Quản lý đồ ăn thức uống là vì để tránh việc nạp vào cơ thể những thành phần gây cản trở việc kiểm tra thuốc kích thích, bánh mì có cách làm đơn giản, thông thường sẽ không tính là những nguyên liệu phức tạp có thể khiến họ vuột mất cơ hội chạm tay đến huy chương.
Nhưng Sài Quốc Hiên rất muốn biết câu chuyện lai lịch của túi bánh mì này.
Đối với Lâm Mộ Đông ông rất quen thuộc cái tính khí ăn cơm chỉ là vì không muốn bị đói chết của anh, mấy năm nay Sài Quốc Hiên đã từng lấy cơm giúp anh, đã từng áp giải anh đến căn tin, đã từng cầm hộp cơm đuổi theo phía sau anh tận tình khuyên bảo, ông còn niệm cả kinh Phật, duy nhất ông chưa từng nhìn thấy Lâm Mộ Đông chủ động ăn thứ gì đó.
Càng đừng nói đến là ăn bánh mì.
Hy vọng Lâm Mộ Đông tự mình đi mua bánh mì là chuyện không thể nào, Sài Quốc Hiên rất muốn làm rõ là ai đã cho anh cái thứ này, thậm chí còn dụ dỗ được anh ăn hết túi bánh mì này nữa.
Người có thể làm được loại chuyện như thế này nhất định phải phát một cái huân chương công lao hạng nhất mới được.
Sài Quốc Hiên càng nghĩ càng cao hứng, cơ hồ nhịn không muốn mở miệng hỏi thử Lâm Mộ Đông, nhưng lại bị khí thế tuyệt đối không muốn nói chuyện ở trên người đối phương làm cho lung lay, ông lòng đầy tiếc nuối mà ngậm miệng lại, thế nhưng ông lại không nhịn được mà chắp tay sau lưng đi vòng vòng xung quanh anh.
Lâm Mộ Đông rất hiển nhiên không hề có ý định muốn phối hợp với ông.
Dưới cái nhìn sáng quắc của vị thụ nghiệp ân sư, động tác của Lâm Mộ Đông nhanh chóng thu lại món đồ vật cuối cùng, anh vớ lấy hộp súng, lần đầu tiên sạch sẽ gọn gàng không chút lưu tình mà rời khỏi sân huấn luyện.
Cánh cửa kính nặng nề lung lay vài lần, đem thân ảnh cao thẳng mạnh mẽ chắn ở phía sau mấy câu đối xuân đỏ rực rỡ in mạ vàng kia.
Lại lung lay thêm lần nữa, người đã đi mất dạng rồi.
Sài Quốc Hiên không phải là người dễ dàng chịu khuất phục như thế, ông ngậm điếu thuốc xoay người, mang theo chút tâm trạng vui vẻ mà mấy ngày nay không dễ gì mới sinh ra được, chuẩn bị đem túi giấy của gói bánh mì mang về, cùng lắm thì đi hỏi từng người một, nói gì thì nói cũng phải tìm ra cái người có lòng tốt hành hiệp trượng nghĩ cảm động trời đất này mới được.
Mới xoay được nửa người, Sài Quốc Hiên bỗng dưng ngây ngốc.
Trên mặt bàn sạch sẽ sáng bóng, cái túi giấy gói bánh mì vừa nãy còn vuông vức bằng phẳng nằm ở đó, giờ đây thế mà lại cùng hộp súng được chủ nhân vớ lấy mang đi, biến mất không thấy đâu nữa rồi.
Ba ngày tiếp theo đây, toàn bộ đội xạ kích đều tràn ngập bầu không khí căng thẳng trước thềm thi đấu.
Đội viên căng thẳng, huấn luyện viên càng căng thẳng. Nhưng sự căng thẳng của huấn luyện viên vẫn chưa thể để các đội viên nhìn ra được, chỉ có thể từng đợt từng đợt tiến lên tăng cường tần suất huấn luyện, Diệp Chi ở trong văn phòng làm việc trên lầu, cũng đều có thể nghe thấy tiếng súng giòn giã tựa như pháo nổ ở dưới đấy.
Trong văn phòng làm việc của đội y cách âm không hề tốt chút nào, Diệp Chi cầm con chuột máy tính, cẩn thận kiểm tra mẫu đánh giá trạng thái cơ thể được xét duyệt cuối cùng.
Diệp Chi lật lật vài trang, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ghế sô pha một lúc.
“Không còn vấn đề gì nữa chứ?”Phát hiện ra tầm mắt của cô, Sài Quốc Hiên ngồi ở ghế sô pha ngồi thẳng người dậy, gõ vào hộp văn kiện ở trong tay hai cái, “Không còn vấn đề gì nữa thì tôi sẽ nộp lên trên, cấp trên đều đang giục rồi. Nếu muốn thay đổi cái gì, thì đợi sau khi đi thi đấu trở về.…… ”
“Có.”
Diệp Chi do dự một lúc lâu, vẫn là nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của ông.
Trái tim Sài Quốc Hiên thấp thỏm: “Ai? Xảy ra vấn đề gì thế?”
Hôm nay Sài Quốc Hiên phải đến trung tâm xạ kích vận động giao nộp toàn bộ tư liệu của cả đội, nên liền thuận đường đến văn phòng đội y một chuyến để lấy mẫu đánh giá, vốn dĩ ông cho rằng chỉ là lướt qua thôi, không ngờ cô thật sự hỏi ra tình hình luôn rồi.
Diệp Chi buông con chuột ra, ngẩng đầu lên: “Huấn luyện viên Lâm…….tôi không có thống kê tình trạng thân thể của huấn luyện viên Lâm.”
Tuy rằng Lưu Nhàn từng nói Lâm Mộ Đông đã rút lui về sau rồi, chỉ là danh sách trong đội vẫn chưa có chỉnh sửa thay đổi mới thôi, nhưng lúc Diệp Chi đang kiểm tra đối chiếu bảng biểu, vẫn là phát hiện ra một chút vấn đề không đúng lắm.
Diệp Chi: “Tôi đã đối chiếu một chút, danh sách của huấn luyện viên Lâm nằm trong mục thay thế bổ sung, nhưng trong đống bảng biểu mới này……… ”
“Không sao không sao……cậu ấy không cần đâu, cậu ấy có đi khám bác sĩ mà.”
Lời còn chưa nói hết, Sài Quốc Hiên đã vội vã mở lời miệng gãy.
Giống như muốn nhanh chóng kết thúc cái chủ đề này, Sài Quốc Hiên liền xua xua tay, cầm hộp văn kiện lên: “Trừ cậu ấy ra, không còn người nào khác đúng không? Không còn ai nữa thì tôi đi nộp đây, cô làm việc khá tốt đấy……..”
Diệp Chi mím môi dưới, hơi cúi thấp đầu xuống.
Cô gái nhỏ đội y nhìn lên mặt bàn, trên gương mặt thanh tú mang theo chút nghiêm túc cố chấp mà chỉ khi làm việc mới có, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhưng tôi còn chưa kiểm tra mà……..”
Sài Quốc Hiên đình trệ.
Làm huấn luyện viên đã lâu rồi, Sài Quốc Hiên đối phó với những đội viên không phục huấn luyện viên đều có một chút thủ đoạn, nhưng khi đối phó với một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như thế này ông lại bó tay hết cách. Ông đứng ở trước cửa quay đầu nhìn vào Diệp Chi, một lúc sau bất lực nói: “Cậu ấy không báo danh, tên cậu ấy là tôi tự điền vào đấy.”
Diệp Chi khẽ kinh ngạc, chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
“Không trông đợi anh ấy ra trận, chỉ là……lỡ như anh ấy đột nhiên khỏe lại thì sao? Có thể thi đấu lại thì sao đây?”
Sài Quốc Hiên cười khổ, xoa xoa mặt, nặng nề thở dài một hơi: “Không thiết thực gì cả, như chuyện nằm mơ giữa ban ngày……..tóm lại thay thế bổ sung vị trí không giới hạn số người, viết thêm tên cậu ấy cũng chả sao, tôi chỉ là viết lên tự mình ngắm cho vui thôi. “
Số bảng biểu này ngoại trừ bên thẩm hạch ra thì không còn ai xem nữa, Sài Quốc Hiên cũng không ngờ đến Diệp Chi có thể đối chiếu ra được, qua loa giải thích vài câu, đè thấp giọng nói: “Đừng nói với cậu ấy, có nói cậu ấy cũng thấy phiền. Cậu ấy muốn được cầm súng hơn ai hết, hiện tại thành ra cái dáng vẻ này……..”
Sài Quốc Hiên rất rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện này, ông nhíu chặt mày xua xua tay, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Diệp Chi ngồi ở trước bàn, nhìn vào danh sách báo danh ấy, an an tĩnh tĩnh mà ngồi đó một lúc lâu.
Buổi chiều, tại sân tập súng lục lại nhìn thấy bóng dáng của vị tân đội y.
Lúc Diệp Chi đến sân tập súng lục, Lâm Mộ Đông đang điều chỉnh tư thế cầm súng của một đội viên.
Hôm nay hiếm khi anh không mặc bộ đồng phục vận động màu đen dài tay kia, đổi lại là một bộ vừa nhìn liền biết cùng kiểu nhưng tay lỡ, vai lưng thẳng tắp như thường, con người đen láy hơi rũ xuống, giọng nói lạnh nhạt, cẩn thận điều chỉnh cái góc độ mà Diệp Chi căn bản không thể nào nhìn ra được có gì khác biệt.
Có lẽ là khả năng lĩnh ngộ của người đội viên kia thực sự có hạn, Lâm Mộ Đông nâng tay nắm lấy cổ tay của cậu ta, thân thể hơi nghiêng, lại lần nữa dẫn dắt cậu ta nhắm bắn.
Tay phải đeo găng tay bảo vệ cổ tay nên tạm thời không nhìn ra được ảnh hưởng của thương thế, chỉ thấy vô cùng trắng trẻo gầy gò, cơ hồ có thể nhìn thấy cả những sợi huyết quản màu xanh nhàn nhạt, ngón tay thon dài hữu lực, các khớp xương rõ ràng.
Anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của người đội viên kia, nhưng vẫn cảm thấy dường như chỉ cần anh hơi dùng lực một chút, thì có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tay của đối phương.
Không biết có phải vì lý do này hay không, mà người đội viên được anh điều chỉnh tư thế tuy rằng đang nơm nớp lo sợ tỉ mỉ lắng nghe, nhưng vẫn không nắm được mấu chốt, dưới khẩu lệnh của Lâm Mộ Đông nổ một súng, ngược lại càng lệch hơn trước đó không ít.
“Sắp thi đấu đến nơi rồi, còn sửa đổi nữa sẽ không kịp nữa đâu…….cậu ta bị sai đến quen luôn rồi, cứ để cậu ta bắn sai đi.”
Lưu Nhàn tiến đến giải vây, thấp giọng khuyên anh: “Đợi quay về rồi điều chỉnh sau, bây giờ càng dạy cậu ta càng không biết…….”
Lâm Mộ Đông buông tay ra, không nói chuyện, lại lần nữa đem tay trái nhét vào túi quần, xoay người quay về hàng ghế huấn luyện viên.
Diệp Chi lờ mờ cảm thấy, không có áo khoác che đậy, thân hình của Lâm Mộ Đông tựa hồ trông càng mạnh mẽ sắc nét hơn trước.
Cuộc thi gần ngay trước mắt, các đội viên đều đang nắm bắt chút thời gian cuối cùng để tìm cảm giác ở tay, đến cả có người ngoài đến cũng không có tinh lực dư ra để chú ý đến. Diệp Chi ôm đống bảng thống kê đã được đóng kẹp đàng hoàng, cô đi đối chiếu duyệt lại từng người từng người một, ánh mắt âm thầm chuyển hướng đến Lâm Mộ Đông.
Huấn luyện viên Sài nói, anh muốn được cầm súng hơn ai hết.
Trừ tấm ảnh đó và cơn ác mộng kia, Diệp Chi vẫn chưa thật sự nhìn thấy qua dáng vẻ cầm súng của Lâm Mộ Đông,
Lưu Nhàn rất nhanh liền phát hiện ra bóng dáng của cô, bà đi qua chào hỏi với cô một tiếng. Dặn dò Diệp Chi muốn xem người nào thì xem người đó, rồi lại vội vàng đi nhấn mạnh từng yếu tố một, sửa chữa động tác.
Diệp Chi cơ hồ cũng bị bầu không khí căng thẳng như thế này ảnh hưởng đến, cô cẩn thận hít sâu một hơi, rồi lại chầm chậm chầm chậm thở ra.
Lưu Nhàn đang thấp giọng nói chuyện cùng người đội viên được Lâm Mộ Đông sửa chữa động tác kia, bà đang tìm lại cảm giác cho cậu ta.
Lâm Mộ Đông sửa chữa không hề sai, giải thi đấu thế giới phải mang theo loại súng dùng để thi đấu đi đến nơi đất khách quê người, một đường tròng trành không thể nào không ảnh hưởng đến đầu ruồi [1] của súng, sau khi điều chỉnh lại cho đúng, các lỗi nhỏ trong động tác, có thể sẽ bị phản ánh rõ ràng trên mục tiêu.
[1] Một bộ phận của thiết bị ngắm bắn trên súng.
Trên sân thi đấu sai một li thì đi một dặm, một lần sai sót thì có thể khiến tất cả sự nỗ lực của trước đó trở thành dã tràng xe cát, càng đừng nói đến loại vấn đề rõ ràng như thế này.
Lúc Lâm Mộ Đông giành được quán quân, đội súng lục nam trước giờ chưa từng phải nhọc lòng qua. Chung quy huy chương vàng đã được dự định sẵn hết rồi, mấy quốc gia Âu Mỹ còn lại kia xuất sắc giành được huy chương bạc, thành tích của các nước còn lại như thế nào, thực ra không có mấy người thèm quan tâm đến.
Nhưng lần này Lâm Mộ Đông không thể tham gia, điểm yếu liền rõ ràng mà lộ ra ngoài.
Lưu Nhàn ngoài mặt còn có thể vững vàng mà khuyên nhủ Lâm Mộ Đông, nhưng thực chất bà đã lo đến điên đầu, mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.
Diệp Chi âm thầm nhìn Lâm Mộ Đông một lúc lâu, đem một chồng bảng biểu dùng để làm bìa lật ngược lại, rồi viết đầy mấy hàng chữ số lên trang giấy cuối cùng.
……….
Đầu bút của Diệp Chi chợt ngừng lại, cô lén nhìn Lâm Mộ Đông đang khoanh tay khép mắt nghỉ ngơi, chợt cảm thấy có chút buồn rầu.
Ở trong phòng thực nghiệm cô đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn mô hình và người thật, những kiểu số liệu đơn giản như chiều cao, số đo ba vòng, cân nặng này, cho dù có cách một lớp quần áo, để cô nhìn vài lần cô cũng có thể đoán ra được tám chín phần.
Nhưng số đo vòng ngực của Lâm Mộ Đông, đến bây giờ cô vẫn chưa thể ghi ra được.
Ban đầu là bởi vì không dám nhìn kỹ, hiện tại thật không dễ gì bởi vì cùng nhau vi phạm kỷ luật nên cảm thấy đối phương không có đáng sợ đến thế nữa, cái tư thế này của Lâm Mộ Đông lại rõ ràng không thích hợp để ước đoán số liệu.
Diệp Chi đứng ở chỗ cũ, do dự không biết có nên không cần làm phiền Lưu Nhàn, mà lấy hết dũng khí tự mình chạy đến bảo Lâm Mộ Đông đứng lên xoay một vòng hay không.
Tốc độ não của cô chậm hơn Lưu Nhàn nhiều, ở trong đầu cô đang cẩn thận hiện ra một cảnh tượng về mục tiêu của bản thân mình, sau đó rùng mình một cái, tỉnh lại rồi.
Diệp Chi nháy nháy mắt, đang chuẩn bị tìm một góc nào đó ngồi thủ sẵn đợi đến khi Lâm Mộ Đông đứng dậy mới thôi, bất chợt người đang bị cô quan sát tựa như đã phát giác ra gì đó, lông mi hơi động đậy, rồi chầm chậm vén lên.
Diệp Chi bị dọa một phen, đang muốn dời tầm mắt đi, còn chưa kịp hành động, liền không cẩn thận trượt vào trong hố sâu không mang chút nhiệt độ nào.
Lâm Mộ Đông nhìn cô.
Đôi mắt đen láy không chút dậy sóng, cũng không vì vừa mới nhắm mắt dưỡng thần mà mang theo chút ngái ngủ nào, anh vẫn rất tỉnh táo sắc bén, giống như một con dao phẫu thuật, dưới ánh đèn mổ bắn ra ngọn sáng vừa lãnh đạm lại vừa thờ ơ.
Ai nhìn thấy cũng đều theo bản năng mà né xa ra ba thước.
Nhưng phản ứng của Diệp Chi trời sinh chậm hơn người khác một chút.
Suy nghĩ ở trong đầu của cô còn chưa kịp xóa đi, cô vẫn còn đang nhớ đến lúc ở trong phòng nghỉ ngơi không bật đèn, dưới sắc đêm tĩnh lặng, lúc Lâm Mộ Đông nói với cô người đã đi mất rồi, đôi mắt ấy không quá sắc bén cũng không quá lạnh nhạt, ngược lại lại lộ ra một chút trầm tĩnh và mệt mỏi.
Diệp Chi đón lấy tầm mắt của anh, chậm rãi từng chút từng chút lau đi ký ức của lần trước, lại lần nữa đem ba chữ Lâm Mộ Đông từng nét từng nét viết vào khoảng không đáng sợ kia.
Mới viết được hai nét, bên tai của cô bỗng dưng vang lên một tiếng súng, tiếng kinh hô của Lưu Nhàn cũng nương theo đó mà vang lên.
Diệp Chi vô thức ngẩng đầu lên.
Không kịp phản ứng, bả vai của cô đã bị giữ chặt lấy, vừa kéo vừa xoay, cô lảo đảo ngã vào một vòm ngực rộng rãi mà xa lạ.
Một viên đạn chuyên dụng của súng hơi xoẹt qua cánh tay của cô, ghim lên bức tường ở phía sau lưng cô.