Thật ra vốn dĩ Hồ Lăng không phát hiện ra chuyện này.
Buổi chiều ngày hôm sau, Huyên Tử kéo Hồ Lăng xem chương trình hẹn hò yêu đương. Cô Huyên đây làm một cục trên sô pha trong quầy thu ngân xem đến nỗi quên ăn quên ngủ, như si như mê, bị nhân vật trong chương trình ảnh hưởng đến tâm trạng, cùng buồn cùng vui.
Hồ Lăng ngồi ngây ngốc một bên.
Huyên Tử huých huých cô: “Cô xem đi chứ, không hay hả? Ngọt ngào biết bao!”
Hồ Lăng thầm nói toàn là kịch bản cả, cũng chị có cô tin thôi, nhưng ngoài mặt thì vẫn gật đầu.
Huyên Tử nói tiếp: “Cô nói xem người con trai này đẹp trai như vậy, gia đình còn lắm tiền, điều kiện tốt như vậy mà tại sao lại không tìm được bạn gái chứ?”
Hồ Lăng: “Có lẽ là do bình thường bận rộn quá.”
Huyên Tử đỡ mặt, khuôn mặt say mê.
“Nhưng mà đẹp trai thật …”
“Ai hả?” Triệu Lộ Đông đi từ phòng ra để lấy nước, tiện thể liếc mắt sang bên đây. Tiết mục hiện đang chiếu cảnh của một cặp đôi, chính là cặp có người đàn ông đẹp trai cao to giàu có và một cô gái trẻ đầy văn nghê mà Huyên Tử xem lúc nảy.
Triệu Lộ Đông nghiêng đầu nhìn hai cô.
“Thích kiểu như này?”
Giọng của anh ít nhiều có thể đánh thức thần trí của Hồ Lăng, cô quay đầu nhìn anh.
“Kiểu này cái gì?”
Triệu Lộ Đông hếch hếch cằm, tỏ ý chỉ khách mời nam trong chương trình.
Hồ Lăng nhíu mày, đến lúc này vẫn không quên chỉnh ông chủ Triệu.
“Người ta vừa đẹp trai vừa dịu dàng săn sóc, có cô gái nào không thích sao?”
Triệu Lộ Đông uống một ngụm nước, rồi lại nhìn một lúc, nói: “Cái tên này làm sao có thể duy trì một biểu cảm từ đầu đến cuối trước mặt con gái vậy?”
Huyên Tử vỗ tay: “Cái này gọi là “khuôn mặt đàn ông”! Đây là chỗ ăn điểm của anh ấy!”
Triệu Lộ Đông tự mình ngẫm nghĩ, nói: “Sao mà anh lại thấy hơi quen nhỉ?”
Huyên Tử nói giọng hieeys kỳ: “Chắc không chứ, anh Đông anh quen anh ấy à?”
“Nhớ ra rồi.” Triệu Lộ Đông bừng tỉnh, quay sang nhìn hai cô gái. “Trung gian môi giới thuê nhà đường trước của chúng ta, ông giám đốc ngày nào cũng có biểu cảm thế này, khó trách nhìn thấy quen như vậy.”
Huyên Tử bị anh chọc cười ha hả.
Triệu Lộ Đông nhìn Hồ Lăng, cô nhẹ giọng xì một tiếng, nói: “Anh cứ ghen tị đi anh…” cũng chẳng có nhiều biểu cảm hơn đâu.
Không quá giống với tưởng tượng của anh, chuyện này nếu mà là trước đây thì cô ít nhất phải chỉnh anh mười phút.
Sắc mặt Triệu Lộ Đông không thay đổi, nhưng lại âm thầm sốt ruột.
Tối đó.
Tại một khu nhà cũ cách WHY X ba kilomet, Bạch Minh Hạo đang nằm một đống trên giường bấm điện thoại, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi.
Ra đến cửa, nhà kiểu cũ cũng chẳng có mắt mèo, cậu hỏi: “Ai thế?”
Người bên ngoài đáp một tiếng.
“Anh.”
Bạch Minh Hạo ngạc nhiên: “…. Anh Đông?”
Mở cửa ra, quả nhiên là Triệu Lộ Đông.
“Ơ…” Bạch Minh Hạo hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý, vỗn dĩ cậu không thể ngờ được Triệu Lộ Đông sẽ chủ động đến tìm mình, cũng không biết nên nói gì.
Triệu Lộ Đông không có cứng ngắc như cậu, nhẹ nhàng đi vào nhà.
Bạch Minh Hạo đi sau đóng cửa lại.
“Sao anh lại đến đây thế?” Cậu hỏi.
“Anh có chút chuyện tìm cậu.” Triệu Lộ Đông đứng trong nhà, thuận tiện quét mắt một vòng. “Sao mà nhà cậu lạnh thế hả?”
“có hả?” Bạch Minh Hạo đứng đối diện anh. “Vẫn ổn mà.”
Căn nhà này của Bạch Minh Hạo không thể nói là sạch sẽ hay dơ bẩn, vì rất ít đồ, nên cảm giác duy nhất là cực kỳ âm u.
Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc, vào thẳng vấn đề: “Anh muốn xử cái tên Mã Thiên Vỹ đã.”
Bạch Minh Hạo: “Nó lại làm gì rồi?”
Cái từ “lại” này xài cực kỳ hay.
Triệu Lộ Đông cũng không giấu diếm, nói đơn giản mọi việc một lượt. Bạch Minh Hạo nghe xong, dựa vào tường, đánh giá Triệu Lộ Đông, nhỏ giọng nói một câu: “Hóa ra là vậy.”
Giọng điệu thế này gần như là trở lại về trạng thái trước đây, thậm chí trong đó còn có chút ý trêu chọc.
“Vậy anh định xử hẳn thế nào? Giải quyết theo hướng luật pháp à?”
“Cũng là một cách.”
Bạch Minh Hạo: “Chắc chắc cậu ta sẽ có đoàn luật sư đó, giá cả cao quá, nói thật thì có kiện cũng không chắc là có hiệu quả.”
Triệu Lộ Đông: “Anh cũng nghĩ thế.”
Bạch Minh Hạo: “Vậy…”
Hai người nhìn nhau.
Dù sao cũng đã là anh em từ nhỏ đến lớn, hai người đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Triệu Lộ Đông: “Cậu còn nhớ lúc mới quen nó không? Lần đầu tiên gặp nhau.”
“Nhớ, anh, em, còn cả A Tân nữa.” Bạch Minh Hạo nhớ lại nói:: “Chúng ta đến chỗ cậu ta ở để tìm cậu ta…”
Trước đây nhà Mã Thiên Vỹ ở trong chợ đêm náo nhiệt của thành phố, phòng ngầm trong một khu nhà cũ, diện tích không lớn, trong đó có tám chín người ở chung. Lúc đó Bạch Minh Hạo muốn lập đội thi đấu với cậu ta, nên họ tìm đến theo địa chỉ được cho, đứng dưới tầng mà vẫn nghe thấy được âm thanh đinh tai nhức óc. Đi xuống dưới tầng ngầm, A Tân liếc một vòng, quay đầu cười nói với Triệu Lộ Đông và Bạch Minh Hạo: “Anh, chúng ta rơi vào ổ rồi.”
Đón Mã Thiên Vỹ và bạn chung đội của cậu ta xong, Triệu Lộ Đông chở họ đến chỗ thi đầu, giành toàn thắng. Tối hôm đó cả đám đi ăn một bữa để chúc mừng, ăn xong còn chê chưa đã, thế là lấy tiền thưởng đi chơi ở một quán bar.
Có lẽ gọi là “quán bar” thì đã tâng nó quá, đó là chuyện của bốn năm năm về trước rồi, tìm được một vũ trường cấp ba, trong đó có đủ yêu ma quỷ quái, nhảy múa theo bầy.
Mã Thiên Vỹ gọi hết đám bạn ở chung đến, mua cả rượu và một ít đồ chơi không đàng hoàng, mọi người quây lại chơi cùng nhau, lúc đó A Tân nhìn mà say mê thích thú, nên đã…
Bạch Minh Hạo nhìn Triệu Lộ Đông.
Triệu Lộ Đông: “Cái điện thoại đó của anh, cậu còn nhớ không.”
Bạch Minh Hạo ngước mắt nhìn trời, suy nghĩ một lúc.
“Anh cho em rồi, mấy năm rồi.”
“Đúng, anh chỉ muốn hỏi thử thôi, nếu như không có thì bỏ đi, để anh nghĩ cách khác.”
“Chắc là còn, em cho ông già dưới tầng rồi, anh đi theo em.”
Bạch Minh Hạo dắt Triệu Lộ Đông ra ngoài.
Đã là nửa đêm rồi, Triệu Lộ Đông đi theo sau Bạch Minh Hạo ra ngoài khu nhà, quẹo vào cửa khu thu gom rác. Khu thu gom rác đã đóng cửa rồi, ngay cửa có một bức tường cao cao vây quanh, cửa lớn có khóa.
“Cậu có chìa khóa không?” Triệu Lộ Đông hỏi.
“Em chỉ có chìa khóa ở trong, cửa cổng thì không có.” Bạch Minh Hạo ngẫm nghĩ đáp, “Nếu không thì anh đỡ em lên, em vào trong lấy.”
“Được không đó?”
“Không sao, em thân với ông già đó lắm.”
Triệu Lộ Đông nhắm độ cao, cảm thấy cũng được, nên nói: “vậy cậu qua đây.”
Cơ thể của Bạch Minh Hạo rất nhẹ, cũng chỉ tầm năm mươi cân thôi, thì lý thì Triệu Lộ Đông nâng cái là lên, cậu dùng sức một cái chắc là qua được thôi. Nhưng điểm quan trong ở đây là cái chi tiết “dùng sức” đó, Bạch Minh Hạo thử mấy lần vẫn không qua được. Nói một cách đơn giản, đây là một động tác mượn lực nâng cơ thể lên, Bạch Minh Hạo ít khi tập luyện, cơ bắp chẳng chút sức lực, vốn dĩ không rướn lên nổi.
Lần “nâng thử” thứ tư thất bại, Triệu Lộ Đông cũng đã mệt đến nổi thở không ra hơi, đứng thở hồng hộc.
“Mẹ nó cậu cố ý đúng không hả!”
Bạch Minh Hạo khó mà giải thích, nói: “Hơi cao một chút, nếu không thì để em đỡ anh.”
Triệu Lộ Đông: “Được, cậu qua đây.” Anh đứng trước bức tường, Bạch Minh Hạo ôm eo của anh. “Một, hai, ba……..” Cậu cố sức, Triệu Lộ Đông nâng lên được khoảng mười centimet, cũng chỉ có ngón tay chạm được đến vách tường. “Cậu nâng cao lên chút nữa!” Anh gân cổ kêu. Bạch Minh Hạo cố gắng duy trì được hai giây, thì thả xuống. “Thôi bỏ đi.” Cậu móc một điếu thuốc ra ngồi xổm ở góc tường. “Không làm được.”
Triệu Lộ Đông rơi xuống, thở hổn hển, móc điện thoại ra gửi vài tin nhắn, sau đó cũng lấy thuốc ra.
Hai người vừa hút thuốc vừa nghỉ ngơi, Triệu Lộ Đông nói với giọng răn dạy: “Cậu thế này không được, thể lực kiểu gì thế!”
Bạch Minh Hạo nhìn anh: “Anh cũng có lên được đâu mà.”
Triệu Lộ Đông: “Cậu nâng anh lên cỡ nào, anh nâng cậu lên cao cỡ nào?”
Bạch Minh Hạo không cãi với anh, im lặng hút thuốc.
Hai người hút thuốc xong, Triệu Lộ Đông ra quyết định.
“Ngày mai cậu đi về ký hợp đồng cho anh.”
Bạch Minh Hạo: “Hợp đồng?”
Trước đây vì chuyện của Bạch Minh Hạo mà Triệu Lộ Đông nghĩ không biết bao nhiêu là cách, cuối cùng anh vẫn cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, cái mà Bạch Minh Hạo thiếu nhất là hoàn cảnh cuộc sống của “người bình thường”.
Triệu Lộ Đông: “Hợp đồng live stream, không có yêu cầu gì khác, chỉ có thời gian làm việc, chín giờ sáng đến chín giờ tối, làm sáu ngày nghỉ một ngày.”
Bạch Minh Hạo: “………………………”
Triệu Lộ Đông cũng chẳng hi vọng Bạch Minh Hạo live stream kiếm về cho mình bao nhiêu tiền, anh chỉ hi vọng cậu có thể có khái niệm về việc đi làm bình thường, có năng lực ràng buộc. Cuộc sống một mình, nhất là của người thông minh, thậm chí người có hơi cực đoan thoát ly khỏi cuộc sống tập thể của mình, thì rất dễ xảy ra chuyện sai làm.
“Có nghe chưa hả?”
Bạch Minh Hạo ngồi xổm ở góc tường, sau một khoảng im lặng thì ồ một tiếng, cậu hạ tầm mắt, nhìn xuống đất,
“Anh Đông ….”
Triệu Lộ Đông: “Chuyện trước đây thì không cần nhắc lại nữa, qua rồi thì cho qua đi, sau này sống cho đàng hoàng là được.” Anh thở dài một hơi, “Mau về lại đi, cả đám lão Hồ nhớ cậu lắm đó.”
Bạch Minh Hạo hơi dựa người vào tường.
Cậu nhả khói thuốc trong miệng ra, khói chầm chậm bay xa, trong màn đêm đen đặc này, cứ như một áng mây.
“Đúng rồi,” vừa nhắc đến Hồ Lăng, Bạch Minh Hạo lại nhớ đến một chuyện khác. “lần trước Hồ Lăng đến tìm em, nói với em trong nhà chị ấy thiếu một khoản nợ, chuyện này anh biết không?”
“Hả? Nợ gì?”
“Không biết, không nói rõ, nghe thì có vẻ hình như là thiếu trước khi đến tiệm mình rồi, có phải là do trong nhà không còn tiền để xoay sở nên mới đến không?”
Triệu Lộ Đông nhíu chặt chân mày.
“Cô ấy chưa từng nói với anh….”
Lúc này, từ xa có một dáng người chạy đến.
A Tân nhận được tin nhắn của Triệu Lộ Đông, lái một chiếc xe đạp công cộng đến đây, cậu chạy gấp mà thở hồng hộc.
Triệu Lộ Đông vẫy vẫy tay: “Bên đây!”
A Tân lái qua đó, dựng xe sát tường.
“Anh Đông! Bạch gia! Làm sao thế?”
Triệu Lộ Đông chỉ huy Bạch Minh Hạo, bảo cậu đưa chìa khóa cho A Tân.
“Anh đỡ cậu lên trên, cậu vào trong lấy đồ.”
“Vãi!” A Tân vừa nghe câu này, lập tức nói nhỏ lại, giọng nghiêm túc: “Anh, anh muốn trộm gì? Miêu tả rõ ràng chút.”
Triệu Lộ Đông: “Trộm cái khỉ á! Lấy đồ của mình!”
Bạch Minh Hạo đưa chìa khóa cho cậu, đang chuẩn bị nói cho cậu biết chốc nữa thì mở ở chỗ nào, thì bỗng nhiên có người mở cổng.
Một ông lão gầy gò hình như vừa mới tỉnh mộng, híp mắt nhìn ra bên ngoài.
Triệu Lộ Đông, Bạch Minh Hạo, A Tân: “………………………….”
Ông già thấy Bạch Minh Hạo, nói: “Tôi đã bảo hình như là có gì đó, thằng nhóc này, khuya vậy rồi còn muốn làm gì thế?”
Bạch Minh Hạo cạn lời.
“Hóa ra là chú ở trong đó à.”
“Có chứ, cậu gõ cửa đi, tai tôi đâu có bị điếc.”
Chuyện này làm Triệu Lộ Đông tức chết, anh cắn răng, vỗ một phát lên đầu Bạch Minh Hạo.
Phí công dày vò hơn một tiếng đồng hồ, ba giờ đêm rồi, cuối cùng họ cũng lấy được cái điện thoại cũ. Vốn dĩ ông già cũng chẳng dùng đến, cứ quăng ở trong tủ thôi. Họ đứng ở ngoài khu gom rác để sạc pin.
Thuận lợi mở được máy, kiểm tra một chút, vô cùng thuận lợi, cái cần thì vẫn còn đó.
Cuối cùng dặn dò Bạch Minh Hạo ngày mai đến ký hợp đồng, Triệu Lộ Đông đi xe đạp với A Tân về tiệm.
Hồ Lăng đã tan ca từ lâu, trong tiệm chỉ còn lại mấy người bao cả đêm. Triệu Lộ Đông quay lại phòng ngủ, tắm rửa đơn giản, ngồi vào bàn, lấy điện thoại vừa xem vừa ngẫm nghỉ.
Buổi snasg ngày hôm sau, anh về nhà một chuyến.
Gần đây Triệu Uyển Uyển đang bồi dưỡng nhuệ khí, chuẩn bị cho chuyến du lịch tới, thấy Triệu Lộ Đông về nhà, bà có hơi ngạc nhiên.
“Không phải mấy bữa nay bảo bận a?”
“Mẹ, con hỏi mẹ cái này.” Anh nói chuyện nhà của Hồ Lăng cứ như đang tán dóc với Triệu Uyển Uyển, Triệu Uyển Uyển hiếm khi thấy con trai mình nhiệu chuyện, bèn kéo anh tâm sự.
“Mấy hôm trước mẹ còn mới gặp dì Tôn của con, ôi dào, còn khóc với mẹ đó.” Bà dông dài nói một lượt những gì mà Tôn Nhược Xảo than trách với mình. “Ở nhà chẳng dám nói gì hết, bây giờ ngày nào ông chồng cũng phải uống thuốc an thần mới ngủ được, sợ nói ra lại gây thêm chuyện.”
Triệu Lộ Đông vừa hút thuốc, vừa im lặng ngồi nghe.
“Con nói xem em gái ruột cho anh trai mình mượn tiền, đòi hai phần trăm tiền lại, ở đâu mà nghe cho được chứ?”
Triệu Lộ Đông nói: “Mượn tiền là để làm ăn, cho dù lãi cao cũng là bình thường, do lỗ vốn thôi, chứ nếu kiếm được tiền thì sao.”
Triệu Uyển Uyển: “Vậy thì cũng cao quá!”
Triệu Lộ Đông nói: “Là chuyện gần đây hả?”
“Mượn tiền là lâu lắm rồi, tiền vốn đã trả sắp hết rồi, bây giờ thì quậy lên đòi tiền lời. Mấy hôm trước cô con bé đến nhà quậy ầm lên, còn chuẩn bị kiện cáo nữa!” Triệu Lộ Đông giận dữ bất bình, “Ban đầu nhà con bé đến mượn ngân hàng, nhưng mà bị gạt, bây giờ đúng là không thể tin lời họ hàng! Mẹ khuyên dì ấy là tìm lại ghi chép lúc trước, xem xem có thể tìm được chứng cứ cô con bé bảo không cần trả tiền lãi không.”
Triệu Lộ Đông nhớ đến cái hôm đi từ thành phố C về, Hồ Lăng nói cô của cô dến nhà ăn cơm.
Hóa ra là vì chuyện này.
Anh gẩy gẩy điếu thuốc, nói: “Giấy trắng mực đen viết nợ đã ký hết rồi, trên năm năm phải trả lãi hai phần chắc, chắc chắn nằm trong phạm vi pháp luật báo về, kiện ở đâu mà chẳng thắng. … Nhưng mà ở nhà cô ấy thì đúng là có hơi phiền phức.”
Triệu Lộ Đông biết bố mẹ của Hồ Lăng, biết Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo là người thành thật trăm phần trăm, vốn dĩ không chịu nổi việc ra tòa, cũng không bao giờ giở những thủ đoạn bỉ ổi. Đến khi mà lỡ như thua kiện rồi, bị cưỡng chế chấp hành là một chuyện, nhưng nếu không chịu nổi áp lực mà swusc khỏe có vấn đè, thì những việc sau đó càng nhiều hơn nữa.
Triệu Uyển Uyển còn đang oán than, Triệu Lộ Đông đã cười với bà, nói: “Được rồi, mẹ ngồi ở đây nổi nóng cái gì chứ, đâu có liên quan đến mẹ đâu, chuẩn bị đi chơi cho đàng hoàng. Con về tiệm trước đây.”