Đồng thời, chuyện này cũng dẫn dắt suy nghĩ của cô.
Cô nhớ đến bên tiệm của mình, từ lúc tham gia thi đấu xong, live stream của Dưa Leo cũng nhộn nhịp hẳn lên, mặc dù số lượng người mắng chửi rất nhiều, những người bảo vệ cậu cũng chả ít.
Sau cuộc thi phong cách live stream của cũng có sự thay đổi lệch trời, bắt đầu trở nên thối nát hoàn toàn luôn – cái kiểu thối nát này không phải là kỹ thuật thối nát, mà là thái độ đối xử với anti.
Cho dù là mấy người đó chửi rủa khó nghe đến cỡ nào, thì cậu cũng không block người ta.
Hôm ấy Hồ Lăng đi ngang qua phòng live stream của Dưa Leo, nghe cậu đang hét.
“Yô yô yô! Mồm miệng của mấy cái vòi phun này đúng là còn mềm hơn bé ciu của streamer nữa đó! Có thể cho thêm chút sức nữa không nào!”
Ban đầu cô còn cả thấy lời ăn tiếng nói thể này có thể sẽ ảnh hưởng đến số liệu của buổi live stream, nhưng sau khi xử lý hậu trường thì cô phát hiện, từ sau khi thi đấu xong, độ hot của live stream lên như diều gặp gió, gấp gần mười lần, số lượng qua cũng không ngừng tăng lên giữa những tiếng chửi bới.
Trước khi tham gia cuộc thi, thu nhập của Dưa Leo cao nhất chỉ có bảy ngàn, trả hết mười ngàn tiền lương, còn phải là kiểu bù lỗ. Nhưng tháng này live stream của Dưa Leo lên như vũ bão và đã hơn sáu mươi ngàn rồi, mà bây giờ chỉ mới đến nữa tháng mà thôi.
Cho nên, Hồ Lăng hiểu ra một chuyện.
Nổi bằng scandal cũng là nổi.
Chỉ cần hot thôi, mọi thứ đều được hết.
“Triệu Lộ Đông.” Cô phân tích một cách nghiêm túc, “Tôi cảm thấy bây giờ ít nhiều gì thì tiệm của chúng ta cũng coi như nổi tiếng rồi.”
Triệu Lộ Đông à một tiếng đầy nhạt nhẽo.
Hồ Lăng: “Bây giờ chúng ta được quan tâm nhiều hơn, thì nên nhân cơ hội này để phát triển, làm việc cho đàng hoàng một chút. Bây giờ Dưa Leo đang live steam một mình, thì sẽ không có những hoạt động liên minh công đoàn, cũng không có bạn luôn, cũng không có người xử lý thông tin. Cứ tiếp tục như thế thì lãng phí độ hot này rồi. Bây giờ lão Bạch về lại rồi, chúng ta còn có thể tuyển thêm người mới, không cần nhiều, một hai người là được, bồi dưỡng cho đàng hoàng, anh cảm thấy thế nào?”
………. Anh cảm thấy?
Anh chỉ có thấy phiền thôi.
“Cô không sợ mệt à?”
Hồ Lăng: “Việc để kiếm tiền thì làm sao mà mệt được chứ! Anh cứ nói về suy nghĩ của anh, tiền là của anh.”
Triệu Lộ Đông vẫn đang nhấn mạnh: “Không phải của tôi, đã nói là làm việc bằng danh nghĩa của cô mà.”
Hồ Lăng: “Vậy được, vậy thì coi như là tiền dùng cho tiệm đi, anh cảm thấy có được khong? Chúng ta còn phải nâng cấp nhà kho lên một chút, bây giờ không đủ phòng để sử dụng, cũng không thể live stream ngoài sảnh được.”
Triệu Lộ Đông nằm trên giường như cái bánh rán, kì kèo: “Người chúng ta đã nhiều lắm rồi, còn tuyển cái gì nữa chứ…”
Hồ Lăng suy nghĩ: “Thật ra còn một cách không cần phải tuyển, đỡ phải tốn tiền, là tự tôi sẽ lên luôn.”
“Không được!”
Giọng điệu của Triệu Lộ Đông thay đổi ngay lập tức, anh từ chối mà không hề do dự.
“Cô cứ lo ở yên đó.”
“Làm sao thế?”
“Không làm sao hết, không được là không được.” Triệu Lộ Đông nhíu chặt mày. “Cô còn chưa rõ môi trường của streamer nữ như thế nào hả?”
“Môi trường thế nào chứ?” Hồ Lăng đã biết còn cố hỏi. “Tôi có thể ăn nói, còn có tài nghệ, tôi cảm thấy chắc chắn tôi sẽ nổi.”
Triệu Lộ Đông lạnh lùng đáp: “Cô lớn tuổi rồi, mấy em trai không thích cô đâu.”
“Tôi cũng có thích mấy em trai đâu chứ.” Hồ Lăng vuốt vuốt mái tóc dài của mình, cứ dọc đuôi tóc mình. “Câu này nói thế nào nhỉ, cùng các em trưởng thành, chẳng thà tâm sự cùng các ông già. Tôi cảm thấy phong cách của tôi cực kỳ thích hợp để câu mấy người đàn ông lớn tuổi, anh thấy thế nào”
Triệu Lộ Đông ngồi bật từ trên giường dậy, lòng bàn tay của anh nắm lấy sau cổ cô, kéo cô qua cứ như đang bắt mấy chú chim non vậy.
“Này này này này này!” Hồ Lăng rụt cổ hô hoán.
“Mẹ nó chứ coi như cô đã hiểu rõ hết cái giới này rồi đó.” Giọng Triệu Lộ Đông u ám, “Cô nói lần nữa coi cô muốn làm gì hả?”
Hồ Lăng bị anh ấn đầu, giơ tay về sau đánh anh.
“Ai bảo anh không chịu tuyển người chứ hả! Chúng ta như vậy là lãng phí độ hot đó! Lãng phí độ hot đó anh có hiểu không!”
Triệu Lộ Đông thả tay, thở dài một hơi, xuống giường châm một điếu thuốc.
“Cô muốn tuyển thì tuyển đi.”
Hồ Lăng đứng thẳng người, thả lỏng cổ. “Về việc cải tạo nhà kho, lập tức chọn ngày khởi công!”
“Được, anh muốn sửa thì sửa đi.”
Anh ngồi ở ghế đối diện, vắt chéo hai chân, con người ngồi hút thuốc, coi như là chịu hết rồi.
Hồ Lăng vô cùng hài lòng với kết quả thế này.
Còn về việc nhà mình, mấy hôm nay cô cũng đã làm công tác tư tưởng với Hồ Khiêm được kha khá rồi, đóng cửa xuỏng đi, cái thiết bị ở xưởng thì bán hết, chắc là sẽ chống đỡ được hết năm nay.
Thật ra suy nghĩ muốn làm liều, dùng tiền để kiếm tiền của Hồ Lăng, Triệu Lộ Đông lướt một vòng trong đầu là hiểu liền.
Chỉ có thể nói là, sự kiên quyết trong việc làm ăn mà Hồ Khiêm thiếu sót trong cuộc đời này đều dồn hết lên người con gái của ông rồi. Cả ngày cứ hùng hùng hổ hổ, đầy lòng hăng hái, không chê phiền cũng không sợ mệt mỏi. Triệu Lộ Đông nghiêng đầu hút thuốc, vừa hút vừa nhìn cô. Ngay khoảnh khắc này, hai mắt Hồ Lăng như nổi lửa, sáng chói khắp nơi, nghĩ thì thấy ở một lĩnh vực viễn tưởng nào đó, đã đạt được đến đỉnh cao của đời người.
Triệu Lộ Đông thấy như thế thực sự rất buồn cười, không nhịn được bật cười, nói: “Tôi có đề nghị một xí nhé, chủ tịch Hồ, làm ăn ấy, nó có một cái mang tính khả năng, gọi là lỗ vốn.”
“Phỉ phui phỉ phui phỉ phui!” Hồ Lăng cứ như đụng trúng chỗ xui, giơ tay đánh anh. “Xúi quẩy! Không được nói!”
Triệu Lộ Đông gật đầu, dập điếu thuốc.
Hồ Lăng ngồi đó suy nghĩ mất một lúc, không hề chân thật, tư duy rối loạn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chuyển động theo thời gian, hơi chếch lên trên một chút, lướt và vai cô, chiếu lên đôi chân của anh.
Anh hút thuốc xong, đứng dậy, vươn người một cái, rồi ngáp một cái thật dài. Có thể của anh cũng giãn nở theo động tác của anh, ngực căng lên, cơ bắp nổi rõ, nhấc một cánh tay lên, còn để lộ chút ít da ở bụng.
Chiếc quần thun màu đen mặc trên người anh còn để lại một vết hằn nhạt nhạt trên da anh.
Động tác của anh khiến cơ thể anh toàn ra hương thơm ấm áp kèm với mùi thuốc lá nhàn nhạt… Có lẽ cũng không thể gọi là “hương thơm”, chỉ là thứ mùi của tháng năm, của sự lâu dài, của sự miên man bất tận.
Khoảng khắc này, Hồ Lăng như cảm nhận được sự rã rời khi thoát xác vậy.
Cô cúi đầu, nghịch bàn tay của mình.
“Triệu Lộ Đông, thật ra nhà tôi…”
Cô có hơi muốn nói hết tình trạng của mình, và cả những nguyên nhân dẫn đến tình trạng tâm lý của mình dạo gần đây, nhưng vừa mở miệng, anh đã cắt lời cô rồi.
“Đúng rồi, cô muốn ngăn mấy phòng live stream?”
“Hả?”
Triệu Lộ Đông thả lỏng cơ thể, nói: “Đợi chóc nữa tôi sẽ đến chợ vật liệu xây dựng một chuyến, xem xem cần mua cái gì thì mua luôn.”
Hồ Lăng suy nghĩ đáp: “Hai phòng trước đi, lão Bạch một cái, cái còn lại thì để làm phòng stream thử trước.”
“Được.”
Có một đoạn nhạc đệm như thế, những lời Hồ Lăng định nói bị cắt ngang, cũng chẳng tiện để nói tiếp nữa.
Thật ra ngay khi nảy, thậm chí cô còn cảm thấy hình như anh đang cố ý vậy…
Triệu Lộ Đông đi đến trước mặt Hồ Lăng, dùng ngón tay gẩy lên mặt cô, Hồ Lăng ngẩng đầu.
“Chuyện này tôi làm rõ ràng không?” Cô hỏi.
Hồ Lăng liên tục gật đầu: “Rõ ràng rõ ràng.” Nên khen thì vẫn phải khen, cô nắm lấy tay anh, đáp với giọng chân thành tha thiết: “Không hổ là anh, mẹ Triệu là hậu thuẫn bất khuất!”
Mặt Triệu Lộ Đông lập tức tối đen.
“Cô khen người ta thế này đó hả?”
“À.”
“Hồ Lăng.”
Hồ Lăng cười trừ vài tiếng, nói tiếp: “Vậy anh muốn thế nào, tự anh đề nghị xem.”
Cái tên đàn ông này có lúc rất con nít, y chang mấy đứa nhỏ, nói thẳng ra thì, làm ố rồi, chắc chắn phải được nhận thưởng.
Anh vẫn cúi người nhìn cô.
Có lẽ là do bận rộn suốt mấy hôm liền nên anh có hơi mệt, ánh mắt anh không còn lấp lánh ánh nước nữa, mà có hơi khô đi.
Ánh mắt của anh khiến Hồ Lăng có hơi bồn chồn.
Nói đi.
Hồ Lăng thầm nghĩ, mấy ngày trước cuộc sống khiến cô mệt mỏi, chẳng có tâm trạng, bây giờ cuộc sống đã có khởi đầu mới, tà niệm cũng theo đó mà xuất hiện.
Nói nhanh lên, nói nhanh lên.
Triệu Lộ Đông nghĩ ngợi, nói: “Chơi game với tôi đi.”
Hồ Lăng ngơ ngác mất hai giây.
“…. Hả?”
“Chơi game với tôi, tôi đi nhiều ngày như thế, chẳng được đụng đến máy tính. Đợi tôi đi mua vật liệu xong, lúc tôi về thì chơi game với tôi, được không?”
Có lúc Hồ Lăng cảm thấy tần số não của mình và của Triệu Lộ Đông lệch nhau úa.
…… thế là????
“Được không nào?” Anh giục cô.
Cô trả lời khô khan: “Được.”
Triệu Lộ Đông hết sức mãn nguyện mà đi mua đồ.
Anh dắt theo A Tân đến chợ vật liệu xây dựng, bận rộn hết cả một buổi chiều, mặt trời xuống núi mới về đến, anh ăn đại bữa cơm, rồi kêu Hồ Lăng chơi game.
Vừa hay đang vào lúc tiệm đông đúc, họ ngồi chơi ở hai máy trong góc của sảnh.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn LOL dung tục.
Có điều vừa mới bắt đầu trận này, thì đã không được vui vẻ mấy rồi.
Hai người hợp tác bao trọn đường dưới, giống với khi trước chơi cùng Nico, Triệu Lộ Đông chơi ad, Hồ Lăng phụ trợ. Nhưng cách chơi của Hồ Lăng thì rất không giống trước đây. Lúc đó cô là chú chim non mới bước chân vào giang hồ, có thể nói là Nico nói gì nghe đó. Nhưng qua một thời gian rèn luyện dài lâu, Hồ Lăng đã xem quá nhiều các stream của đủ game rồi, dần dần có được “tư duy” của mình rồi.
“Cô có thể đừng đi dạo nữa không?” Triệu Lộ Đông chơi Jinx, bị nhóm hai người đi đường dưới đội đối thủ bắt bỏ tù, không nhịn được nói với Hồ Lăng.
“Cái gì mà đi dạo? Tôi đây gọi là đi chậm.”
Mấy giây sau, đối thủ đánh úp ba đánh một, diệt Triệu Lộ Đông dưới tháp.
Cô nghe tiếng hít hở nặng nề truyền từ tai nghe đến, nhưng cô không quan tâm, tiếp tục đánh để bắt được đường giữa ở đối diện.
Cuối cùng ván này họ dành thắng lợi một cách trơn tru, hệ thống trao MVP cho Kass, mà Triệu Lộ Đông kết thúc trận đấu với số điểm là 2/7/1.
“Tôi đỉnh quá đi!” Hồ Lăng cảm thấy mình tiến bộ như bay, nói với giọng kích động. “Nhanh lên vào ván tiếp!”
Màn hình không thay đổi, cô quay đầu nhìn, Triệu Lộ Đông đang nhiêng đầu, nhìn cô bằng cặp mắt vô thần.
“Sao thế?”
“Cái gì mà sao thế? Cô chơi cái gi đó?”
“Không phải là thắng rồi à?”
“Cô đánh đôi với ai thế?”
“…..” Cô hiểu rồi, “Ôi dào thắng là được rồi mà.”
“Hồ Lăng.”
“Haiz được rồi được rồi, đi theo anh.”
Ván tiếp theo họ vẫn tiếp tục bao đường dưới, Triệu Lộ Đông chọn Lucian, Hồ Lăng chọn Lulu.
Nhưng ván này cũng y vậy cũng không được vui mấy, chủ yếu là vì vốn dĩ Triệu Lộ Đông không đánh đường dưới, không có thân quen với việc luyện ad, mà Hồ Lăng cứ đối xử với anh theo tiêu chuẩn của Nico lúc ban đầu.
“Tôi nó này Triệu Lộ Đông kỹ thuật của anh có thể trúng một lần không?”
“Giữ máu giữ máu! Giữ máu đến cùng!”
“Bộ thứ hai ‘Phạm Tiến trúng cử*’, ‘Lộ Đông trúng Queu’.”
*Phạm Tiến trúng cử là một phần của Nho Lâm ngoại sử. Nội dung: Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên. Ý Hồ tiên nữ là anh Đông gà quá chơi mãi mới thắng được một ván.
“Daddy đang đi mid!”
Triệu Lộ Đông: “…………………………….”
Ván cuối cùng họ lại thắng nữa rồi, điểm số của Triệu Lộ Đông cũng khá cao, nhưng sau lần này, Triệu Lộ Đông không chơi nữa.
Anh châm một điếu thuốc, ngồi đó không nói gì.
Nếu mà nói không phải Hồ Lăng cố ý, vậy thì không thể nào.
Cô cố ý rõ ràng.
Cô ăn hiếp Triệu Lộ Đông đâm nghiện ròi.
Cô thưởng thức hình ảnh Triệu Lộ Đông nổi giận hết một lúc, mở miệng nói: “Được rồi, không quậy anh nữa, chơi đàng hoàng.”
Anh chầm chậm nói: “ ‘Chơi đàng hoàng’?”
“Thật mà.” Hồ Lăng chọt chọt anh. “Chắc chắn sẽ chơi đàng hoang, chơi chuyên nghiệp, cho anh cơ hội.”
Triệu Lộ Đông nuốt nước bọt, rồi nhấn vào ván.
Lần này anh chọn Twitch, còn Hồ Lăng chọn Yuumi, Triệu Lộ Đông trúng một kỹ năng, bỗng nhiên Hồ Lăng la lên.
“Wow ông chủ đỉnh quá!”
Hồ Lăng cố ý để lệch giọng mình, sự thay đổi đột ngột này khiến bàn tay đang nắm chuột của Triệu Lộ Đông run cả lên.
Đi đường giữa blue buff, Triệu Lộ Đông ngang qua nên tiện thể giúp đỡ, kết quả blue buff không cẩn thận nên trúng độc chết.
“Không trách anh, blue buff muốn chết trong tay của tướng.”
Ẩn thân trộm người.
“Ông chủ anh đúng là Twitch đỉnh cao!”
Triệu Lộ Đông không nhịn được: “Mẹ nó cái đó là hai game khác nhau được chưa?”
Hồ Lăng điều khiển nhân vật đang đi chạy xang hướng Triệu Lộ Đông.
“Ông chủ ông chủ, để tôi lên! Để tôi lên!”
“………” Triệu Lộ Đông hít sâu một hơi, “Hồ Lăng, cô có thể bình thường chút không?”
Hồ Lăng nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt ngỡ ngàng.
“Làm sao thế ông chủ, anh đang trách tôi đó hả?” Tay cô đỡ mặt mình, giọng uất ức. “Người ta làm gì sai hả, người ta chỉ là cô gái vô tội thôi mà!”
Triệu Lộ Đông nhìn vào ánh mắt chớp chớp lấp lánh của cô hai giây, cuối cùng cũng chịu thua, để lộ nụ cười bất lực. Hình như anh còn ngại cười như thế, nên là lại cúi thấp đầu, kết quả thì vẫn cười đến run người.
Mặt dù Hồ Lăng cứ nói anh có cặp mắt lờ đờ, nhưng đôi mắt một mí kèm với bọng mắt, rồi thêm chút ít nếp nhăn nhàn nhạt do anh cười, khiến thỉnh thoảng cô nhìn thấy, cứ như cặp mắt hồ ly đang hấp dẫn người khác.
Anh vẫn đang cười.
Cô chỉ sử dụng chút chiêu thức tí tẹo như vậy, mà anh đã cười đến thế.
Chọc Triệu Lộ Đông cười sợ là chuyện đơn giản nhất trên đời này rồi, đơn giản đến nỗi khiến Hồ Lăng gần như muốn trợn trắng mắt.
Mà trợn mắt xong, lòng lại trở nên rung động.
Nói thử xem anh kiếm chín trăm ngàn đó để làm gì, làm sao mà khéo đến nỗi kiếm được khi cô đang buồn phiền chứ?
Anh không nói, vậy thì Hồ Lăng cũng không nhấc.
Khu nghỉ ngơi ở gần đó, A Tân còn đang uống trà sữa với Dưa Leo và Huyên Tử, Bạch Minh Hạo thì đang nằm ra sô pha bấm điện thoại. Họ đang nghiên cứu phong cách để sửa sang lại phòng live stream, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười và âm thanh thảo luận náo nhiệt.
Hồ ly………..
Hồ Lăng thầm nghĩ, hồ ly trong sách trong truyện đều biết cách dụ dỗ người khác, bầy sẵn cái bẫy, dụ dỗ từng bước từng bước một, cuối cùng khiến ngươi ta rơi vào bẫy.
Triệu Lộ Đông có bản lĩnh thế không?
Hồ Lăng không biết.
Nhưng cô cảm thấy chắc là anh không có suy nghĩ như thế.
Anh chỉ sống một cuộc sống bình thường, đối xử với người khác một cách bình thường, mà tất cả tình yêu, cũng tích lũy hết sức bình thường như thế.
Hồ Lăng cúi mắt, cô có hơi buồn cười.
Cô thừa nhận đó, những đưa đẩy phức tạp của cô ở trước mặt anh, đều chỉ là một tấm rèm tự giải trí tự vui, cứ như bàn trà sau bữa cơm, giải trí sau khi ăn no uống đủ, sau đó thì sẽ rất thoải mái, chẳng có chút tí áp lực và mù mờ nào cả.
Mà cái lớp nền này, cũng là do anh tự vẽ nên.
Cô chơi Yuumi phụ trợ cho anh, một lúc lâu không nhìn màn hình, mà chỉ nhìn mặt anh.
“Queu! Queu! Queu! Mau Queu đi Queu….!”
Anh cứ Queu một lúc lâu, bỗng cảm thấy mặt ươn ướt.
Trong 0,000001 giây, Triệu Lộ Đông đã đoán được chuyện gì xảy ra, tư duy về game của anh tạm dừng lại. Anh quay đầu, tim đập thình thịch.
Hồ Lăng đeo tai nghe, vắt chéo chân, tay chống mặt, bàn chân lắc qua lắc lại. Thấy anh quay mặt sang, bèn nhìn anh rồi chớp mắt đầy gian xảo.
Tiếng chuột tiếng bàn phím của mọi người chơi game ở xung quanh, mọi người đều đang phấn đấu trên chiến trường của mình, chẳng ai chủ ý đến, ở dãy nào đó ở góc nào đó, có một thế giới muôn màu nhỏ bé này.