• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: melbournje







Tần Hành ngoài ý muốn mà dưỡng thương, hai người đều không có nói cho ba mẹ, sợ người nhà lo lắng. Cũng may, tố chất tâm lý của hai người đều cực mạnh, chỉ là về sau trong công việc, hai người đều càng cẩn thận e dè hơn. Vì người yêu, càng thêm bảo trọng.



Tháng tư năm tiếp theo, xuân về hoa nở.



Lâm Vu mãi cho đến một tuần trước khi sinh mới nghỉ đẻ. Rạng sáng bốn giờ, bụng ẩn ẩn đau, cô chậm rãi tỉnh lại.



Coi rên khẽ một tiếng, Tần Hành lập tức liền tỉnh."Thế nào?"



Lâm Vu cắn răng, "Hẳn là sắp sinh."



Tần Hành sắc mặt xiết chặt, lập tức xuống giường, vịn cô rời giường, giúp cô thay xong quần áo, anh vội vàng thay xong đồ của mình.



Động tĩnh cũng đánh thức ba mẹ dưới lầu.



Ba mẹ Tần từ phòng ngủ ra, "Sắp sinh sao?"



Tần Hành lên tiếng.



Mẹ Tần vội vàng đỡ Lâm Vu, "Đừng sợ, không có chuyện gì. Tần Hành con đi lấy xe. Nơi này giao cho mẹ cùng ba con."



Tần Hành: "Để cho ba cầm túi." Bọn họ đã sớm chuẩn bị xong đồ đạc.



Mẹ Tần nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Lâm Vu, "Được rồi, ba mẹ đều ở đây."



Ông Tần thu dọn đồ đạc, người một nhà chỉ có ông là khẩn trương nhất.



Nửa giờ sau, Tần Hành lái xe đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Bởi vì quen biết, cũng bớt lo không ít. Lâm Vu vào phòng sinh xong, mẹ Tần tranh thủ thời gian gọi cho mẹ Lâm, báo cáo tình huống bên này.



Mẹ Lâm có chút khẩn trương: "Tôi lập tức đi nhờ xe tới."



Bạn Tần Y thật đặc biệt nhu thuận, sau một tiếng rưỡi, liền không kịp chờ được từ trong bụng mẹ chui ra. Bởi vậy, Lâm Vu liền không có quá nhiều đau đớn.



Y tá cười tủm tỉm, "Là con gái. Chúc mừng hai vị, 2.9kg."



Tần Hành hôn lấy thái dương Lâm Vu, anh đỏ mắt, nỗi lòng lo lắng rốt cuộc rơi xuống. "A Vu, cám ơn em."



Lâm Vu toàn thân bất lực, cô cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng lên tiếng.



Tần Hành đem con gái ôm đến trước mặt cô, "Giống em, rất xinh đẹp."



Lâm Vu trừng mắt nhìn, đứa bé mới sinh đỏ rực, đẹp chỗ nào?



Tần Hành đem con giao cho y tá, tâm tư đều thả trên người Lâm Vu. "Em nghỉ ngơi trước đi." Ánh mắt một giây không rời.



Nhà Tần được một cháu gái bảo bối, sáng sớm, mẹ Tần liền tranh thủ thời gian báo tin vui cho người nhà. Bà sớm chào hỏi, mọi người không cần tới bệnh viện, để Lâm Vu cùng bảo bảo nghỉ ngơi trước.



Bất quá, trưa hôm đó, một nhà Chu Tu Lâm tới.



Khương Hiểu truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Vu, một bên khác, Chu Tu Lâm cùng Tần Hành cũng giao lưu kinh nghiệm nuôi trẻ.



Chu Tư Mộ ghé vào bên giường, chuyên chú nhìn em gái, "Nhất Nhất, anh là Mộ Mộ." Nói xong, tiểu gia hỏa hôn ở thái dương Nhất Nhất một cái chụt.



Đám người: "..."



Chu Tu Lâm có chút xấu hổ, "Mộ Mộ vẫn muốn có em gái." Con trai mình thoáng cái liền hôn cái gái nhà người ta, anh thật sự là không tiện nói gì.



Tần Hành khóe mắt kéo ra, anh còn chưa có hôn con gái đâu.



Chu Tư Mộ duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng lôi kéo tay Nhất Nhất, "Trên người em gái có mùi sữa thật thơm."



Khương Hiểu phốc cười một tiếng, "Tần Hành, cậu nhìn Chu Tư Mộ nhà tớ như thế nào?"



Tần Hành mỉm cười, "Rất quý Nhất Nhất."



Khương Hiểu xoay mặt nói với con: "Mộ Mộ, về sau phải chiếu cố Nhất Nhất."



Chu Tư Mộ trịnh trọng, "Nhất Nhất rất đáng yêu, con rất thích em."



Trưởng bối ở đây cười không ngậm được mồm.



Bạn Tần Y tính cách yên tĩnh, thật là phi thường nhu thuận. Lúc bảy tháng, con bé đã ngồi. Một tuổi đã gọi ba mẹ, còn đem đồ chơi ném cho Tiểu Dã.



Từ khi Tần Y sinh, Tiểu Dã liền bồi bạn bên con bé. Bọn họ sẽ cùng nhau chơi đùa, lúc Tần Y bò loạn, Tiểu Dã đều sẽ đi theo.



Tiểu Dã thật thà mỗi ngày đều cùng với Tần Y, cảm tình phi thường tốt.



Ngày Tiểu Dã rời đi, Tần Y khóc lớn một hồi, miệng bên trong một mực lẩm bẩm kêu tên Tiểu Dã. "Tiểu Dã —— con muốn Tiểu Dã."



Mặc kệ người trong nhà khuyên như nào, Tần Y đều không nghe.



"Nhất Nhất à, bà nội mua cho con chó samoyed mới nhé?"



"Nhưng nó không phải Tiểu Dã."



"Nhất Nhất nghe lời, Tiểu Dã lớn tuổi, nó phải đến một thế giới khác."



"Con biết, Tiểu Dã chết rồi, thế nhưng là vì cái gì Tiểu Dã có muốn chết đâu?"



Vấn đề này, bà nội cùng bà ngoại thật đúng là không biết giải thích. Mẹ Lâm cùng mẹ Tần đầu đầy mồ hôi, cuối cùng gọi cho Lâm Vu, để bọn họ nghĩ biện pháp.



Lâm Vu ở trong điện thoại hơi trấn an Tần Y bi thương, "Buổi tối mẹ mời anh Mộ Mộ đến chơi, con chuẩn bị một chút."



Tần Y nức nở: "Được ạ."



Mẹ Tần thở dài một hơi, "Tính tình Nhất Nhất giống y Tần Hành khi còn bé."



Mẹ Lâm: "..."



Buổi tối, Khương Hiểu đem Chu Tư Mộ tới, Chu Tư Mộ biết Tần Y thương tâm, cố ý mang theo mèo nhà mình đến cho cô bé xem.



Cũng không biết cậu làm sao an ủi được Tần Y, tâm tình Tần Y thực sự tốt.



Tần Hành cười, "Ngược lại bạn cùng lứa có thể cùng nhau sẻ chia nhỉ."



Lời này chua.



Tần Hành cùng Lâm Vu ngày thường bận rộn công việc, nhưng mỗi ngày đều trở về, đều là tự mình trông con.



Bình thường cuối tuần, Tần Hành cùng Lâm Vu không đi làm, sẽ mang con đi chơi, đi bơi lội.



Tần Y thích bơi lội, mỗi lần đi bơi rất hưng phấn, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.



Lâm Vu ngồi ở bên bờ, ánh mắt một mực đi theo Tần Hành cùng con gái. Tay nhỏ của Nhất Nhất không ngừng gãi ngực Tần Hành, "Ba ba —— ba ba —— "



Tần Hành dở khóc dở cười, "Đây là 0."



Tần Y nháy mắt mấy cái, tay nhỏ sờ lên, "0."



Từ đó, bạn Tần Y rất nhanh liền quen biết số 0.



Một lần nào đó, ông của Nhất Nhất đang đọc sách, Nhất Nhất đi qua, nghiêm trang chỉ vào "0" trên sách, "Đây là 0."



Ông Nhất Nhất một mặt kích động, "Nhất Nhất nhà ta thật tuyệt, đã biết số rồi. Đây là 0, đây là 1, là Nhất Nhất đó."



Nhất Nhất chỉ chỉ chính mình, "Nhất Nhất."



Ông Tần đối với sự giáo dục cho Tần Hành cho tới bây giờ đều là bỏ mặc, rất ít khích lệ con trai, nhưng đối với người cháu gái này, đó là dùng tất cả tâm huyết để dạy bảo.



Tần Y cầm bút sáp màu, tùy tiện vẽ hai cái "~~".



Ông Tần: "Nhất Nhất thật sự quá thông minh, sớm thôi sẽ biết viết tên, so với ba con còn lợi hại hơn!"



Bà Tần: "Tôi xem một chút, chữ này viết thật là tốt, còn có chút cảm giác giống đầu bút lông."



Ban đêm, Tần Hành về đến nhà, Nhất Nhất đã ngủ, ở trên giường lớn của bọn họ.



Tần Hành nhìn con gái, hôn hôn bàn tay nhỏ của con, "Hôm nay ngủ sớm như vậy?"



Lâm Vu khép sách lại, "Giữa trưa không có ngủ trưa, buổi chiều ba dẫn con đi xem lớp mĩ thuật." Cô đi đến tủ quần áo lấy đồ cho anh, "Anh đi tắm trước, xong rồi nói."



Tần Hành híp mắt nhìn qua cô, "Theo giúp anh."



Lâm Vu trừng mắt liếc anh một cái.



Cuối cùng vẫn như anh toại nguyện.



Phòng tắm nóng hôi hổi, anh nửa ôm cô, đưa cô chống đỡ ở trên bồn rửa tay, cực điểm triền miên.



Kết thúc về sau, thanh âm của anh khàn khàn, "Mệt rồi?"



Lâm Vu á một tiếng, tinh tế cùng anh nói chuyện ngày hôm nay của con gái.



Tần Hành cười vài tiếng, "Ba anh trước giờ chưa từng khen anh vẽ đẹp."



Lâm Vu đụng anh một chút, "Trở về phòng đi." Đến cùng không yên lòng để Nhất Nhất một mình.



Anh ôm cô trở về phòng, liền thấy Tần Y ngồi trên giường lớn, tay nhỏ vuốt mắt, một mặt biểu lộ, nhìn thấy ba ba cũng quay về rồi, cô bé lập tức giang hai cánh tay, "Ba ba, con cũng muốn ôm một cái."



Tần Hành bật cười, người một nhà nằm ở trên giường lớn. Anh đem con gái ôm đến trên người mình.



Tần Y ngủ đủ một giấc, lúc này có tinh thần. Tay nhỏ tại vẽ trên hình xăm ở lồng ngực ba, "Đây là 0."



Tần Hành vịn bé, sợ bé ngã xuống.



"Ba, làm sao ba không vẽ 1?" Tần Y chỉ mình, lại duỗi đầu ngón tay, "Đây là 1! Đây cũng là con! Ba ba, Nhất Nhất giúp ba vẽ."



Lâm Vu mím môi cười thầm, làm bộ đi ngủ.



Tần Y bò xuống giường, đến thư phòng cầm bút dạ.



Tần Hành thở dài một hơi, "Mẹ Tần, em cũng mặc kệ con mình nhỉ!"



Lâm Vu khẽ cười một tiếng, "Anh lấy được tên rất hay."



Cô bé bập bõm trở về phòng, cầm màu vẽ tranh trên ngực Tần Hành.



Tần Hành cao hứng theo cô bé, đợi con chơi mệt rồi, nhẹ nhàng đem con ôm đến giường nhỏ."A Vu, sáng mai em dậy sớm một chút tẩy giúp anh mấy cái này."



Lâm Vu buồn ngủ lên tiếng.



"Hồi cấp ba em giúp anh vẽ nốt ruồi, anh rửa nửa ngày cũng không sạch." Anh đưa tay ôm cô, ở bên tai cô nói nhỏ.



"Biết rồi. Ngày mai dùng nước tẩy trang giúp anh tẩy." Lâm Vu uốn ở trong ngực của anh, dần dần yên giấc.



Tần Y bốn bốn tuổi, Lâm Vu được tin là phải đi nước F chi viện một năm. Đó là đất nước bị hỏa hoạn tàn phá.



Ngày ấy cô nhận được tin, Tần Hành cũng đã biết.



Lại là một năm. Cái số này hình như có liên quan chặt chẽ đến bọn họ.



Trên đường về nhà, Tần Hành mở miệng nói, "Anh thì không có vấn đề, chỉ sợ Nhất Nhất sẽ ồn ào." Anh biết, lúc cô đang đi học, đã có tâm nguyện như thế này, làm một bác sĩ biên giới. Lúc trước cô lúc ghi danh, hỏi qua ý kiến của anh, anh vẫn luôn là ủng hộ.



Lâm Vu cũng lo lắng vấn đề này, cô bất đắc dĩ nhẹ cười."Em sẽ cùng con bé nói qua."



Tần Y biết mẹ phải ra nước ngoài vì công việc, "Vậy là giống mẹ anh Mộ Mộ, đi công tác sao?"



Lâm Vu gật đầu, "Nhưng mẹ sẽ đi lâu một chút."



Tần Y lắc đầu, cong cong bím tóc nhoáng một cái, "Lâu như vậy?"



Lâm Vu cầm tay của cô bé, "Nhất Nhất còn nhớ mẹ làm ở bệnh viện giúp các bạn nhỏ ra đời không? Lần này mẹ đi cũng là để như vậy."



Tần Y chỗ hiểu chỗ không, "Vậy được rồi." Bé sờ lấy mặt mẹ, "Nhất Nhất nếu rất muốn mẹ thì phải làm sao bây giờ?"



Lâm Vu chua xót, "Mẹ sẽ gọi video với Nhất Nhất."



Tần Hành đứng ở cửa, nghe được hai mẹ con nói chuyện. Tần Y rất hiểu chuyện, đối với công con bé ở nhà trẻ sẽ tự hào nói với các bạn cùng cô giáo rằng: Ba mẹ của tớ là bác sĩ, ba mẹ sẽ cứu người, rất lợi hại!



Nửa tháng sau, Lâm Vu cùng nhóm bác sĩ tỉnh J cùng nhau đi nước F.



Ngày ấy, Tần Hành mang theo Tần Y đến sân bay tiễn cô.



Tần Y không khóc, vung tay nhỏ, "Mẹ, mẹ phải chú ý an toàn!" Bé một mực làm động tác hôn gió.



Lâm Vu ép chính mình quay người đi vào, nước mắt trượt xuống. Cô từ trước đến nay cứng cỏi, giờ khắc này không nỡ xa chồng và con.



Một năm này nhất định là vất vả.



Y học của nước F kém hơn so với Trung Quốc, lúc bọn họ đến xong, một nhóm chi viện cùng bọn họ giao tiếp xong mới rời đi. Lâm Vu bị phân đến một bệnh viện, rất cũ nát. Khó có thể tưởng tượng, ở chỗ này mỗi ngày sẽ có ba bốn mươi đứa bé sinh ra. Đối với mấy nhân viên y tế lẻ tẻ này mà nói, công việc quả thật rất căng.



Lâm Vu nuốt lời với con gái, cô không thể cùng con call video mỗi ngày.



Cô đem tình huống nơi này nói với Tần Hành, trong lòng hai người dị thường khó chịu.



"Điều kiện chữa bệnh quá kém, nếu như đây là ở trong nước, những đứa trẻ này có thể cứu sống." Bọn họ là bác sĩ, thế nhưng bọn họ cũng rất nhỏ bé, không đủ để thay đổi thế giới này.



Tần Hành an ủi cô, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế vì cô cung cấp trợ giúp. Anh biết ba của Tiểu Hàn có quan hệ với nước F, thế là mời ông ấy hỗ trợ đưa dụng cụ siêu âm dụng cụ cùng một chút thiết bị khác tói.



Ba Tiểu Hàn phụ thân cố ý vào bệnh viện, cùng Lâm Vu gặp mặt một chút.



"Đây là Tần Hành nhờ tôi giao cho cô."



"Cám ơn!" Lâm Vu nhìn ảnh chụp, Tần Hành cùng Tần Y đang đọc sách, ảnh chụp mặt sau viết một dòng chữ.



"Mẹ, Nhất Nhất nhớ mẹ."



Lâm Vu là tiến sĩ đã ra trường của đại học B, trình độ kỹ thuật có thể cao. Thế nhưng là ở chỗ này, y dược thiếu thốn, thiết bị đơn sơ, bọn họ chỉ có thể dùng hết sức mình trợ giúp sản phụ. Bọn họ ở nơi đó cũng chỉ dạy bà đỡ, những bà đỡ cũng có thể giúp sinh đứa bé.



Bọn họ là người bình thường, gặp phải loại khó khăn này thì phải cùng khiêu chiến, chỉ là trách nhiệm của bác sĩ, dùng sức mình giúp người bệnh.



Bản chất của hành động nhân đạo vô cùng đơn giản: Đó chính là, từng người, đặt mình vào hoàn cảnh khó nhất để giúp đỡ người khác.



Một năm sau, Lâm Vu về nước.



Tần Hành mang theo Tần Y tới đón cô.



Thời gian thật rất nhanh.



Tần Y năm tuổi, trưởng thành, ngũ quan cũng khác, giống Tần Hành cũng giống Lâm Vu. Con bé mặc váy liền áo, tinh thần sáng láng, vừa nhìn thấy mẹ, lập tức rời khỏi Tần Hành, giống con ngựa tiến lên ôm lấy Lâm Vu.



Tần Hành nhanh chân đi đến.



Lâm Vu nhìn qua anh, anh cũng là nhìn qua cô, bốn mắt nhìn nhau, tình ý rả rích.



Không có lời nói khác, anh đưa tay đem hai mẹ con ôm ở trong ngực.



Lâm Vu nghẹn ngào: "Em về rồi."



Tần Hành mắt sắc thâm trầm, thanh âm khàn khàn, "Hoan nghênh trở về."



Tuổi nhỏ cố gắng, đổi lấy sự quen biết này.



Chúng ta cùng nhau đi qua thanh xuân, có ngọt, có khổ, có buồn, có mừng.



Điều tốt nhất chính là anh và em cả đời hiểu nhau, gắn bó.



Không sợ gian nan, không quên sơ tâm.



【 HOÀN 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK