Cuối cùng Diệp Chi vẫn thấy không yên tâm, cô một mạch lôi kéo cánh tay Lâm Mộ Đông nói chuyện với anh, ăn một vài thứ lấp bụng cũng không an tâm, cô đi theo anh cùng nhau về nhà.
Cho đến tận khi hai người về phòng, Diệp Chi cố gắng đi vòng quanh anh xem xét, muốn chạm vào mạch trái tim của anh thêm lần nữa.
Cánh tay vừa mới đưa qua thì bị một lòng bàn tay rộng lớn hơi se lạnh bao trọn bên trong.
Lâm Mộ Đông ngồi ở trên giường, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm người con gái vào trong lòng ngực: “Anh thật sự không sao.”
Cô gái nhỏ rất lo lắng, mũi hơi nhếch lên ngẩng mặt nhìn anh.
Lâm Mộ Đông vuốt ve mái tóc cô, nhìn thấy người con gái trong lòng đang lo lắng, đến cơm cũng ăn không thấy ngon thì hơi hối hận, anh nhẹ nhàng nói; “Thực ra rất tốt, là anh bảo bác sĩ Mã Tu nói với em là tình trạng của tôi không tốt.”
Anh suy nghĩ một lúc, tầm mắt chạm vào ánh mắt của cô, bao vây cô trong ánh mắt mình::Muốn ở cùng em nhiều thêm một ngày.”
Không muốn Diệp Chi lo lắng cho anh như vậy, Lâm Mộ Đông thừa nhận việc làm kia, anh ôm cô vào trong lòng, ngồi thẳng, còn muốn nói thêm mấy lời áy náy nữa, bỗng nhiên cổ tay áo bị nắm lấy nhẹ nhàng.
Lâm Mộ Đông đang nói liền dừng lại, ngước mắt lên nhìn.
Diệp Chi vẫn còn đang sững sờ, không nói chuyện, cô kéo người lại gần anh, để mặt dựa sát vào lồng ngực anh, huých một cái vào đường viền cổ áo đang mở hờ của anh.
Nhẹ nhàng mà mát mẻ, giống như lời đồng ý khẽ khàng trong im lặng.
Hơi thở Lâm Mộ Đông bất giác ngưng đọng lại, anh cúi đầu nhìn cô.
Diệp Chi nắm lấy cánh tay áo anh, ngửa đầu lên thừa nhận: “Thật sự không đáng lo?”
“Đừng lo.”
Lâm Mộ Đông gật đầu, hạ thấp giọng, một lúc sau anh lại nói tiếp: “Thật xin lỗi.”
Cô gái nhỏ ngồi ở trong lòng ngực anh, suy nghĩ gì đó một vài giây, vành tay ẩn hiện sau những sợi tóc mai dần dần ửng hồng, giọng nói cô nhẹ nhàng, thật khẽ: “Cái đó…có phải nên phạt không…”
Lâm Mộ Đông khẽ giật mình.
Anh dừng lại một giây, sau gật gật đầu, ôm cô ngồi xuống: “Có.”
Anh đồng ý quá nhanh, Diệp Chi còn chưa chuẩn bị thật tốt tâm lý, khóe miệng hơi cứng lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Nhắm mắt lại, ngồi đi.”
Lâm Mộ Đông ngồi ở một bên giường, nghe lời cô nhắm chặt hai mắt lại.
Khi anh ở bên cạnh Diệp Chi, theo bản năng, tinh thần của anh sẽ thả lỏng hoàn toàn, những lạnh lùng phòng bị đều biến mất không còn nhìn thấy trên khuôn mặt, yên tĩnh mà đơn thuần, bờ vai và sống lưng quanh năm lúc này tản ta, vừa chân thực lại rõ ràng.
“Trước tiên là phải thẩm vấn anh, tra xét kỹ lưỡng rồi mới phạt.”
Diệp Chi nắm tay anh, lại dịch người vào trong lòng ngực: “Anh…gần đây anh có nghỉ ngơi tốt không.”
Dường như không hề nghĩ tới cô sẽ hỏi những câu này, bàn tay Lâm Mộ Đông đang bị cô nắm lấy bất giác hơi đứng lại, anh không lên tiếng trả lời ngay.
Diệp Chi lại nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào hàng lông mi của anh cách cẩn thận, ngửa đầu: “Vậy hôm nay anh không quay về, có phải ngày mai anh vừa làm những công việc chưa xong vừa tham gia huấn luyện không?”
Yết hầu Lâm Mộ Đông di chuyển: “Không sao, anh không…”
Diệp Chi ngẩng đầu lên, âm thanh mềm nhũn phá vỡ câu nói của anh: “Huấn luyện viên Lâm.”
Vấn đề này đã tồn tại từ lâu.
Dường như Lâm Mộ Đông hoàn toàn không có chút khái niệm nào về thân thể của anh, khi mà anh bận rộn, anh ấy không quan tâm bất cứ thứ gì, đối với anh, các thành viên, trận đấu, công việc, huấn luyện, và cả cô đều đứng trước việc nghỉ ngơi.
Nhưng như thế là không ổn.
Thân thể con người có giới hạn, một khi sức khỏe cạn kiệt đi xuống, sớm hay muộn cũng bị phản đòn. Dây cung khi bị kéo căng chặt quá cỡ, không chừng khi nào đó có thể đứt gãy.
Cô vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện này với anh thật tốt, nhưng mà vẫn chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để nói. Nếu lúc này mà cô không nói, lần sau không biết còn phải đợi tới bao giờ.
Cô gái nhỏ càng nghiêm túc hơn, ngồi thẳng dậy, trong giọng nói còn đặc biệt chăm chú: “Anh cứ như vậy, đến lúc già rồi em sẽ rất vất vả.”
Lâm Mộ Đông giật mình.
Dường như anh không thể hiểu ngay những lời mà Diệp Chi vừa nói, anh im lặng một thời gian ngắn, mới hỏi lại: “Vì sao?”
“Em lúc nào cũng chú ý tới nghỉ ngơi đầy đủ, cho dù là già rồi thì thân thể cũng vẫn tốt. Nhưng anh làm việc kiệt sức như vậy, hiện tại chưa có cảm nhận gì, nhưng sau này khi già hơn, có khi thân thể anh sẽ xảy ra vấn đề.”
Cô gái nhỏ nghĩ tới tương lai rất xa, nắm tay anh, nhắc nhở nghiêm túc: “Đến lúc chúng ta đều hơn tám mươi tuổi, em còn phải dẫn anh đi bệnh viện, dẫn anh đi tiêm, trước khi đi ngủ còn phải nhắc nhở anh uống thuốc, nhắc anh ra phơi nắng…”
Cô vừa nghĩ vừa nói, hơn nữa còn chăm chú thực sự ngồi giảng giải lý với anh, cánh tay người ngồi phía sau cô bỗng nhiên kéo lai, đem cả người cô ôm vào trong ngực.
Diệp Chi cũng dùng cả tay chân phối hợp ôm người anh, một lát sau mới nhớ ra cô đang trừng phạt ai đó, mím môi ngẩng đầu lên nhìn.
Huấn luyện viên Lâm không hề nghe lời, không biết anh đã mở hai mắt ra từ khi nào, đôi mắt phân rõ hai màu trắng đen, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cô.
Diệp Chi nhìn anh chớp mắt.
“Đến tám mươi tuổi.” Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất khẽ: “Em dắt tôi phơi nắng.”
Diệp Chi không biết vì sao anh chỉ nghe vào tai mỗi một câu này, thì sững sờ một lúc, cô gật đầu: “Ánh nắng mặt trời có thể giúp cơ thể hấp thu phốt pho và canxi nha. Em còn muốn giám sát anh, không thể để anh ăn mấy thực phẩm không an toàn cho sức khỏe, nhưng mà anh sẽ không đòi mua chúng, thật ra có thể thảo luận chuyện này với huấn luyện viên Sài, có rất nhiều thực phẩm chức năng đều bịa đặt hoặc nói quá tác dụng lên mà thôi…”
Cô gái nhỏ có lối suy nghĩ khác biệt đang xu hướng đi lên, cô còn muốn nói dài dòng hơn nữa. Bản thân cô ngồi ở trong lòng anh nhẹ nhàng nói chuyện, muốn mở một lớp y học nhỏ họ Diệp cho huấn luyện viên Lâm, thì bỗng nhiên hai bên hông bị ôm vòng quanh.
Theo quán tính Diệp Chi mới ngừng câu chuyện.
Lâm Mộ Đông ôm cô, đôi mắt đen thâm thúy, bình tĩnh nhìn vào trong mắt Diệp Chi: “Cục cưng.”
Diệp Chi: “…”
Huấn luyện viên Lâm lại chuyển sang thiết lập sụp đổ.
Quả thật Diệp Chi không có cách nào khác chống cự lại khi anh kêu tên cô như vậy. Giọng nói bình thường của Lâm Mộ Đông từ từ trầm ổn, nhưng bởi vì đối với lại từ ngữ này mới lạ quá mức, lúc mà nói ra bên ngoài còn chậm rãi hơn lúc khác, có vẻ như vô cùng quý giá và trân trọng, khi nghe thấy gọi như vậy tim cũng đập nhẹ nhàng theo.
Cô gái nhỏ nắm góc áo, cái lỗ tai đã ửng hồng hơn, nói nhỏ nhẹ mơ hồ: “Anh…anh gọi như vậy, cũng phải phạt…”
“Em phạt.”
Lâm Mộ Đông hạ thấp giọng trả lời, một lát sau, cánh môi dưới mấp máy nhẹ nhàng.
Anh ôm cô, nhẹ nhàng thoáng qua, đôi môi dán lên trên tai cô, âm thanh mềm nhũn dường như có thể chạy dọc xuống dưới: “Cục cưng, nói thêm lần nữa.”
Diệp Chi không thể phản ứng lại ngay lập tức, cả người cô hơi run, bỗng nhiên mới ý thức được là anh đang muốn nghe mình nói lại câu nào đó.
Cô gái nhỏ ngửa đầu, cầm tay anh, dịch lại gần đón nhận ánh mắt anh.
…
Anh biết nên phản ứng thế nào mới đúng, biết làm thế nào để người ta thấy yên tâm, làm sao có thể gọi đây là biểu hiện của tiến triển tốt đẹp.
Muốn cái gì, anh cho lại cái đấy.
Những lời nói mà bác sĩ Mã Tu nói lúc trước lặng lẽ hiện lên trong đầu, Diệp Chi dùng sức cắn cắn môi, nhìn lên anh, vô cùng nghiêm túc.
“Chờ sau này chúng ta tám mươi tuổi, em phải dẫn anh đi phơi nắng.”
Lâm Mộ Đông tập trung vào cô, khóe môi hơi cong lên giống như đang đáp lại lời cô nói, cách tay đang ôm ở sau lưng bỗng nhiên kéo chặt hơn, đem cả người cô giấu trong lòng.
Phải một lúc sau hơi thở của anh mới có thể yên ổn lại, giọng nói khẽ khàng vàng lên: “Được.”
Cánh tay anh ôm ngang sau lưng cô thật lâu mới chịu thả lỏng hơn một chút, cúi đầu, đôi môi đặt nhẹ lên bên tai cô, thấp giọng trả lời: “…Tám mươi tuổi.”
Từng dòng khí ấm áp lưu luyến quẩn quanh bên tai, hiện lên một chút tê dại khác hẳn ngày trước.
Dường như Diệp Chi quên luôn hít thở, đón lấy ánh mắt anh đầy như hòa, sáng ngời như ánh mặt trời, tim cô đập chậm hơn mất mấy nhịp, cô nâng cánh tay nắm hờ tay áo anh.
Bàn tay mềm mại ấm áp chạy dọc theo cổ tay áo, kề sát lên trên da anh, trượt vào lòng bàn tay từng chút một.
Lâm Mộ Đông cúi đầu.
Hiếm khi lòng bàn tay anh bị ẩm ướt, lời ước hẹn tám mươi tuổi vẫn còn cháy bỏng, tràn đầy ấm áp ở trong ngực anh, tiếng trái tim đập dứt khoát va chạm rõ với xương ngực, khiến cho anh có chút khó thở mơ hồ.
Diệp Chi nhắm mắt lại.
Thật ra cô gái nhỏ cũng có phần hồi hộp, thân thể cô hơi run rẩy, không có ý thức nắm chặt tay trái anh, khẽ ngửa đầu, chiếc cổ mảnh mai với đường vòng cung mềm mại.
Lâm Mộ Đông từ từ nâng tay lên, chạm vào đường viền cổ áo của cô.
Bàn tay này vẫn thường ngày tháo dỡ lắp ráp súng ống lưu loát dễ dàng, nhưng lúc này hình như bỗng nhiên quên đi tất cả bình tĩnh, cách giữ vững cổ tay.
Đầu ngón tay anh đặt ở cổ áo cô, dừng ở đó một lúc lâu, cuối cùng anh mới từ từ đưa xuống, cởi nút thắt chiếc cúc áo đầu tiên kia từng chút một.
Anh chưa từng làm điều gì cẩn thận như thế, cho dù là lần đầu tiên cầm cây súng, lần đầu tiên tham gia trận đấu, lần đầu tiên tham gia vào lượt bắn súng cuối cùng trên thao trường…trận đấu nào rồi cũng sẽ kết thúc, phát súng cuối cùng sẽ bắn hạ, hoàn thành bảng xếp hạng thành tích, trận đấu đó cũng kết thúc, chỉ cần rút kinh nghiệm, nâng cao kĩ năng, quay đầu nhìn lại cũng không còn giá trị gì.
Nhưng bọn họ không như thế.
Bọn họ phải cùng nhau đến tám mươi tuổi, cô gái nhỏ còn phải dẫn anh đi phơi nắng.
…
Hiện tại anh đã khó kiềm chế, muốn báo tin này cho đội trưởng Sài và huấn luyện viên Lưu ngay lập tức.
Nhưng bây giờ không tiện, ngày mai sẽ báo.
Lâm Mộ Đông khẽ nhắm mắt, hơi thở đè ép lên trái tim đang đập, hình như anh sắp tìm lại được kĩ xảo ở ngón tay rồi, bàn tay đang từng tấc một đi xuống, từ từ cởi những nút thắt áo phía bên dưới.
Các đốt ngón tay mát lạnh, nhẹ nhàng cọ qua làn da mềm mịn trắng nõn được bảo dưỡng kỹ càng, nhanh chóng tạo nên một mảng hồng nhẹ như phấn.
Diệp Chi cảm thấy hơi run rẩy, nhưng cô không trốn ra phía sau mà dũng cảm nắn lấy tay anh như cũ, thở nhẹ.
Lâm Mộ Đông từ từ cởi hết các hàng cúc áo phía trên, anh dồn mọi sức lực để ổn định lại nhịp tim, khẽ cúi đầu.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn giấu người trong lòng anh, cả thân thể mềm nhũn, hơi sợ hãi nên nhắm chặt mắt lại, hàng lông mi cong cong hơi run lên nhè nhẹ.
Nhưng cô không trốn tránh dù chỉ một chút.
So với anh thì cô cũng cảm hơn nhiều lắm, khóe môi cô hơi cong lên, có chút bóng dáng của người thấy chết không sờn lòng, đầu cô ở ngang ngực anh.
Lâm Mộ Đông nhấc tay lên, lòng bàn tay đặt phía sau đầu cô, cúi đầu xuống hôn.
Từng cúc áo sơ mi được mở ra, không khí hơi se lạnh lùa vào theo, bản thân Diệp Chi hơi giật mình một chút nhưng ngay sau đó đã bị một nhiệt độ nóng bỏng, ấm áp, bao vây chặt chẽ.
Nụ hôn nồng sâu cẩn thận, giống như những hạt mưa vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng dừng lại trên người cô.
Anh ôm cô, những vết chai hơi mỏng trên từng đốt ngón tay thật cẩn thận đụng chạm, khẽ vuốt ve cô, từng chút một phác họa ra hình dáng người trong lòng.
Một loại rung động xa lạ mà lại cực kỳ mãnh liệt, Diệp Chi không thể nhịn được cúi đầu ê a mấy tiếng, vội vàng kéo tay áo anh lại, dùng sức túm chặt về phía mình.
Lâm Mộ Đông tạm dừng lại, anh lập tức hiểu ra ý tứ của cô, hơi hơi mỉm cười, cánh tay anh đặt ở trên người, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Rất ít khi anh nói giọng mũi rõ ràng như vậy, hơi thở anh rõ ràng và không ổn định, khiến cho một từ này cũng trở nên mềm mại hơn, nhẹ nhàng dừng lại bên tai cô gái nhỏ.
Anh cởi áo của mình xuống, lấy xuống che lên người cô, cho đến khi cô gái nhỏ trong lòng ngực từ từ bình tĩnh lại, thân thể cô ấm áp và mềm mại như lúc ban đầu.
Diệp Chi dang tay ôm lấy cổ anh.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi đầu, sợi tóc ngắn chạm lên trên cổ, dừng ở đó một lúc lại từ từ cọ xát.
Nhiệt độ trên người anh nóng một cách dọa người, khiến Diệp Chi lo lắng sợ là anh bị sốt, cô không nén được giật cánh ta ra, muốn sờ trán anh kiểm tra, nhưng lại bị Lâm Mộ Đông cầm cánh tay kia kéo ra đằng sau.
Diệp Chi không động đậy nữa, chỉ ôm anh, cẩn thận mà nhẹ nhàng nói: “Lâm Mộ Đông…”
Lâm Mộ Đông chỉ tựa lên trên bả vai cô, không làm thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng ôm cô vào lòng, để cô dán sát vào nhịp tim đang đập lên kịch liệt của anh.
Lâm Mộ Đông khẽ nhắm mắt, hơi thở thật sâu và nặng nề.
Diệp Chi cứ bị anh ôm chặt như vậy, trong lòng thấy bình yên, khẽ liếm môi, một lát sau bỗng nhớ ra chuyện lúc trước: “Huấn luyện viên Lâm, hình như chúng ta đang là phạt anh…”
Lâm Mộ Đông cười khanh khách, dính sát vào cổ cô, bàn tay đặt phía sau đầu cô gái nhỏ chậm rãi xoa xoa: “Anh đang bị phạt.”
Anh phải dùng toàn bộ tinh thần mới có thể kiên trì kiềm chế những suy ý sâu nhất trong cơ thể đang không ngừng kích động kêu gào đòi ra.
Không thể được, không thể đi tới bước kia.
Anh còn chưa chính thức gặp qua cha mẹ cô, cũng chưa đón con gái bảo bối từ trong tay cha mẹ cô về nhà, lại còn chưa hứa hẹn trao nhẫn và được cô đồng ý, anh còn chưa hoàn thành những ước nguyện của cô.
Vẫn còn có rất nhiều thời gian nữa.
Cô gái nhỏ đã đồng ý với anh, ở bên anh đến tám mươi tuổi, đó là lời đồng ý sẽ gắn bó với anh mãi mãi đến hết đời.
Tương lai từng u ám mờ nhạt bỗng nhiên được tô điểm bằng những màu sắc tươi mới sáng ngời không gì sánh được.
Dường như anh không có biện pháp nào khống chế nổi bản thân để ngừng tưởng tượng, bọn họ sẽ ở cùng nhau lâu như vậy, lâu đến mức thắt lưng không thể đứng thẳng được nữa, đi đường cũng không nhanh nhẹn, từng lời cô nói liên miên anh đều nhớ rất kĩ, cô nói dắt tay anh, dẫn anh đi phơi nắng.
Bọn họ sẽ cùng nhau trải qua quãng thời gian còn lại.
…
Lâm Mộ Đông ôm cô, hai người im lặng thật lâu, cuối cùng anh mới buông người trong lòng mình ra, đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Tiếng dòng nước chảy lâm râm truyền ra, bóng người in lên trên tấm cửa phòng thủy tinh, nhìn không rõ, cứ mơ hồ ảo ảnh với nhau.
Một lúc sau cô gái nhỏ mới lấy lại tinh thần, cả người cô như bị nấu chín, cô cuộn tròn cả người như một cái khăn tắm, giấu đầu vào trong chăn của Lâm Mộ Đông trên giường.
Lâm Mộ Đông thay một bộ quần áo mới đi ra, thoạt nhìn suýt nữa anh không thể tìm thấy người kia ở đâu.
Khó khăn lắm mới tìm thấy cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ màu trắng hình con thỏ nhỏ đang trốn ở bên trong hai cái chăn, Lâm Mộ Đông cong khóe môi mỉm cười, lôi cô ra từng chút một, sờ đầu: “Có muốn uống chút coca không?”
Diệp Chi: “…”
Sau một màn hôn nhẹ rồi chạy vào nhà tắm, câu đầu tiên bước ra từ trong đó của anh khiến cô không thể nào đoán trước được.
Hơn nữa, cô lại còn thật sự muốn uống.
Diệp Chi không còn trốn trong chăn nữa, cô rất quen thuộc chúi người trốn vào trong lòng ngực anh, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng tới mức khó nghe thấy: “Muốn…”
Buổi chiều nay không ăn được đồ gì hẳn hoi, lúc này cô cảm thấy hơi đói bung.
Rất nhanh cô gái nhỏ đành cam chịu từ bỏ mấy đoán Kiều và mấy bộ phim truyền hình, trước khi Lâm Mộ Đông bỏ tay đang ôm cô ra để đứng lên, chuẩn bị đi gọi điện cho quầy lễ tân gọi cơm về, đúng lúc này cô kéo tay anh, hơi ngập ngừng: “Còn có…muốn ăn bánh ngọt, bánh của Hắc Lâm.”
Lâm Mộ Đông cúi đầu, ánh mắt ung dung, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Được rồi.”
Tâm trạng hiện tại của anh so với buổi chiều rõ ràng tốt hơn nhiều lắm, anh ôm lấy cô gọi điện thoại, lại cùng ngồi nói chuyện một lúc với cô gái nhỏ của mình, chỉ nói những chuyện đơn giản về đoàn đội.
Trong quá trình huấn luyện, chỉ cần có tính toán của đội bác sĩ là có thể vận hành bình thường, chỉ đến khi có trận đấu mới cần đến đội bác sĩ. Đến lúc đó, toàn bộ các phẫu thuật trước đó cơ bản là đã hoàn thành hết, nhiệm vụ còn lại chỉ là quan sát hiệu quả phục hồi và đánh giá mức độ trong quá trình hồi phục, không cần đi cùng đoàn nữa.
Nhìn thấy bóng lưng huấn luyện viên Lâm đi ra khỏi cửa, Diệp Chi không nén được lôi di động ra, lại xác nhận thêm một lần nữa thời gian phẫu thuật giai đoạn ba sẽ hoàn thành.
Lâm Mộ Đông thoải mái đặt cốc và bánh ngọt lên đầu giường, giúp cô bỏ thêm hai cục đá vào, hỏi: “Đang xem cái gì thế?’
“Đang xem thời gian…”
Diệp Chi tự động quay về trong lòng anh, nhìn thoáng qua kim đồng hồ đã chuẩn bị chạy qua con số mười hai, bả vai cô bất giác cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng như giải thích với chính mình: “Em không thể không sốt ruột, chúng ta đều làm những công việc rất quan trọng, có trách nhiệm cần gánh vác, phải làm tốt…”
Một miếng bánh ngọt đưa tới trước miệng, Diệp Chi ngoan ngoan há miệng nuốt vào, giọng nói mềm mại, êm dịu ngừng một lúc, chép miệng, ngửa đầu nhìn anh: “Huấn luyện viên Lâm, khi nào thì chúng ta mới có thể đi tham dự World Cup vậy?”
Đôi mắt Lâm Mộ Đông khẽ di chuyển, tay anh nhẹ nhàng đặt xuống tóc cô: “Rất nhanh thôi.”
Anh lại xúc một miếng bánh ngọt lên đút cho cô gái nhỏ.
Diệp Chi ăn cái gì cũng rất chậm, nhai thật kỹ rồi mới nuốt, đôi má lấp đầu đồ ăn căng tròn lên, theo tiếng nhai nuốt lên xuống có nhịp điệu, người khác nhìn vào không hiểu vì sao thấy cũng ăn uống ngon hơn.
Lâm Mộ Đông không nhịn nữa, anh tự lấy một mẩu bánh ngọt bỏ vào miệng.
Diệp Chi được đút thành thói quen, nhìn thấy đầu thìa giơ lên liền há miệng, sau lại trơ mắt lên nhìn huấn luyện viên Lâm múc một thìa bánh ngọt lên quay một góc vuông vào miệng anh, cô trừng lớn mắt ngửa đầu lên nhìn.
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, thấy mặt cô gái nhỏ đang nhìn chăm chú mình vẻ không thể tin được, ho nhẹ một tiếng, cái thì trong tay tạm ngừng lại, trên khóe môi vẫn còn dính một mẩu bơ nhỏ nhỏ.
Diệp Chi cố chấp với việc anh vừa làm, cô rướn người hôn anh một cái, đem mẩu bơ nhỏ kia đoạt về.
Không kịp chạy tới nơi, cánh tay đã vòng ra sau người, mang theo mùi sôcôla và mùi bơ thoang thoảng, một nụ hôn rơi xuống. Mềm mại lưu luyến, chỉ chạm tới rồi chấm dứt.
Huấn luyện viên Lâm lại đi học xấu nhanh như vậy.
Diệp Chi không kiềm được mở to mắt, có chút khó tin cứ ngẩng đầu nhìn anh, lỗ tai cô bất chợt nóng ửng hồng cả lên.
“Chờ…World Cup kết thúc.”
Huấn luyện viên lâm vừa học xong thói xấu buông nhẹ cánh tay ra, nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng, cái trán khẽ hạ xuống dưới, giọng nói nhỏ nhỏ dịu dàng: “Có thể dẫn anh về nhà không?”