• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Khanh bị hôn đến thất điên bát đảo, đôi mắt phiếm thủy quang, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

Vừa trấn định lại, cậu đã vui vẻ hô tô: “Tần Mạc?” Tần Mạc khôi phục ký ức?! Đúng rồi! Nhiệm vụ đã hoàn thành, bởi vậy nên khôi phục ký ức .

Tần Mạc ôm lấy Thời Khanh, dường như cảm thấy chưa đủ mà còn trạc trạc trên đôi môi của cậu, thấp giọng nói: “Ừm, là ta.”

Thời Khanh cảm thấy vui sướng đến không diễn tả được bằng lời, cậu cong cong mắt nhìn Tần Mạc, khóe miệng không khống chế mà giương lên, tạo thành một nụ cười rực rỡ.

Bộ dáng của Tần Mạc hiện giờ vẫn còn là Tề Tử Mặc, tư thái của thiếu niên, bớt đi vài phần trầm ổn, nhiều thêm một ít sắc bén, đồng thời cũng làm cho dung mạo tinh xảo này thêm một chút diễm lệ.

Y nhìn chằm chằm Thời Khanh, tầm mắt không tự giác dừng ở trên môi cậu, sau đó cúi đầu hôn thêm một lần nữa, lần này càng dùng nhiều sức hơn, tách khớp hàm cậu ra, thâm nhập dây dưa, hôn như thế nào cũng không cảm thấy đủ, vị đạo mê người, xúc cảm khiến người ta say sưa, hương thơm ngọt ngào quyến rũ dục vọng trong sâu thẳm nội tâm.

Thời Khanh không chút nào phản kháng, hai tay choàng qua cổ Tần Mạc, ngửa đầu, có chút vụng về nhưng rất chân thành mà đáp lại, bị y tác thủ, đồng thời cũng học hỏi mà tác thủ lại y.

Nụ hôn dây dưa triền miên chấm dứt, hai người đều hô hấp có chút hỗn loạn.

Đến lúc này, Thời Khanh mới cảm thấy có chút ngại ngùng…Lúc đối mặt với Tần Tiểu Mạc, cậu còn có thể trấn định, nhưng bây giờ chân chính đối mặt với Tần Mạc, mười vạn phần khẩn trương cứ thế mà nảy lên trong lòng.

Hơn nữa nhớ lại những chuyện trước đây mà cậu đã làm…

Tuy rằng tất cả đều là Tề Tử Mặc chủ động, nhưng lúc ấy Tần Mạc không có ký ức, y chủ động bày tỏ cũng chẳng có làm người ta liên tưởng đến cái gì, hơn nữa Tề Tử Mặc vẫn còn nhỏ, mình lại đi đáp ứng lời cầu hôn cái quái gì nha …

Lúc này mà nói cậu khi ấy chỉ hống hống tiểu hài tử, ………… dùng được sao?

Có phải sẽ bị cười nhạo hay không … QAQ.

Cho dù rối rắm đến đâu, thân là hệ thống cậu cũng phải thực hiện chức trách của mình, vừa lúc có cơ hội cho cậu tạm thời mà trốn tránh!

“Mở ra nhiệm vụ phó tuyến, trùng tu và phục hồi sinh mệnh của không gian.”

Nhãn tình Thời Khanh sáng lên, cư nhiên còn có nhiệm vụ phó tuyến!

Bởi vì trước có lật sổ tay-kun xem qua, Thời Khanh đối với các loại tình thế của nhiệm vụ phi thường hiểu rõ, nhiệm vụ phó tuyến bất đồng với nhiệm vụ chi nhánh. Nhiệm vụ chi nhánh là phải làm xong trước khi nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, mà nhiệm vụ phó tuyến có thể xem là nhiệm vụ tiếp theo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thì mới mở ra.

Điều kiện mở ra thì chưa biết, cùng với nhiệm vụ ngẫu nhiên giống nhau, hoàn toàn nhờ vào vận khí.

Phần thưởng của nhiệm vụ phó tuyến không có giống nhiệm vụ ngẫu nhiên mà chơi quay đĩa may mắn, tuy nhiên nhiệm vụ này cũng là rất thuận lợi để vơ vét của cải!

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm thưởng đạt được nhiều đến không thể tưởng tượng được!

Thời Khanh trước đã dùng hết điểm, tán gia bại sản, vì thế mở ra nhiệm vụ phó tuyến, hay đến không chỗ nào chê.

Đương nhiên, còn có một vấn đề khiến Thời Khanh cảm thấy rất vui, chính là nhiệm vụ phó tuyến, hai người có thể tiếp tục ở thế giới không gian chuyên thuộc thêm một thời gian nữa, tuy rằng nhiệm vụ chủ tuyến đã hoàn thành, nhưng thế giới này đã bị hai người nháo đến loạn thất bát tao.

Nếu bọn họ cứ như vậy mà rời khỏi, sau này Tề Tử Mặc và Hạ Nặc cho dù có thể ở cùng nhau, nhưng cũng phải đối mặt với một cục diện siêu cấp rối rắm.

Tề Tử Mặc cố chấp muốn hủy diệt thế giới, thời gian năm năm đã trở thành kẻ địch của toàn bộ mọi người, cho dù Hạ Nặc có sống lại thì những việc mà y làm cũng đã làm rồi, bệnh thần kinh cũng đã bị kích hoạt ra rồi, hai người về sau biết sống thế nào, tương lai mờ mịt chẳng rõ.

Mà những cái này là do cậu và Tần Mạc mới tạo thành, nháo ra cái bát cháo heo, Thời Khanh trong lòng cũng không yên tâm.

Không cần tiền thưởng siêu cấp của nhiệm vụ phó tuyến, cho dù chẳng có một đồng xu, thì chỉ cần có cơ hội sửa chữa sai lầm, cậu nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.

Đem những gợi ý của nhiệm vụ gửi qua cho Tần Mạc, Thời Khanh còn tỉ mỉ kỹ càng mà giải thích một chút nhiệm vụ phó tuyến là ra làm sao.

Tần Mạc không do dự tiếp nhận nhiệm vụ.

Thời Khanh nhẹ nhàng thở ra, rồi ngay lập tức nghiêm túc nhìn mục tiêu của nhiệm vụ, bất giác hỏi: “Trùng tu và phục hồi sinh mệnh của không gian?”

Tầm mắt của Tần Mạc nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm đôi môi của người nào đó, nghe Thời Khanh hỏi ý kiến, không trả lời mà còn truy vấn lại: “Không gian của Hạ Nặc còn đi vào được không?”

Thời Khanh giật mình sửng sốt, nhanh chóng thử nghiệm, phát hiện cư nhiên vào không được!

Tần Mạc nói: “Không gian của Tề Tử Mặc cũng bị thương tổn.”

Cho nên nói, trùng tu và phục hồi sinh mệnh của không gian chính là ám chỉ không gian của hai người này à? Chỉ cần đem chúng nó chữa trị là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ?

Nghĩ kỹ lại, nhiệm vụ này cũng rất là khó khăn, chữa trị không gian là cái gì, Thời Khanh là người đã từng lật tung sách của thư viện ra xem, trong đó không có bất luận bộ sách nào ghi lại cả.

Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua không gian sẽ bị thương tổn, bởi vậy không khả năng sẽ có cách chữa trị.

Tựa hồ là một mục tiêu nhiệm vụ không rõ ràng, nhưng đối với Thời Khanh và Tần Mạc mà nói, chẳng có gì khó khăn cả.

Bởi vì bọn họ … có Nhân sinh tồn bàn! ╮(‾▿‾)╭

Từ thời điểm Thời Khanh cùng Tề Tử Mặc gặp nhau, cậu đã chỉ dẫn cho Tề Tử Mặc định vị thời gian. Trước đó không có cách cùng Tần Mạc liên hệ, cho nên vô pháp đảo ngược thời gian, nhưng hiện tại… bọn họ có thể rồi! ლ(¯ロ¯ლ)

Không gian của Hạ Nặc bị thương tổn nhất định là do cậu tử vong, không gian của Tề Tử Mặc hư hao, phòng chừng là do năm năm phát bệnh … thần kinh.

Chỉ cần tránh khỏi những việc này, chỉ cần khiến cho nó không phát sinh ra được, như vậy không gian của bọn họ tất nhiên cũng sẽ không cần chữa trị!

Cứ như vậy, không phải sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hay sao?

Không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà còn có thể thay đổi cuộc sống của bọn họ, khiến cho bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp viên mãn.

Nghĩ đến đây, Thời Khanh không khỏi cao hứng, cậu kích động nhìn sang Tần Mạc: “Đảo ngược thời gian đi!”

Tần Mạc mỉm cười: “Được.”

Thời gian đảo lưu, nhật nguyệt hồi tưởng.

Hai người quay trở về năm năm trước, vào cái ngày cuối tuần mà Tề Tử Mặc và Hạ Nặc gặp nhau.

Lần thứ hai nhìn thấy cha Hạ mẹ Hạ, còn có tiểu bằng hữu Nhan Thất vui tươi, Thời Khanh thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.

Sau khi Hạ Nặc chết, cha Hạ mẹ Hạ đã bị đả kích rất lớn, tuy rằng bọn họ vẫn luôn được Tề Tử Mặc trông nom, nhưng đứa con độc nhất không còn, khiến cho bọn họ nháy mắt tóc trắng xóa, tiều tụy bất kham.

Hiện giờ nhìn lại bọn họ, Thời Khanh chỉ cảm thấy trong tim trong phổi tràn đầy cảm động… Cậu thậm chí nhịn không được mà liên tưởng, nếu cậu có thể sống lại, có thể trở về bên người cha mẹ của mình… Nghĩ đến đây, cậu không khỏi lắc đầu cười khẽ, con người không nên quá tham lam.

Ăn xong cơm chiều, Thời Khanh ăn nhưng không biết mùi vị là gì, chỉ biết ngồi ân cần gắp thức ăn cho cha mẹ, khiến hai người hết sức kinh ngạc, bất quá vẫn vui vẻ nhận lấy.

Con trai có hiếu như vậy, bọn họ tất nhiên cao hứng.

Tần Mạc vẫn luôn nhìn trong mắt, bởi vì có ký ức của Tề Tử Mặc, còn thêm năm năm kia nữa, cho nên sau khi xuyên trở về y phải ở trong thân xác của đứa trẻ mười một tuổi, y cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Hơn nữa bản thân Tề Tử Mặc trưởng thành sớm đến không thể tưởng tượng nổi, tính cách an tĩnh trầm ổn so với Tần Mạc giống nhau như đúc, bởi vậy càng không có chút sơ hở nào.

Thời Khanh kích động cả buổi tối, đã đến giờ đi ngủ, mà cậu vẫn còn đang rất high.

Bất quá không phải phấn khích vì cha Hạ mẹ Hạ, mà là phấn khích về Tần Tiểu Mạc .

Không nghĩ tới còn có thể gặp lại Tần Tiểu Mạc, hắc hắc hắc, thật tốt!

Lúc này chính là Bản tôn, Tần Tiểu Mạc có ký ức!

Bất quá… cậu cũng không đắc ý được lâu, bởi vì Tần Tiểu Mạc tuy rằng thân thể nhỏ bé, nhưng bên trong đã không còn là Tề Tử Mặc đơn thuần, thiện lương lại vô cùng đáng yêu nữa.

Tần Mạc ôm lấy cậu, nói: “Ngày mai không cần đến trường.”

Thời Khanh: “…” Lúc trước Tề Tử Mặc có cho cậu đi học mà, chỉ cần buổi tối trở về Tề Trạch là được!

“Sao? Ngươi muốn đi?”

Thời Khanh ấp úng: “Cái kia… Hạ Nặc luôn muốn làm giáo viên, nếu không đến trường, không tham gia cuộc thi, thì không thể lưu giáo.”

“Làm giáo viên để làm gì?”

“Làm giáo viên… Cái này… Ưm…”

“Ngươi yên tâm, Hạ Nặc sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sinh hoạt sẽ phong phú hơn, không có thời gian mà ở lại trường đâu.”

Thời Khanh: “…” Có gì đó không thích hợp a.

Tần Mạc ôm cậu, ở trên cái cổ trắng trẻo kia hôn một cái: “Thời Khanh, ngươi đã đáp ứng ta, sẽ ở lại bên cạnh ta.”

Tốt rồi, bệnh thần kinh chân chính đã trở lại, tự do của cuộc đời cậu cứ như thế mà vỗ cánh phành phạch bay đi luôn.

Tuy rằng Tề Tử Mặc chỉ là một tiểu hài tử mười một tuổi, nhưng Thời Khanh còn có thể hống hống một chút.

Còn về kí chủ bệnh thần kinh này, cậu chỉ có thể bị hống.

Trước đem vấn đề trường học dẹp sang một bên, Thời Khanh lại bắt đầu quan tâm hỏi: “Tuy rằng đảo ngược thời gian, thì không gian của Hạ Nặc xem như đã chữa trị, nhưng không gian của Tề Tử Mặc còn chưa kích hoạt, cho nên cần phải thuận lợi kích hoạt không gian của Tề Tử Mặc thì mới hoàn thành nhiệm vụ được”.

Mà tất cả dây mơ rễ má, sẽ phát sinh lúc Tề Tử Mặc giám định không gian, cho nên nói bọn họ phải cẩn thận né tránh để không phải xảy ra nhiều chuyện như vậy, không giẫm lên vết xe đổ, không đi trên con đường mòn.

Lúc cậu đang nghiêm túc tự hỏi xem bước đầu tiên phải phải đi như thế nào, thì Tần Mạc nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, không có việc gì, hết thảy đều có ta.”

Thời Khanh hơi hơi sửng sốt, sau đó cong mắt cười, đúng vậy, Tần Mạc đã trở lại.

Có y, tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề.

Tuy rằng ban đầu rất sợ y, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy có Tần Mạc ở đây, trong lòng cảm thấy thực kiên định, vô cùng an tâm.

Sau khi nghĩ xong, mệt mỏi lũ lượt kéo đến, chắc do năm năm không ngủ, cuối cùng tìm được bến đỗ để nghỉ ngơi, nhẹ nhàng thả lỏng, an tâm ngủ say.

Thấy Thời Khanh đã ngủ, Tần Mạc mới mở mắt ra, nhẹ rút cánh tay, cẩn thận đắp chăn cho cậu, rồi sau đó xuống giường, đẩy cửa ra đi sang cách vách.

“Nhan Thất.”

Nhan Thất ngủ rất cạn, vừa nghe Tề Tử Mặc kêu nó, thì nhanh chóng bật người xuống giường, cung kính nói: “Thiếu gia.”

Tần Mạc nhìn nó, rồi sau đó nói: “Đi theo ta.”

Nhan Thất không biết có chuyện gì, nhưng vẫn đi theo sau y ra khỏi phòng.

Nơi mà Hạ gia ở là một khu bình dân, giá nhà rất rẻ, các hộ gia đình cũng thưa thớt, cha Hạ mẹ Hạ coi như cũng có được ngôi nhà khang trang, phía sau nhà là một vườn cây nhỏ, lúc này Tề Tử Mặc cùng Nhan Thất đang đứng ở nơi đó.

Năm năm chinh chiến trước đó, tuy rằng Tề Tử Mặc sử dụng lực lượng quá phận, khiến cho không gian của y bị thương nặng, nhưng y cũng thực sự là một thiên tài, ngộ tính cực cao, tự mình lĩnh ngộ phương thức sử dụng năng lực không gian an toàn và hữu hiệu nhất.

Không gian của Nhan Thất là thuộc hệ Phong, Tề Tử Mặc đối với không gian của nó nắm vững như lòng bàn tay, hiện giờ muốn nó sử dụng năng lực dẫn dường, cũng rất dễ dàng.

Nghe những gì Tề Tử Mặc nói, Nhan Thất ban đầu còn mê mang không rõ, nhưng sau đó nhìn thấy trong lòng bàn tay của mình đang từ từ hình thành gió xoáy, trong lòng nó cuồn cuộn như sóng lớn gào thét, ba đào mãnh liệt.

Nhan Thất từ nhỏ tới lớn không hề nghĩ tới, bản thân lại có được năng lực cường đại đến như vậy.

——— ————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kí chủ đã trở lại, nhiệm vụ sẽ cứ một đường tốc chiến tốc thắng!

Ngày hôm qua ta cùng biên biên [biên tập] nói: “Sau map này ta muốn viết ABO, phải viết huynh đệ văn, phải viết thịt thịt thịt thịt!”
Biên biên: “Ngoan a, ta không rảnh đi đưa cơm tù cho cưng.”

Ta: “QAQ” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK