• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: melbournje



❤️



Cùng ngày thi đấu, đại học B và N bàn luận về chiến lược của mình.



Làm nhân viên ngoài biên chế của đại học B, Tần Hành ngược lại là không có quá can dự, anh tôn trọng sự an bài của Phùng Triết.



Phùng Triết phân tích từng ngưởi ở đại học N,
"Đội trưởng Trương Húc của bọn họ từng tham gia cuộc thi biện luận của sinh viên quốc tế, kinh nghiệm phong phú. Trần Tư Kỳ, là nữ sinh tóc dài da trắng trắng, trên mặt có má lúm đồng tiền —— cười cái gì?"



Chương Nhất Thiên đột nhiên cười một chút,
"Anh à, năng lực quan sát của anh thật tỉ mỉ."



Phùng Triết đưa tay, "
Cậu qua đây!"



Chương Nhất Thiên nói chêm để chọc cười để không khí khẩn trương trở nên nhẹ nhõm.



Hàn Dịch Tâm mở miệng nói:
"Đàn anh, vậy bây giờ như nào?"



Phùng Triết nhìn từng người bọn họ,
"Chu Thiến đầu tiên, Nhất Thiên thứ hai, Lâm Vu thứ ba, tôi thứ tư, Dịch Tâm cô cuối cùng."



Hàn Dịch Tâm biến đổi,
"Tôi cuối cùng sao?"



Phùng Triết cho cô một nụ cười tín nhiễm,
"Cô vì lần tranh tài này mà nỗ lực nhiều như vậy, tin tưởng mình một chút đi."



Phùng Triết hỏi:
"Mọi người có ý kiến gì hay không?"



Chương Nhất Thiên lắc đầu,
"Rất tốt."



Chu Thiến cũng biểu thị đồng ý,
"Chị Hàn, vất vả rồi!"




Truyện được up tại wattpad melbournje



Lâm Vu mỉm cười, cô không có ý kiến.



Hàn Dịch Tâm liễm liễm thần sắc,
"Mọi người yên tâm đi. Tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó."



Tần Hành ngồi ở một bên, đột nhiên gõ gõ vào lòng bàn tay Lâm Vu, "
Tranh tài thắng, anh có thưởng."



Lâm Vu rút tay về, vội vàng nói,
"Anh nói bé một chút thôi." Ở đây toàn những học sinh danh giá của đất nước, Tần Hành hai ngày này đã đủ bắt mắt. Nào có người nào tới tham gia chương trình còn dắt cả bạn trai theo đâu chứ.



Chỉ có Lâm Vu.



Tần Hành hé miệng cười không ngừng,
"Anh đã nói bé nhiều năm như vậy rồi." Anh đè ép thanh âm,
"Bà giúp em làm áo cưới lâu lắm rồi đó."



Mi tâm Lâm Vu xiết chặt, trong lòng có ý nghĩ. Chẳng lẽ lần này anh muốn cầu hôn? Cô không dám tưởng tượng, lấy tính nết của anh thật sẽ.



Tần Hành nhíu mày,
"A Vu, em đang suy nghĩ gì đấy? Em có ý nghĩ gì cùng anh nói, anh khẳng định sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với em."



Lâm Vu nhìn thấy trong mắt của anh có ý trêu tức, cô hô một hơi.
"Học tập cho giỏi mỗi ngày đi lên."



Tần Hành buồn cười, không có ở lâu liền ngoan ngoãn về nhà.



Vào lúc tối mọi người cùng dùng cơm.



Lâm Vu chọn đồ ăn, sau lưng một thanh âm gọi cô lại.




"A Vu —— "



Cô quay lại sau, là bà Tần, "
Dì —— "



Bà Tần một mặt nhu hòa,
"Hai ngày này trong đài nhiều chuyện, dì đang định hỏi thăm con. Đúng lúc, hôm nay lại gặp."



Lâm Vu có chút xấu hổ, chung quanh đều là người quen biết.



Bà Tần nhìn bọn họ,
"Đồ ăn đều hợp khẩu vị sao?"




"Rất tốt, nhà đài quả giống như trong truyền thuyết, có thể so với đầu bếp năm sao."
Sinh viên đại học B và P đều biết bà, nói chuyện cùng bà rất tự nhiên.



Bà Tần gật gật đầu,
"Có gì thì nói với Tiểu Thái. Mọi người có thể tới tham gia, chúng ta rất mừng."




"Đây cũng là vinh hạnh của chúng cháu."




Bà Tần cười yếu ớt,
"Mọi người đi trước tìm chỗ ngồi đi, một hồi nữa cô tới tìm các cháu."



Lâm Vu:
"..."



Lâm Vu cùng Hàn Dịch Tâm vừa ngồi xuống, Hàn Dịch Tâm trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ là cô còn chưa hỏi ra lời, Lý Duy Tịch đã đi đến bên cạnh bọn họ.




"Chỗ này có ai ngồi chưa?"



Lâm Vu thấy là cô, mặt lộ vẻ mỉm cười,
"Không có."



Lý Duy Tịch ngồi xuống, cô ngồi đối diện Lâm Vu.
"Lâm Vu, tớ có chuyện cần ý kiến của cậu?"



Lâm Vu gật gật đầu,
"Cậu nói."




"Dạo gần đây cậu cùng anh Thẩm Nghi Hành có liên lạc không."




Lâm Vu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người,
"Nửa năm rồi bọn mình không có liên lạc."



Hai dầu lông mày Lý Duy Tịch chảy qua một vòng nhàn nhạt bất đắc dĩ,
"Ra là vậy."



Lâm Vu cẩn thận châm chước,
"Cậu tìm anh ấy có việc?"



Lý Duy Tịch lên tiếng,
"Tớ cũng chuẩn bị đi Columbia học."



Trong nháy mắt,, Lâm Vu đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì. Cô nhìn qua Lý Duy Tịch, Lý Duy Tịch cười khẽ với cô.



Ra là vậy.



Lâm Vu nuốt yết hầu, "
Tớ giúp cậu hỏi một chút."



Con mắt Lý Duy Tịch trong nháy mắt sáng lên,
"Vậy cám ơn cậu!"



Bà Tần bưng khay ăn đi tới, cũng ngồi bàn bọn họ.




"A Vu, cháu chỉ ăn vậy sao?"



Lâm Vu phát hiện, kỳ thật Tần Hành cùng mẹ anh không khác tính nhau mấy.
"Cháu ăn ít lắm."




"Phải ăn nhiều chút."




Lâm Vu vội vàng gật đầu.



Ánh mắt bà Tần lại nhìn về phía người khác,
"Chờ tranh tài kết thúc, cô sẽ nhờ chương trình tổ chức, cho mọi người ở lại Tấn thành chơi một ngày, thế nào?"




"Có phiền không ạ?"
Hàn Dịch Tâm nói.




"Các cháu là khách." Bà thoả đáng nói, tất cả sinh viên cũng cảm thấy bà rất dễ gần.



Không bao lâu, có người tìm đến bà.
"Trương đạo diễn tìm bà ạ."



Bà Tần đứng dậy,
"Vậy mọi người cứ ăn đi, cố gắng thi đấu nhé."



Bà vừa đi, mọi người nhao nhao thảo luận.




"Lâm Vu, cậu cùng nhà đài này rất quen sao?"



Lâm Vu:
"Hồi cấp ba trường tớ có tổ chức diễn kịch, dì ấy có tới xem qua."




"Tính của cô ấy thật tốt! Khí chất tốt, người cũng siêu hòa khí."
Chu Thiến một mặt hướng tới,
"Tớ về sau cũng phải như vậy."



Trong lòng Hàn Dịch Tâm có mấy phần nghi hoặc, nhưng không có hỏi nhiều cái gì.



Chỉ có Lý Duy Tịch nhếch miệng lên, ánh mắt cùng Lâm Vu giao hội lúc, trong mắt loé lên tia giảo hoạt.



Lâm Vu:
"..."



Sáng ngày tiếp theo, chương trình diễn ra đúng giờ. Trong trường quay sớm đã không còn chỗ ngồi, hai đội ngũ bảo vệ đứng vững.



Hai MC của chương trình
« sinh sôi không ngừng » đã đứng tại chính giữa sân khấu. Bành Xướng cùng Cao Tuyết hai người cùng nhau hợp tác đã ba năm, các phương diện khống chế đều rất mạnh, tăng thêm hai người cũng không mắc phải sai lầm, ở Tấn thành hai người cũng có được một lượng fan hâm mộ lớn.



Bành Xướng sửa sang âu phục, nhìn Cao Tuyết.
"Chuẩn bị chưa?"



Cao Tuyết gật gật đầu.



Đạo diễn ra hiệu một tiếng, bắt đầu.



Tần Hành bất động thanh sắc đứng ở trong góc nhỏ, ánh mắt một mực nhìn lấy người trên sân khấu. Hôm nay cô được nhân viên trang điểm makeup cho nhè nhẹ, còn làm tóc một chút. Tần Hành vừa mới nhìn thấy cô còn thất thần một lúc.



Cô mặc một bộ áo liền váy màu trắng, kiểu dáng đơn giản, cô mặc lại phi thường xinh đẹp. Lâm Vu cơ hồ không thường mặc váy, cô ghét bỏ không tiện. Lần này, Tần Hành cố ý cường điệu việc mặc váy thì hợp hơn.



Về sau Tử Uyển cùng cô đi mua hai cái. Đáng tiếc, Tần Hành cho tới bây giờ mới nhìn thấy dáng cô mặc váy. Khóe miệng của anh ngậm lấy ý cười, thật giống tiểu tiên nữ trong bụi hoa.



Bà Tần đến kịp, tìm được Tần Hành, đứng tại bên cạnh anh,
"Vừa mới họp xong, mẹ còn lo lắng không kịp chứ."



Tần Hành:
"Cô ấy ở màn thứ ba cơ. Cha con đâu?"



Bà Tần cười,
"Ông ấy ngày mai tới. Ai u! Đến Lâm Vu rồi!"



Hai người nhìn về phía trước.



Bành Xướng bắt đầu đọc đề, Lâm Vu cùng thí sinh ở đại học N theo thứ tự đấu cùng nhau.



Hiện tại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ba người. Ngươi tới ta đi, cắn thật chặt. Cuối cùng, đại học N có một câu hỏi không trả lời được.



Lâm Vu cùng đối phương đấu rất căng thẳng.



Bà Tần thở hổn hển một hơi,
"Lâm Vu thật siêu cấp bình tĩnh. Mẹ nhìn còn khẩn trương."



Tần Hành không phải là không, chính mình tranh tài đều không có khẩn trương lắm. Đời này anh khẩn trương bất an đều vì cô



Lâm Vu không nóng không vội, lạnh nhạt thi, để hiện trường nhấc lên một trận cao trào. Cũng giống như hôm qua, cô liên tiếp đánh bại ba thí sinh của đối phương.



Nghỉ giải lao, Bành Xướng cùng Cao Tuyết tranh thủ thời gian uống nước, yết hầu hai người đều đang bốc khói.



Mọi người riêng phần mình nghỉ ngơi, không ảnh hưởng lẫn nhau.



Mười phút sau, tiếp tục tranh tài.



Lâm Vu đấu với thí sinh cuối cùng của đại học N. Mọi người xem đều tập trung trên người Lâm Vu.



Đạo diễn ở dưới đài, hai tay nắm chặt, thái dương toát ra một giọt một giọt mồ hôi.



Bành Xướng tiếp tục đọc đề, Lâm Vu cùng đối phương ngươi tới ta đi, một cái chớp mắt đã qua 22 câu hỏi.



Bành Xướng nói,
"Trước công nguyên 23, thế vận hội Olympic ở Hy Lạp đem quyền kích liệt vào hạng mục thi đấu, xin hỏi quyền kích liệt bắt nguồn từ đâu?"



Lâm Vu mấp máy một chút khóe miệng, sắc mặt bình tĩnh.



Tần Hành đứng chỗ ấy, bóng lưng thẳng tắp.



Bà Tần cũng khẩn trương nhíu mày lại,
"Bắt đầu từ đâu? Ấn Độ cổ? Babylon?"



Ánh mắt Tần Hành trầm tĩnh,
"Là Ai Cập."



Lâm Vu mỉm cười, biểu thị không biết.



Tất cả mọi người nhìn cô, thời gian trả lời rất nhanh kết thúc.



Một giây lại một giây.



Bành Xướng tuyên bố:
"Thời gian đã hết!"



Trường quay thở dài.



Đối phương trả lời:
"Là Ai Cập."



Lâm Vu gật gật đầu, lại nhìn về phía Phùng Triết cùng Hàn Dịch Tâm,
"Cố lên!"




"Vòng thi này kết thúc, mọi người nhất định phi thường cố gắng rồi. Lâm Vu trả lời được 102 câu!"




Trên trường quay vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt.



Cao Tuyết không thể che giấu kích động, đi lên trước cho Lâm Vu một cái ôm.
"Rất tuyệt!"




"Cám ơn!"




Tần Hành nhàn nhạt cười một tiếng, đi ra ngoài.



Bà Tần trong lòng cũng không có quá nhiều thất lạc, Lâm Vu không tầm thường. Cô giống như một ngôi sao chói mắt nhất vậy.



Lâm Vu một mình đi ra đại sảnh, sau lưng truyền đến một âm thanh bước chân, cô quay đầu, cười với anh, lại duỗi ra tay, sự yếu ớt khó xuất hiện.



Tần Hành cầm tay của cô,
"Ôn tập qua rồi không nhớ được đáp án hả?" Thể thao cũng là mặt yếu của cô, Tần Hành một mực theo cô ôn tập. Rất khéo, đề này bọn họ đã từng đọc qua.




"Chương trình này sẽ càng đặc sắc nữa." Cô nói.



Tần Hành cười khẽ,
"Phong cách của em. Lúc trước nói chuyện dưới cờ, em không phải cũng từ chối à."



Lâm Vu:
"Em hiểu sự lựa chọn của Lý Duy Tịch ngày hôm qua. Tới tham gia tranh tài như vậy là hưởng thụ, chúng ta hưởng thụ, người xem hưởng thụ, như vậy chương trình này mới có thể thú vị."



Tần Hành cúi đầu, một tay nâng cằm của cô, "Hiện tại anh chỉ muốn nhìn em một chút"



Lâm Vu lại muốn cho anh tỉnh táo.



Tần Hành nhanh chóng hôn một chút gương mặt của cô,
"Chúng ta đi vào đi. Mẹ anh cũng tới, so với em còn khẩn trương hơn. Hẳn là để đồng nghiệp của bà thấy dáng vẻ vừa rồi, một điểm lãnh đạo đều không có."




"Dì cũng là lo lắng cho em."




"Đương nhiên! Đối với anh đều không có kiểu này, đối con dâu thì rất nhiệt tình."




Mặt Lâm Vu nóng lên.




"A Vu, cha mẹ anh cùng mẹ và bà em đều rất giống nhau, bọn họ là phụ huynh kiểu mẫu."




"Em biết."
Lâm Vu nội tâm chấn động.
"Em rất may mắn."



"Bởi vì em đáng giá."



Hai người lần nữa đi vào trường quay, tranh tài đã kết thúc, Hàn Dịch Tâm đã thắng nên đại học B đã được đi vào chung kết.



Mọi người hưng phấn ôm nhau.



Lâm Vu cùng Tần Hành nhìn nhau, nhớ đến mùa hè mấy năm về trước.



Cũng là một đám người, đang cố gắng, đang liều mạng đọ sức.




"Sinh sôi không ngừng" không chỉ là một chương trình bổ ích, nó cũng truyền đạt tinh thần.



Cuộc sống của chúng ta giống như một bài thi vậy, một đề tiếp lấy một đề, đều mắc lỗi. Liền để chúng ta tự nhủ với lòng mình, tiếp tục tiến lên.



Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đạo diễn khẩn cấp mở một cuộc họp. Nhằm vào tình huống của hai đội ngày mai, mọi người đưa ra một chút tưởng tượng.




"Không biết, hai đội sắp xếp đội hình thế nào? Nếu như Lý Duy Tịch cùng Lâm Vu có thể gặp nhau, tôi cảm thấy tỉ lệ người xem sẽ rất cao!"




"Đều là các cô gái Tấn Thành chúng ta, cũng thực không tồi. Sau khi phát sóng sẽ lấy cái này làm tiêu điểm."




"Đúng vậy. Lâm Vu còn là con dâu của đài Chương nữa."




Đạo diễn hút thuốc,
"Để chính bọn họ lo đi." Ai mà không muốn đâu.
"Nhớ kỹ gia tăng số câu hỏi."




"Đạo diễn Trương, quan hệ của ngài cùng nhà đài không phải rất tốt sao? Vì tỉ lệ người xem của chúng ta, nếu không thì thử khuyên nhà đài một chút."




"Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch tham gia mà còn chưa đủ à?"
Đạo diễn trầm giọng nói,
"Mặc kệ đi, mọi người không nghĩ đến danh dự của trường học à."



Đám người ngạc nhiên.




"Chúng ta làm chương trình này vì cái gì? Các vị, cứ thuận tự nhiên mà làm! Được rồi, mọi người về nhà đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK