỷ mới biết!

Tần Mạc hỏi kỹ càng tỉ mỉ đường đi, sau đó nói với Thời Khanh: “Đói bụng không? Chúng ta cùng đi.”

Đói cái lông! Một bụng ha hả a, đủ no rồi!

Thời Khanh định nói muốn ở lại tiếp chuyện với Diệp Hân, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tần Mạc đã kéo cậu đi rồi.

Ngồi trên xe phi hành, Thời Khanh mới nhận ra bản thân lại lên thuyền giặc, ai muốn cùng anh đi thân cận chứ! Đi thân cận còn mang theo em trai, đây là muốn nhờ cậu nhìn giúp sao? Cậu không rảnh! Ai muốn nhìn một người nam nhân chứ!

Anh yêu ai, tìm ai, với tôi một cọng lông cũng đều không quan hệ!

Thường ngày thì Tần Mạc sẽ sớm phát hiện ra tâm tư của Thời Khanh, nhưng hiện giờ y cũng đang suy nghĩ xa xăm.

Vì người khác mà suy nghĩ, loại suy nghĩ này, đã vài trăm năm y không trải qua, rốt cuộc là vì Thời Khanh y tự đem mình bỏ vào vị trí như vậy?

Bởi vì ý nguyện của cậu mà thay đổi lý tưởng, tự giác nhường nhịn chiều chuộng cậu.

Y cũng luôn nghĩ rằng nhất định mình phải độc chiếm Thời Khanh, cho nên ngay từ đầu, y đã tìm hiểu rất kỹ về Thời Khanh rồi.

Cảm xúc này thực sự đã lâu lắm không trải qua .

Cùng lắm là như Thời Khanh nói, y có thể thử lại một lần.

Bởi vì bọn họ thành lập khế ước, bởi vì bọn họ chỉ có lẫn nhau, vì vậy nếu cậu phản bội y, y sẽ có lý do đem cậu nắm chặt trong tay, như vậy cậu sẽ vĩnh viễn ở bên y. Y đã sớm quên cái gì là buông tay, chỉ biết xâm lược cùng chiếm hữu.

Tần Mạc bất giác cười nhẹ, loại tươi cười này phát ra từ nội tâm, hơn nữa lại vô cùng chói mắt.

Nếu là bình thường, Thời Khanh sẽ rất cao hứng nhìn đến chảy nước miếng, nhưng lúc này đây, cậu càng nhìn càng cảm thấy không biết tư vị.

Hứng thú muốn đi thân mật như thế sao?

Có Omega riêng của mình thì vui vẻ như vậy sao ?

Ha hả ha hả! Cậu làm em trai thì đáy lòng nên chúc phúc một chút à?

Chúc phúc cái lông! Mịe nó! Nhìn không được chút nào! Cười như vậy là muốn quyến rũ ai đó? Kẻ gây tai hoạ! Khổng tước! Yêu nghiệt! Không phải người tốt!

Thời Khanh càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng nhịn không nổi, nhưng cậu cố gắng nhịn lại không để lửa giận phát tiết.

Đơn giản là lý trí đang nói cho cậu biết rằng cậu đang cố tình tự mình gây sự, người nọ là anh trai của thân thể này, hơn nữa còn là một nam nhân, rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì?

Diệp Mạc không phải là anh trai của Thời Khanh, nhưng Diệp Mạc đích thực là anh trai của Diệp Khanh, cậu hiện giờ đã trở thành Diệp Khanh, còn có thể như thế nào?

Hơn nữa, bọn họ chẳng qua nhận thức một ngày, để ý một người như vậy, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?

Nghĩ đến đây, Thời Khanh toàn thân không còn khí lực, cả người đều bị uể oải vây quanh.

Tần Mạc cuối cùng cảm thấy trên người Thời Khanh hơi mông lung, y xoay người cầm tay cậu, khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Còn đang lo lắng Diệp Hân?” Hoàn toàn là hiểu sai.

Thời Khanh ngẩn người, nửa ngày mới hoàn hồn, đây quả thực là cái cớ tốt, vừa lúc có thể che giấu tâm tư của chính mình, vì thế rõ ràng lưu loát gật đầu.

Tần Mạc thân mật sờ sờ cái cổ trắng nõn của cậu, thuận tay đem cậu ngồi vào lòng, trấn an vuốt phía sau lưng của cậu, nói nhỏ: “Không có việc gì, ngươi muốn nó và Lâm Túc cùng một chỗ, ta sẽ khiến cho bọn họ cùng một chỗ, đừng suy nghĩ nhiều, có ta đây.”

Thời Khanh căn bản nghe không rõ Tần Mạc nói gì, cậu chỉ cảm thấy bản thân cả người đều không ổn.

Cổ ngứa ngáy, phía sau lưng ngứa ngáy, trong lòng càng ngứa ngáy, cậu quả thực thích bị cái ôm ngọt ngào cùng lời nói nhỏ nhẹ này hấp dẫn. Trái tim nhảy loạn xạ trong ngực, tình cảm nồng đậm ngay cả bản thân cậu đều không thể tưởng tượng đang muốn dâng tràn đi ra.

Cậu thích y, trời ơi, cậu thật sự thích y, không, so với thích còn nhiều hơn.

Đây là một người mà cậu chỉ mới gặp một ngày, một người có cùng huyết thống với thân xác của cậu, cậu sao lại giống như bị điên mà đi thích người ta cơ chứ.

Này… Này…

Đại não của Thời Khanh hoàn toàn ngưng hoạt động.

Đến khi Tần Mạc buông cậu ra, cậu mới khôi phục lý trí.

Thích thì như thế nào? Người này hiện tại sẽ phải đi thân cận, cùng với một người khác suy xét chung thân đại sự.

Chỉ cần bữa trưa hôm nay hai người xem mắt, tính tình hợp nhau là có thể yêu nhau, kết hôn ở cùng một chỗ, hơn nữa cái thế giới chết tiệt này còn có thể sanh con dưỡng cái.

Thời Khanh tưởng tượng như vậy thì ngực đau đến tê tâm liệt phế.

Cậu quả thực thích đến nỗi thành bệnh thần kinh, chỉ có thời gian một ngày, để yêu một người, cùng một ngày, cậu liền thất tình.

So với cậu còn có người thần kinh hơn sao?

Thời Khanh ủ rũ.

Đi theo Tần Mạc vào Thâm Tử Uyển, nơi này là nhà hàng cao cấp, độc đáo ở chỗ là nơi đây bài trí hoàn toàn phỏng theo kiểu vườn cây cổ điển của Trung Quốc, đình đài lầu các, hoa cỏ mọc thành bụi, xung quanh xuân ý dạt dào.

Mà sảnh chính thì mỗi bàn ăn là cảnh sắc của một địa phương, không phải ghế dài nhưng khoảng cách lại vừa vặn, mỗi bàn một cảnh, hồn nhiên thiên thành.

Đi tới một bước, thật sự là phảng phất giống như khi đi vào thì những cái đó liền biến mất theo thời gian.

Nhưng Thời Khanh lại một chút tâm tư ngắm cảnh đều không có, hoa nhỏ thơm, lá nhỏ xanh, nhưng trong lòng cậu thập phần khổ sở.

Hơn nữa ở đây còn có đường nhỏ gập ghềnh, đối với đầu óc đang cất vào túi áo của Thời Khanh mà nói thì đây chính là tai nạn. Cậu lảo đảo đi vài bước, một chút cũng không chú ý, thiếu chút nữa té cái bụp giống chó ăn c*t rồi.

May mắn anh trai cậu không phải là người thường, lập tức ngăn lại thắt lưng của cậu, đem cậu ngồi bế lên.

Thời Khanh ngẩn người, bật người lại như bị điện giật, cọ cọ cọ nhảy xuống.

Tần Mạc cũng không để ý, sờ sờ cậu, ôn nhu nói: “Cẩn thận một chút, đừng có lo lắng chuyện của Diệp Hân nữa.”

Diệp Khanh lúng túng gật gật đầu, Tần Mạc thực sự không vừa lòng, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cùng cậu nhìn thẳng, tận lực uy hiếp: “Nếu còn nghĩ đến Diệp Hân, ta liền đem nó gả cho Cố Ngạn.”

Thời Khanh: “…” Lão tử thật không có nghĩ, lão tử chẳng phải hiện tại luôn luôn nghĩ đến anh sao! Kẻ gây tai hoạ! Còn dám quyến rũ tui! QAQ!

Thời Khanh trong lòng khổ sở, nói không nên lời , chỉ có thể đỏ mặt né tránh, trịnh trọng cho thấy, kiên quyết không nghĩ, tuyệt đối không nghĩ, nhất định nghiêm túc bồi y thân cận.

Vì thế Tần Mạc vừa lòng , nhìn khuôn mặt cậu ửng đỏ, đôi môi mọng nước, có chút muốn hôn một hơi, nhưng lý trí tốt xấu cũng còn, hai người hiện giờ thân phận không thích hợp để dây dưa giữa ban ngày ban mặt như thế này, vẫn là nên chờ tối nay thì tốt hơn.[…]

Cứ như vậy một đường thất quải bát quải, bọn họ rốt cuộc đi tới nơi đã dự định, hai người sau khi ngồi xuống, không lâu sau, một người thanh niên tuổi còn trẻ đi tới.

Làn da của hắn rất trắng, tóc đen mắt đen, dáng người hơi gầy nhưng mặc quần áo khéo léo, cử chỉ lời nói và việc làm đều thuộc dạng thanh thản cùng tao nhã.

Hiện tại nhìn đến Diệp Khanh, hắn cũng không ngoài ý muốn, trên mặt bày ra một nụ cười, khéo léo tự giới thiệu: “Chào anh, tôi gọi là Lý Hạ.”

Thời Khanh đánh giá hắn liền khó tránh khỏi dẫn theo ánh mắt có sắc, nhưng mặc kệ nói như thế nào, nam nhân này tựa hồ cũng rất ưu tú, tuy rằng không xinh đẹp bằng Diệp Hân, nhưng so Diệp Hân thì bình dị gần gũi hơn nhiều.

Xem ra thì Diệp Hân cũng không trẻ tuổi như vậy.

Nói tóm lại, người rất được a… Đáng tiếc cũng không có khiến cho cậu vui vẻ.

Thời Khanh tâm tình không tốt cùng hắn chào hỏi: “Chào anh, tôi là Diệp Khanh.”

Rồi sau đó liền ngồi xuống một mình.

Lý Hạ là một Omega, là một Omega thuần khiết, gia thế trong sạch, sống an nhàn sung sướng, bởi vì lần này là tới để thân mật, cho nên hắn không bị bất kì cái gì bó buộc, khí tức của Omega lan tràn mở ra đối với Alpha mới là hấp dẫn nhất.

Nói cho cùng, vẫn là thức ăn đến miệng mới biết mùi vị, mà đối với điểm này, Lý Hạ thập phần có tự tin.

Không nhất thiết phải là kỳ động dục, hắn phát ra khí vị đối với bất luận một Alpha nào mà nói đều là mười phần mỹ vị, đây là ưu thế trời sinh của hắn, hắn muốn lợi dụng cái này tới đây tìm một Alpha ưu tú.

Mà Diệp Mạc chính là người lý tưởng mà hắn chọn, hắn muốn lấy Alpha này.

Xem đi, Diệp Mạc cũng đích xác bị hắn hấp dẫn.

Ngồi xuống, gọi xong thức ăn, Diệp Mạc thậm chí không thèm chờ thức ăn lên, liền chuyên chú hỏi ý kiến Lý Hạ, thái độ hơi “vội vàng” khiến Lý Hạ không khỏi có chút đắc chí, cũng không tự chủ được mà nghiêm túc đánh giá Alpha này.

Con trai thứ ba nhà họ Diệp đích thật là thập phần đẹp mắt, càng xem càng nhìn thì Lý Hạ lại càng động lòng.

Thật là một Alpha rất tốt, thập phần mê người.

Mà Thời Khanh ở một bên ăn không ngồi chờ, cả người đều nhanh chóng rơi vào hầm băng.

Tuy nói vừa mới thất tình, nhưng trắng trợn nhìn hai người nhiệt liệt thân mật giao lưu, Thời Khanh trong lòng thực sự là không cách nào tiếp thu a!

Có thể không cần trực tiếp xát muối vào miệng vết thương như vậy được không, cậu cho là mình đã trải qua đủ loại bi thương rồi, như thế nào loại bi thương này lại sâu tới mức nhìn không thấy đáy a.

Có thể đừng gây sức ép cho cậu như thế được không?

Cậu một bên trong lòng đau đớn, một bên lại không khỏi tức giận vô cùng.

Kinh nghiệm của người đi trước quả không sai, Alpha chính là động vật thú tính, nhìn thấy Omega thì cho dù đâm lòi mắt cũng không chịu buông, xem ca ca của cậu kìa!

Phiền toái! Phiền toái! Phiền toái muốn chết!

Thời Khanh thực sự ngồi không yên,cậu thực sự sợ mình sẽ làm ra chuyện gì khác người.

Dù sao đây cũng là người ta thân cận, rốt cuộc cậu theo tới là để làm gì? Tìm đau lòng sao?

Đi thôi đi thôi, phải đi thôi.

Vừa định đứng dậy, Tần Mạc liền mở miệng, ném ra một quả bom: “Thực tốt, ta đã biết, ngươi thực ưu tú.”

Lý Hạ hai má ửng đỏ, ngại ngùng hơi hơi cúi đầu.

Tần Mạc cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Thời Khanh, tiếp tục nói rằng: “Ta tin Diệp Trinh cũng sẽ hết sức hài lòng .”

Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người.

Diệp Trinh? Diệp Trinh chính là con trai thứ hai nhà họ Diệp, nổi tiếng là điên cuồng đuổi theo Alpha.

Chính là, chuyện này liên quan gì tới hắn?

Tần Mạc còn đặc biệt hữu nghị nâng chén lên: “Trước tiên cầu chúc ngươi cùng nhị ca có thể hôn nhân hạnh phúc.”

--- ------ ------ ------ ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK