Khoang hạng nhất xuống máy bay trước, đường hành lang rất yên tĩnh. Vừa nghĩ đến mấy ngày tiếp theo đây đều không thể gặp mặt nhau, Diệp Chi vẫn là dồn hết dũng khí, bịt mắt mình lại thỏa mãn nguyện vọng để huấn luyện viên Lâm kéo vali hành lý đẩy mình đi.
“ Anh nhớ phải gửi tin nhắn cho em, mỗi ngày đều phải liên lạc đấy nhé.”
Diệp Chi ngồi trên vali hành lý, quấn chiếc áo khoác lông vũ dày cộm, vùi đầu vô cùng nghiêm túc nêu lưu trình yêu xa cho huấn luyện viên Lâm nghe:”Anh phải nói chào buổi sáng, chào buổi tối, phải nói chuyện nhiều hơn nữa, phải gửi những gói biểu cảm thật dễ thương……..”
Lâm Mộ Đông một tay giúp cô xách balo, đẩy vali hành lý, tầm mắt rơi xuống, yên tĩnh nghe cô nói chuyện.
Chất lượng của vali rất tốt, nhưng nó cũng chỉ làm nền cho cô gái nhỏ ngồi thành một khối nhỏ ở trên vali mà thôi.
Bông xù xù, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Anh nghe rất nghiêm túc, giơ tay phủ lên cái đầu nhỏ đang lắc lư của cô.
Diệp Chi dễ chịu khẽ híp đôi mắt, cô ngẩng đầu lên cọ cọ vào lòng bàn tay của anh, tiếp tục ôm cái điện thoại nói:”Phải hiểu rõ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau. Có hiểu lầm nhất định không được cãi nhau, có chuyện gì đều phải gặp mặt rồi nói cho rõ ràng……..”
Lâm Mộ Đông cứng họng, lòng bàn tay anh khẽ dùng chút sức, xoa xoa trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
Diệp Chi chớp chớp mắt.
“ Sẽ không cãi nhau.”
Lâm Mộ Đông cúi thấp đầu, đón lấy ánh mắt của cô, anh nhẹ giọng đảm bảo:”Anh sẽ không cãi nhau với em.”
Ngữ khí của anh rất trịnh trọng, thậm chí trịnh trọng đến mức có chút nghiêm trọng, tựa như đang hứa hẹn điều gì đó mà anh tuyệt đối sẽ không vi phạm.
Diệp Chi dần dần trừng to đôi mắt.
Không biết tại sao, bản năng của cô lờ mờ thấp thoáng cảm thấy, chuyện này hình như vô cùng quan trọng đối với Lâm Mộ Đông.
Hơn nữa là loại quan trọng tuyệt đối không thể tùy tiện hỏi đến.
“ Được, thế điều này không cần nữa vậy.”
Cô rất nhỏ rất hiểu chuyện, nghe lời mà gật gật đầu, cô lại đặc biệt lôi cuốn sổ nhật ký luôn mang theo bên người ra, đem tất cả những điều mục có liên quan đến cãi nhau gạch bỏ hết đi.
Lâm Mộ Đông sợ cô sẽ ngã xuống, anh cố ý thả chậm bước chân một chút, một tay bảo vệ ở sau lưng cô:”Cái gì thế?”
“ Ghi chép, yêu đương cần phải dùng đến nha.”
Là một sinh viên loại ưu khi ở trường, cô luôn luôn phụ trách việc ghi chép tạo phúc cho cả học viện, Diệp Chi tự hào mà vẫy vẫy tay, cô đem cuốn sổ ghi chép dày cộm kia đưa cho anh xem thử:”Em đã lên kế hoạch cho ba năm lẻ bảy tháng rồi, vẫn chưa viết xong, cái kế hoạch đầu tiên là 20 năm đấy……..”
Bước chân của Lâm Mộ Đông dừng hẳn lại.
Xung quanh không có người, Diệp Chi đã thích ứng với cảm giác được vali hành lý đẩy đi rồi, chút cảm giác ngại ngùng kia đã biến mất rồi, ngược lại dần dần cô bắt đầu cảm thấy thú vị. Cô đung đưa hai chân đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhận ra anh đã dừng lại rồi, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, yên tĩnh ngắm nhìn cô gái nhỏ của anh.
Hai mươi năm.
Đều có thể có cô, đều có thể có cô.
Dường như đây là chuyện tốt đẹp nhất mà anh từng nghe qua.
Ánh mắt của anh tựa như có thứ gì đó đang từng chút từng chút lan ra, rất dịu dàng, nương theo con ngươi cùng nhau phủ xuống, bao trùm lấy cô.
Anh rũ mi mắt, đuôi mắt rất dịu dàng:”Thật lâu.”
Diệp Chi chớp chớp mắt.
“ Không lâu mà.”Cô gái nhỏ lại lần nữa vùi đầu xuống, cô hùng dũng oai phong mà huơ huơ cuốn sổ ghi chép,”Chúng ta là lấy cả đời làm mục tiêu yêu đương à nha.”
……..
Cho đến khi ra khỏi cửa đón người, sắc đỏ nhạt trên vành tai của huấn luyện viên Lâm vẫn không thể phai đi hết.
Trong kế hoạch hai mươi năm của Diệp Chi, đem chuyện yêu đương nói với người lớn là chuyện của một hoặc hai tháng sau. Lâm Mộ Đông không cùng cô ra ngoài, anh chỉ tiễn cô đến lối ra, rồi đem Diệp Chi từ trên vali hành lý ôm xuống.
“ Rất nhanh thôi……..”
Hốc mắt của cô gái nhỏ lại đỏ nữa rồi, cả người cô đều vùi vào lòng anh, vẫn rất kiên cường mà an ủi anh:”Chỉ có vài ngày mà thôi, qua vài ngày liền có thể gặp mặt nhau rồi.”
Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, giúp cô kéo dây kéo áo khoác lông vũ lên, ánh mắt dịu dàng trở lại, mang theo một chút ý cười ấm áp:”Ừm, rất nhanh.”
Diệp Chi vẫn đang đứng một chân, cánh tay của Lâm Mộ Đông đỡ ở dưới sườn của cô, cẩn thận dìu cô đứng vững hơn, anh cúi người giúp cô đeo balo lên:”Còn đau không, có cần anh dìu không?”
Thực ra vẫn còn một chút đau nha.
Diệp Chi chần chừ một lúc, vẫn là lắc đầu, vẫn có nhận thức nguy cơ mà đem huấn luyện viên Lâm đẩy vào trong giấu đi:”Không được đâu, em muốn trở về từ từ ám thị mưa dầm thấm lâu, phải lập một cái kế hoạch……..”
Tuy rằng cô vẫn chưa nắm chắc đối với thái độ của ba mẹ khi biết bản thân mình yêu đương, nhưng Diệp Chi vẫn là mù mà mù mở có một trực giác của bản năng sinh tồn thuộc về một con thú nhỏ.
Trước khi chữa khỏi tay cho huấn luyện viên Lâm, cô tuyệt đối không thể tùy tiện đem anh dẫn về nhà, rồi trực tiếp giao cho ba mẹ được.
Bởi vì huấn luyện viên Lâm chỉ có một tay có thể sẽ đánh không lại hai người họ.
Diệp Chi do dự một hồi lâu, ánh mắt của cô xoay chuyển trên cổ tay của Lâm Mộ Đông, cô dự báo trước cho anh:”Ba em đánh nhau rất lợi hại đấy.”
Lâm Mộ Đông ngớ người.
Cô gái nhỏ rất có ý thức lo xa, cô kéo lấy tay của anh, dặn dò trước:”Tương lai gặp mặt rồi, anh phải chạy nhanh một chút đấy.”
Lâm Mộ Đông:”…”
Diệp Chi vẫn không yên tâm, cô lại kéo lấy anh vô cùng nghiêm túc dặn dò thêm không ít điều, cho đến khi hành khách của khoang phổ thông cũng dần dần bắt đầu nhiều lên, cuối cùng cô cũng luyến tiếc buông tay anh ra, lưu luyến không nỡ mà đi ra khỏi hành lang.
Bên cạnh lối đi đón người, có một tấm bảng được vẽ những chiếc lá* màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt.
*Diệp Chi: Diệp có nghĩa là lá.
Diệp Chi vừa nhìn thấy ba mẹ của mình, ánh mắt lập tức sáng bừng lên, tựa như một chú thỏ con mà nhảy bần bật vào vòng tay của mẹ Diệp.
“ Bảo bối nhà ta trưởng thành rồi, có thể cùng đội đi thi đấu rồi……”
Mẹ Diệp đã đứng chờ ở bên ngoài đến mòn mỏi con mắt rồi, vừa nhìn thấy con gái bảo bối, đôi mắt của bà lập tức cong lên đến mức không thấy mặt trời, bà ôm Diệp Chi giấu vào lòng:”Mau để mẹ xem thử nào, chân bị thương ở đâu thế, có nghiêm trọng không con? Có nhớ nhà hay không?”
Hốc mắt của Diệp Chi phút chốc chua xót.
Lúc thật sự xa nhà, cảm giác nhớ nhà thực ra vẫn chỉ có một chút mà thôi. Chút tủi thân nhỏ bé đó nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sau khi thật sự quay trở về với bến bờ quen thuộc phút chốc cơn tủi thân lại đạt đến đỉnh điểm.
Diệp Chi dụi dụi đôi mắt, cô tựa vào lòng của mẹ Diệp, dùng sức gật đầu:”Nhớ ạ, con muốn ăn trứng gà xào cà chua…….”
Mẹ Diệp không chút do dự, bà ôm chặt con gái vỗ về:”Được, trở về mẹ bảo ba con làm.”
Đôi mắt của Diệp Chi lập tức cong lên, cô tiếp tục xòe đầu ngón tay nêu những món mà bản thân mình muốn ăn.
Hai mẹ con mải mê ôm nhau cọ tới cọ lui, ba Diệp ở bên cạnh lại trầm ổn hơn nhiều, ông cầm lấy balo ở trên lưng cô, ánh mắt như có suy nghĩ mà rơi lên trên người của Diệp Chi.
Hốc mắt cô dường như có chút ửng đỏ.
Có lẽ là quá nhớ nhà rồi.
Quần áo mặc rất kỹ càng đàng hoàng, không có ngại nóng mà kéo hết dây kéo lên.
Có lẽ là sân bay đúng thật quá lạnh.
Cô không có dáng vẻ khó chịu như mọi lần xuống máy bay, nhún nhún nhảy nhảy, rất có tinh thần.
………
Có lẽ là cơ trưởng của hôm nay kỹ thuật vô cùng tốt.
Đã thuận lợi hoàn thành logic trước sau như một với bản thân mình, ba Diệp yên tâm trở lại, ông ghi nhớ danh sách món ăn mà hôm nay Diệp Chi muốn ăn, đang định dẫn hai mẹ con rời khỏi sân bay, bỗng nhiên ông đứng lại xoay người qua.
Diệp Chi ở trong lòng mẹ Diệp bỗng dựng lỗ tai lên.
Ba Diệp ngẩng đầu, tầm mắt quét qua lối đi dài thườn thượt kia, ông sờ sờ đầu nhỏ của con gái, cúi người dịu dàng hỏi:”Xa như vậy, con đi qua đây bằng kiểu gì thế?”
Radar nhỏ ở trong đầu tít tít xoẹt qua tia cảnh báo, Diệp Chi hít sâu một hơi, cô giữ vững tinh thần, run lẩy bẩy nhỏ giọng nói:”……..nhảy ạ.”
Không phải bị mấy tên đàn ông khốn khiếp linh tinh tạp nham nào đó lừa gạt, ôm lấy đặt lên vali hành lý đẩy ra đâu ạ.
Ba Diệp rất tin tưởng con gái, ông triệt để thở phào một hơi, gõ lên đầu mũi của cô gái nhỏ, cúi người hơi quỳ xuống:”Lên đây, ba cõng con.”
Trên mặt Diệp Chi tức khắc nóng bừng, cô vội vã lắc đầu:”Không cần đâu ạ, con không đau lắm mà…….”
“ Nhiều người như thế, con gái đã lớn rồi, nó sẽ ngại biết bao?”
Mẹ Diệp cũng ở bên cạnh bênh vực:”Bản thân bảo bối học ngành y, nó tự biết nặng nhẹ. Không đau lắm thì để mẹ dìu con, chúng ta mau về nhà thôi, về nhà ăn lẩu, trứng gà xào cà chua nào.”
Đầu nhỏ của Diệp Chi tựa như gà mổ thóc gật gù không ngừng.
Ba Diệp rất lạc lõng, ông nhẹ nhàng than thở một hơi, cầm lấy tấm bảng đón người đã thiết kế cả một đêm, ông vâng lời bị mẹ Diệp hối thúc đi dọn đường.
Tình hình giao thông của Bắc Kinh trước giờ luôn khó bề phân biệt, biệt thự nhỏ của Diệp gia lại mua ở rất xa, cả nhà vừa đến nhà, sắc trời cũng đã sập tối rồi.
Diệp Chi vào cửa, trước tiên là gửi tin nhắn báo bình an cho Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông có thói quen để điện thoại ở chế độ yên lặng, chính là kiểu tin nhắn đến đều không chút tiếng động ấy. Mỗi lần đến giờ chữa trị, điện thoại đều nằm úp ngược trên mặt bàn, Diệp Chi đều không nhịn được hoài nghi có phải bởi vì nó không được phép reo lên vừa rung vừa hát, nên đã tự đem mình tắt ngúm đi rồi hay không.
Không có chuông thông báo, nhận được tin nhắn cũng khó tránh việc không kịp thời trả lời.
Diệp Chi không sốt ruột, cô buông điện thoại xuống chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn vặt lót dạ, bỗng nhiên tin nhắn ở đầu bên kia đã hồi âm lại rồi.
Thế mà lại là một gói biểu tình vô cùng dễ thương.
Hình động, hai chú mèo sữa mềm mại ôm lấy nhau, vô cùng thân mật tình cảm, đầu con này cọ đầu con kia.
Diệp Chi cầm điện thoại lên, cô sững sờ một lúc trước huấn luyện viên Lâm người bị hoài nghi đã bị hack tài khoản, cuối cùng cô mới lờ mờ nhớ đến bản thân mình hình như đã từng nói qua một câu như thế này.
……..phải chào buổi sáng, chào buổi tối, phải nói chuyện nhiều vào, phải gửi những gói biểu cảm thật dễ thương……..
Diệp Chi bỗng dưng sinh ra chút dự cảm không lành, trái tim cô treo lên cao, tìm các nhóm chat cẩn thận dè dặt nhấp vào một lần, quả nhiên cô đã thuận lợi tìm được nhóm chat chính thức đã triệt để bị các gói biểu tình chiếm cứ của đội súng lục nói riêng và đội bắn súng nói chung.
Cảnh tượng nhóm chat trước giờ luôn nghiêm túc giờ đây lại biến thành biển emoji, tin nhắn chưa đọc quá nhiều, thông báo của toàn bộ đội viên ở phía trên căn bản không nhảy ra được. Chỉ có thể nhìn thấy huấn luyện viên Sài người đang bộc phát cơn tức giận, không ngừng nghiêm túc kỷ luật vì bị đống biểu cảm nhấn chìm, ông đang chất vấn đám nhóc con này rốt cuộc tại sao lại đột nhiên tập thể tạo phản.
Diệp Chi không cầm được cô giơ tay lên che đôi mắt lại.
Cô dường như một chút cũng không muốn biết rốt cuộc đống emoji này của Lâm Mộ Đông là từ đâu mà ra.
……….
Ba Diệp theo lệ thường túc trực ở trong bếp nhanh nhẹn rửa rau cắt rau bật bếp nấu cơm, trong lúc bận rộn còn tranh thủ thời gian gọt cho Diệp Chi một dĩa trái cây, bưng lên phòng khách, đúng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm điện thoại, tâm sự trùng trùng người như mất hồn.
“ Trong đội có chuyện à con?”
Ba Diệp đặt dĩa trái cây trong tay xuống, vỗ vỗ vào bả vai cô:”Không có chuyện gì là không giải quyết được, kiểu gì cũng sẽ có cách, con ăn chút gì đó trước đi.”
Ngữ khí của ông rất bình tĩnh, rơi vào tai cô gái nhỏ từ đầu đến cuối luôn ngập tràn tâm sự, dường như nó cũng thật sự âm thầm tiếp thêm cho cô chút dũng khí vô hình.
Diệp Chi phút chốc tỉnh thần, cô chớp chớp đôi mắt ngẩng đầu lên:”Ba ơi……..”
Cảm nhận được cô có lời muốn nói, ba Diệp nhướng mày, ông ngồi xuống ghế sô pha:”Sao thế con?”
Diệp Chi do dự một lúc, cô cầm lấy điện thoại ở trong tay chậm rãi siết chặt.
Cô không có nói những lời ban đầu cô định nói ra, cô chỉ mím mím khóe môi, chống lên ghế sô pha ngồi thẳng dậy, lắc lắc đầu:”Nhất định có thể giải quyết được, con càng nỗ lực hơn là được rồi.”
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt, đôi mắt lại lần nữa sáng rực lên, khẽ cong cong:”Con khẳng định sẽ càng nỗ lực hơn nữa.”
Cô sẽ đi tìm càng nhiều tư liệu hơn, tìm càng nhiều các tiền bối cùng nghề và các bệnh án tương tự, cô sẽ làm nhiều bài tập hơn nữa.
Sớm muộn gì cũng có thể thành công.
Cô và Lâm Mộ Đông ở cạnh nhau lâu rồi, giữa lông mày dường như cũng bất tri bất giác thêm chút dẻo dai trầm tĩnh hơn, con ngươi sạch sẽ sáng rực, phản chiếu những tia sáng mềm mại.
Ba Diệp đánh giá cô một lúc lâu, rồi cười cười, rất vui mừng:”Bảo bối trưởng thành rồi.”
Trên mặt của Diệp Chi vô thức nóng rần lên, tức khắc cô trốn sau dĩa trái cây, mắt nhìn ba ba rời đi, cô lại lặng lẽ cầm điện thoại lên trò chuyện cùng huấn luyện viên Lâm người đang thực hành nhiệm vụ”nói chuyện nhiều hơn”.
Diệp Chi ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cuộc sống kỳ nghỉ của cô được kéo dài trong ba ngày.
Nhưng một chút cô cũng không hề hoang phí. Tuy rằng cô sống thoải mái nhằm dưỡng thương cùng nghỉ phép một mực nằm miết trong phòng ngủ, nhưng những tư liệu có liên quan cô đã thu tập được cả một đống, ghi chép cũng đã chất thành một chồng dày cộm.
Hai người mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho nhau, buổi tối còn có thể gọi video một lúc, chính những điều đó đã làm vơi nhạt đi nỗi cô đơn khi không gặp được nhau.
Nhưng nên nhớ vẫn sẽ nhớ.
Ở trong nhà đến ngày thứ tư, Diệp Chi đã ủ rũ đến mức cả người đều có chút lười biếng luôn rồi.
Tin nhắn của Lâm Mộ Đông tựa như cũng biết được tâm trạng của cô, những dòng tin nhắn dần dần trở nên nhiều hơn bình thường.
Đến cả thời gian gọi video vào mỗi buổi tối dường như cũng bất tri bất giác bắt đầu trở nên dài hơn rồi.
“ Anh tập bắn xong rồi à? Anh nhớ phải thả lỏng, phải hoạt động cổ tay, nhất định không được trực tiếp nghỉ ngơi đấy.”
Diệp Chi vừa tắm rửa xong, cô ôm lấy điện thoại, cả người vô cùng ấm áp cuộn tròn ở trong chăn, nhỏ giọng nói chuyện cùng người ở đối diện:”Sẽ đau đấy, anh đừng quá dùng sức, nắm bắt chuẩn mức độ, hoạt động không bị cứng nhắc là được rồi……..”
Lâm Mộ Đông dựa vào ghế sô pha, ống kính phóng có chút gần, không nhìn thấy rõ những bối cảnh khác, anh đang hoạt động cổ tay dưới sự giám sát của cô gái nhỏ.
Anh vừa bắt đầu tập luyện những bài mang tính hồi phục, lượng huấn luyện trong mấy ngày nay đều hơi cao, cổ tay lại bắt đầu tăng thêm gánh nặng cực nhọc, anh phải dựa theo yêu cầu thư giãn thả lỏng mới có thể đảm bảo hiệu quả.
Diệp Chi mỗi ngày đều phải đợi anh tập bắn xong mới chịu đi ngủ, cũng là vì muốn giám sát anh thật chặt, để tránh việc anh lấy cớ”bản thân sợ đau, âm thầm ăn bớt ăn xén”.
Mấy ngày nay cô gái nhỏ đều len lén chăm chỉ nỗ lực, giờ đây đã buồn ngủ không thôi, cô ngáp nhẹ một cái, giơ tay lên chậm CHƯƠNG dụi dụi đôi mắt, trong con ngươi đã dâng lên một tầng hơi nước.
Điện thoại bỗng nhiên nhảy ra một tin tức mới đề xuất.
Đinh đong một tiếng, khiến cô bị dọa đến nỗi rùng mình một cái, cơn buồn ngủ cũng theo đó phút chốc vơi bớt đi.
Lâm Mộ Đông dừng lại động tác:”Sao thế em?”
“ Không sao ạ, nó đột nhiên vang lên thôi……”
Diệp Chi chỉ vào điện thoại, trong lòng còn run sợ mà vỗ vỗ lồng ngực, cô lướt màn hình nhấp mở tin mới ra nhìn một cái.
Là một tin tức có liên quan đến cuộc tấn công khủng bố ở nơi nào đó, địa danh cô cũng không quá quen thuộc, mấy bài đề xuất tin mới cũng rất ngắn gọn, chỉ là kèm theo vài tấm ảnh, cho dù chỉ là nhìn thôi cũng đều có thể cảm nhận được độ thê thảm.
Cô đối với những chuyện như thế này không quá hiểu biết, nhưng mỗi lần nghe thấy đều sẽ theo bản năng cảm thấy căng thẳng một lúc, chính vì thế một lần nữa cô càng trân trọng môi trường hòa bình hiếm có của đất nước.
Diệp Chi ôm lấy điện thoại, nhịp tim từng chút từng chút khôi phục lại bình thường.
Chỉ là đột nhiên bị âm thanh rung chuyển dọa cho một phen, một lúc lại qua đi rồi. Cơn buồn ngủ đi một vòng rồi lại quay về, Diệp Chi lại nâng cao tinh thần cho bản thân, nhưng vẫn là không nhịn được ngáp nhẹ một cái.
“ Ngủ đi.”
Lâm Mộ Đông cách màn hình điện thoại, giọng nói dịu dàng trở lại:”Anh tự mình làm là được rồi.”
Diệp Chi rất kiên trì:”Không được đâu, phải cùng nhau nghỉ ngơi nha.”
Cô dùng sức dụi dụi đôi mắt, nỗ lực vực dậy một chút tinh thần, quấn chặt chăn, lại dịch đầu lên gối nằm:”Anh làm thêm một lần nữa đi, làm xong em liền đi ngủ nha.”
Ánh mắt của Lâm Mộ Đông thật an tĩnh, ngắm nhìn cô, đáy mắt dần dần tan ra một tia ấm áp, anh nhẹ nhàng gật đầu:”Được.”
Không biết có phải bởi vì lượng huấn luyện quá lớn hay không, mà nhìn anh trông cũng mệt mỏi hơn hẳn bình thường, dưới mắt hiện lên chút xanh nhạt, khiến cho mi mắt được tôn lên trông càng dày rậm rõ rệt hơn.
Trông anh còn an tĩnh hơn cả lúc bình thường, lời nói cũng không nhiều như những lúc gửi tin nhắn trò chuyện nữa.
Diệp Chi nhìn lấy anh, lồng ngực ẩn ẩn có chút đau nhói, cô lại kéo điện thoại lại gần mình hơn.
Cô thực sự quá buồn ngủ rồi, tuy rằng cố gắng vật lộn với mi mắt, nhưng cơn buồn ngủ vẫn từng chút từng chút ập đến, đem cô kéo vào giấc mộng huyền ảo mơ hồ.
Lâm Mộ Đông làm xong một lượt động tác rèn luyện, vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện, hơi thở khẽ đình trệ lại.
Mi mắt của cô gái nhỏ khép chặt, cô vẫn đang ôm điện thoại, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài.
Cô đã an an ổn ổn, ngủ say mất rồi.
Lâm Mộ Đông nhìn vào màn hình một lúc lâu, không có cúp ngang cuộc gọi video, anh chỉ chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, cầm theo điện thoại đứng lên bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Lúc anh thu dọn đồ đạc, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn an tĩnh mà dán chặt lên gương mặt an tĩnh ngủ say của cô gái nhỏ, tựa như vĩnh viễn nhìn không đủ vậy, ánh mắt an tĩnh ngưng đọng trên màn hình, một giây cũng không hề bỏ qua.
Thời gian từng giây từng phút qua đi.
Những thứ nên dọn dẹp anh đã dọn được kha khá rồi, cũng đã đến thời gian quay trở về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi rơi. Lâm Mộ Đông cầm lấy điện thoại đứng đó một hồi lâu, đang định ngắt cuộc gọi video đi, bỗng nhiên cô gái nhỏ ở đối diện lại tựa như bị ác mộng gì đó làm cho tỉnh giấc, cô đột nhiên bật người ngồi dậy.
Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng khiến trái tim người ta hung hăng nhói đau.