Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Lộ Đông đi thẳng đến nhà cô.
Nhưng tiếc là lúc này Hồ Lăng đã xuất phát đi đến sân bay rồi.
Tôn Nhược Xảo thấy Triệu Lộ Đông đến, vô cùng ngạc nhiên.
Triệu Lộ Đông giải thích, trùng hợp đi ngang qua đây, ghé hỏi thăm Hồ Lăng nghỉ ngơi có ổn không, tiện rước cô đi làm.
Tôn Nhược Xảo: “Hả? Phải đi làm à? Dì thấy nó có vẻ như đang nghỉ phép vậy đó.”
Triệu Lộ Đông lập tức nói “Không phải đi làm, chỉ lên tiệm chơi thôi ạ, tụ tập ăn uống.”
Tôn Nhược Xảo nói: “Ôi, con bé đi ăn thật rồi, bạn đại học họp lớp, ở thành phố S đó, vừa quyết định là đi liền. Sao thế, con bé không nói với cháu à? Cháu nhìn đi con bé này thật là…”
“Không không không, là do cháu bỗng có hứng nên đến đây thôi, cháu không hỏi trược.” Triệu Lộ Đông cười nói, “Vậy cháu không làm phiền dì Tôn nữa nhé, cháu về trước đây.”
Anh xuống sảnh, đi vào xe, lấy điện thoại ở ngay bảng điều khiển, anh nhìn màn hình, hút một điếu thuốc.
Ở một nơi khác, Hồ Lăng thuận lợi lên máy bay.
Trải qua chuyến bay dài hơn hai giờ đồng hồ, cô đáp tại thành phố S, cô đi thẳng đến khách sạn mà mình và Tôn Tiểu Tiểu đã liên lạc trước đó.
Khi đến nơi, còn chưa kịp xuống xe, Hồ Lăng đã thấy một bóng dáng xinh đẹp ở cửa khách sạn.
“Tiểu Tiểu!”
Tôn Tiểu Tiểu đang lướt điện thoại, nghe giọng thì ngâng đầu, để lộ gương mặt tươi cươi.
Tôn Tiểu Tiểu gần như là người bạn đại học mà Hồ Lăng thân thiết nhất, lúc vừa mới tốt nghiệp thì vẫn duy trì việc liên lạc, sau này vì công việc các kiểu quá là bận rộn, cho nên dần dần mất liên lạc.
Dù sao thì cũng là bạn thân bốn năm, mặc dù dạo gần đây chẳng mấy khi liên lạc, nhưng chỉ cần một bữa cơm là sẽ trở nên thân thiết trở lại thôi.
Cứ nói chuyện như thế, Hồ Lăng bỗng cảm thấy tâm trạng của Tôn Tiểu Tiểu tuột dốc dần, cô hỏi: “Tớ thấy hình như cậu ốm hơn trước rồi nhỉ?”
Tôn Tiểu Tiểu cười nói: “Ngược lại thì cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Hồ Lăng im lặng, tay sờ mặt.
Thật ra vốn dĩ sau khi tốt nghiệp cô có béo lên ba bốn cân, nhưng chút thịt này bị nửa tháng này dày vò mất hết rồi. Cô nói: “Hả, vẫn như thế mà.”
Bạch Minh Hạo gục mặt, nói nhỏ: “Thật ra bố tớ vừa qua đời…”
“Hả…” Hồ Lăng che miệng.
“Không sao.” Tôn Xảo Xảo nói, “Ông bệnh lâu lắm rồi, nhà tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi. Mấy hôm nay tớ đang xử lý việc này, tâm lý có hơi hoảng loạn thôi. Đúng lúc nhìn thấy tin họp lớp trong group, cậu cũng đến, nên cũng muốn đến để thả lỏng tâm trạng.”
Hồ Lăng kéo tay cô bạn, an ủi cô: “Vậy tớ sẽ cùng thả lỏng với cậ.”
Còn chưa kịp đợi cô bạn chị trả lời, điện thoại của Tôn Tiểu Tiểu đã vang lên, cô nhíu mày nhận điện thoại, đi qua một bên nói vài câu, sau đó cúp máy một cách giận dữ.
“Làm sao thế? Ai vậy?” Hồ Lăng hỏi.
“Boss nhỏ của tớ.”
Hồ Lăng nghe có nói là boss nhỏ, nhưng đầy vẻ giận dữ, cô hỏi: “Boss nhỏ của cậu và cậu không hợp nhau?”
Tôn Tiểu Tiểu: “Tớ thăng chức hơi nhanh, nên uy hiếp đến anh ta, cho dù là tớ làm bất cứ việc gì trong công ty thì cũng tìm cách ngáng chân tớ.”
“Hả? Vậy làm thế nào bây giờ?”
“Quan hệ giữa tớ và boss lớn khá tốt, lần này tớ xin nghỉ phép năm để lo liệu hậu sự cho bố tớ, thời gian có hơi hạn hẹp, nên boss còn cho tớ thư thả thêm hai hôm.”
“Vậy thì tốt.” Hồ Lăng nói, “Chắc chắn là boss lớn của cậu sẽ quản lý được nhiều chuyện hơn là boss nhỏ, để cho boss lo liệu đi.”
Tôn Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đơn giản thế đấu, boss nhỏ và tổng thanh tra là cùng một giuộc, tổng thanh tra cao hơn boss lớn của tớ một bậc, quan hệ giữa hai người họ lại không tốt. Haizz… công ty lớn là như thế đấy, lúc nào cũng kéo bè kéo phái.”
Tôn Tiểu Tiểu hiện đang làm việc ở một công ty truyền thống khá lớn và nổi tiếng trong nước, thuộc công ty nửa trong nước – nghĩa của từ “nửa” này chính là, nhận tiền của nhà nước, nhưng lại làm với lượng nghiệp vụ công ty tư nhân. Nhưng công việc ổn định, địa vị vững chắc, chỉ cần cấp bậc ở vị trí cao, thì lương sẽ tăng rất nhanh, các loại bảo hiểm cũng rất là tốt.
Tôn Tiểu Tiểu đang định nói gì đó với Hồ Lăng, thì điện thoại lại rung lên, hình như là có tin nhắn.
Cô ấy nhíu mày híp mắt.
Hồ Lăng thấy cô bạn lắc lư trước mặt mình, cầm cô ấy cơ hơi run lên, cô nhắm hai mắt, tay đỡ trán, hít một hơi thật sau.
Hồ Lăng lập tức bước đến đỡ cô bạn.
“Làm sao thế?”
Tôn Tiểu Tiểu tức đến nỗi bệch cả mặt, bỗng chốc nói không nên lời.
Điện thoại cô ấy để trên bàn, Hồ Lăng liếc nhìn sang, hình như đây là group của công ty cô bạn, trong đó có hơn bốn trăm người. Có một người nhắn một câu: “Nhân đây thông báo, từ nay về sau nếu có đồng nghiệp nào phép năm không đủ dùng, có thể tìm Giám đốc Vương xin đặc cách phê chuẩn thêm hai ngày, nhận được thì trả lời.”
Có lẽ là do mọi người vẫn chưa hiểu rõ ý lắm, nên liên tục hỏi vài lần, mới bắt đầu lục tục nhắn “đã nhận”.
Hồ Lăng không cần hỏi cũng biết chắc hẳn người gửi tin nhắn này là boss nhỏ của Tôn Tiểu Tiểu.
Rõ ràng là bố vừa mất, cấp trên thong thả cho hai hôm để hòa hoãn tâm trạng, cũng có thể thông cảm cho. Kết quả cái tên này không nói rõ mọi chuyện, cứ làm ầm mọi chuyện ra trước mặt bàn dân thiên hạ, kéo luôn cả boss lớn của Tôn Tiểu Tiểu đi theo, thật sự là lòng dạ đọc ác.
Hồ Lăng là người ngoài mà đọc cũng thấy đầu muốn bóc khói, chứ đừng nói chi là Tôn Tiểu Tiểu.
Tôn Tiểu Tiểu bóp chặt điện thoại, nói với giọng giận dữ: “Đừng có để tôi nắm được thóp của anh……..” Cô bạn nghĩ ngợi, lấy điện thoại đi ra chỗ khác gọi điện, qua một lúc sau thì quay lại, mặt mũi lạnh như băng.
Hồ Lăng hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”
Tôn Tiểu Tiểu lạnh lùng đáp: “Quả nhiên là chuyện này do cái tên đồ đệ súc sinh của tớ báo lại mà.”
Hồ Lăng: “Đồ đệ của cậu?”
Tôn Tiểu Tiểu: “Đúng, là cái tên mà boss nhỏ cứ ép buộc nhét cho tớ, chính là người của anh ta.” Cô bạn cười lạnh một tiếng, “Tớ mới quăng cho tên đó mấy cái hợp đồng có hố, chờ mà chết đi.”
Nhiệt độ của những lời cô nói, còn lạnh hơn cả rượu trong ly.
Hai cô gái không uống bao nhiêu, mỗi người một ly Whiskey, rồi quay lại khách sạn.
Tắm rửa xong xuôi, hai cô gái cùng nằm dài trên giường, tiếp tục trò chuyện.
Không gian trở nên thân mật, nên chủ đề trò chuyện cũng trở nên riêng tư hơn.
Tôn Tiểu Tiểu chọt chọt cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Lăng Lăng, có bạn trai chưa thế?”
Hồ Lăng ôm gối dựa vào đầu giường, gật gật đầu.
“Tình hình thế nào vậy?”
“Ở quê đó, coi như là ông chủ nhỏ đi, quen nhau từ bé rồi.” “Cậu cứ ở quê suốt vậy à?”
“Đúng rồi, lúc tốt nghiệp nhà tớ có xảy ra chút chuyện, không phải cậu biết à?”
Tôn Tiểu Tiểu là bạn thân nhất của Hồ Lăng thời đại học, chuyện nhà Hồ Lăng thiếu nợ, cô chỉ từng kể cho mỗi cô bạn này nghe thôi.
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu: “Tớ biết, bây giờ thế nào rồi?”
Hồ Lăng: “Miễn cưỡng thì vẫn ổn, dù sao thì sau khi tốt nghiệp tớ cũng bị bố mẹ kêu về nhà. Sau nay gặp được bạn trai ở quê, anh ấy có làm ăn nhỏ, bây giờ tớ đang phụ bên chỗ anh ấy. Còn cậu thì sao, có chuyện gì chưa?”
Tôn Tiểu Tiểu: “Tớ cũng có bạn trai rồi.”
Hồ Lăng: “Thế nào, là đồng nghiệp à?”
“Coi như thế đi, cùng kỳ với tớ.”
Cô bạn mở điện thoại lướt mấy tấm ảnh, Hồ Lăng vừa nhìn, hay thật, một anh đẹp trai bổ mắt. “Đẹp trai quá đó nha!” Hai tay Hồ Lăng mở rộng, còn híp mắt nhìn cho kỹ.
“Đẹp nhỉ, là con nhà giàu chính hiệu đó, bây giờ chúng tớ đang sống chung.”
“Được đó Tiểu Tiểu!”
Tôn Tiểu Tiểu nở nụ cười nhàn nhạt, qua nụ cười của cô Hồ Lăng cảm nhận được có chút gì đó.
“Làm sao thế?”
Tôn Tiểu Tiểu chỉ vào điện thoại, nụ cười càng thêm sâu xa.
“Tớ nói cho cậu nghe, một ngày trước khi chúng tớ ở cùng nhau, tớ gặp anh ấy và bố mẹ anh ấy ở ngay cửa nhà. Tớ lén nghe được, bố mẹ anh ấy nói với anh ấy, ở chung với nhau thì được, nhưng tuyệt đối không được để tớ mang thai. Cậu có biết cái kiểu còn dính chút khẩu âm của người bản địa đó, cứ đề phòng tớ một cách rành rành ra đấy, sợ là tớ bẫy con trai nhà người ta. Có buồn cười không nào?”
Hồ Lăng nhíu mày: “Hả? Gia đình như thế mà cậu còn quen cái gì vậy?”
Tôn Tiểu Tiểu: “Bây giờ công việc của tớ thật sự là bận quá, chẳng có lòng nào mà chia tay, đợi năm nay tớ thăng chức ổn định rồi lại nói tiếp. Còn chỗ cậu thì sao, cũng cho tớ xem với nào.”
Hồ Lăng lấy điện thoại ra, mở mấy tấm ảnh của Triệu Lộ Đông cho cô bạn xem.
Tôn Tiểu Tiểu: “Ối, là kiểu mà cậu thích này, ốm ốm mà mắt một mí.”
Hồ Lăng: “Cũng tàm tạm.”
Tôn Tiểu Tiểu lấy điện thoại, vừa xem vừa hỏi.
“Tính cách thế nào?”
“Tính khá là tốt, bạn bè cũng nhiều.”
“Còn khuyết điểm?”
“Khuyết điểm………” Hồ Lăng nghĩ ngợi, nói: “Khá là bị động, vừa lòng với thực tại, nhưng vẫn may là…”
Nhưng mà cũng chỉ mới cách có một hôm, mà khi xem lại ảnh của Triệu Lộ Đông, bỗng nhiên Hồ Lăng có cảm giác nói không nên lời.
Bỗng nhiên thở dài một hơi.
Tôn Tiểu Tiểu nằm trên đùi Hồ Lăng, từ tiếng thở dài của Hồ Lăng cô bạn cũng nhận ra điều gì đó.
“Làm sao thế?”
Hồ Lăng kể lại cho cô bạn nghe hết một lượt những gì mình đã trải qua trong thời gian gần đầy, Tôn Tiểu Tiểu nghe xong, đầu mày nhíu chặt.
“Khoan đã, tớ vẫn chưa hiểu, anh ta nổi giận cái gì chứ hả? Không phải là anh ta lấy phần tiền nhiều sao? Những dự án có tỉ lệ phản hồi như vậy mà cũng nổi được, mắt anh ta cũng cao quá đó.”
Tôn Tiểu Tiểu nhấc người ngồi dậy, đi ra tủ lạnh ở khách sạn lấy hai chai bia. Cô để chân trần, đôi chân dài và thẳng dựa vào bàn. Cô mở bia, đưa cho Hồ Lăng một chai.
Hồ Lăng ôm gối, cúi đầu đáp: “Cũng không phải là mắt cao quá, chắc là cảm thấy tớ lún sâu quá rồi.” Cô xoa xoa cổ mình. “Hơn nữa, có lẽ là do anh ấy không thích chuyện này…”
Tôn Tiểu Tiểu: “Không thích sao không nói từ ban đầu?”
Hồ Lăng: “Vì sau khi làm rồi mới phát hiện có vấn đề.”
Tôn Tiểu Tiểu: “Có vấn đề thì thế nào? Dự án mà một tháng kiếm được bảy chữ số thì làm gì mà có thể mưa thuận gió hòa? Có vấn đề thì không phải quá là bình thường à, anh ta không giải quyết vấn đề với cậu mới là không bình thường, bạn trai này quen để trang trí đó à?”
Hồ Lăng nói nhỏ: “Tớ cũng có ý là tự làm thế, không tìm anh ấy để bàn bạc….”
“Cậu tuyệt đối đừng có ôm hết trách nhiệm lên người mình, điều đại kỵ khi làm việc đó.” Tôn Tiểu Tiểu ôm cánh tay dạy dỗ cô. Cô bạn ngẫm nghĩ một lúc, nói tiếp: “Nhưng mà, bây giờ công ty tớ đang làm MCN*, bây giờ lĩnh vực này khá là nổi.”
*MCN (Multi-Channel Network): Một mạng lưới đa kênh là một tổ chức làm việc với các nền tảng video như YouTube, hỗ trợ cho các chủ kênh trong các phần như “sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền/bán hàng, và/hoặc phát triển khán giả” để đổi lại một số phần trăm lợi nhuận quảng cáo từ kênh. (Theo Wikipedia)
Hồ Lăng cười nói: “Bên tớ thì làm gì gọi được là MCN, tiệm nhỏ mà thôi.”
“Sao mà không thể chứ?” Tôn Tiểu Tiểu bấm đốt tay để tính, “Cậu thử xem nhé, xây dựng nhân vật, sáng tạo nội dung, quản lỳ fan, kết nối tài nguyên, làm mới việc làm ăn… Toàn bộ lưu trình đều thỏa theo cơ cấu MCN, chỉ có điều là quy mô có hơi nhỏ. Cái đám biên kịch và tổ kế hoạch rách nát của tớ thiết kế ra nhân vật nói không chừng còn chẳng bằng các cậu nữa đó. Còn cái gì mà fan náo loạn, kiện vài người là ổn thỏa liền, chuyện lớn bao nhiêu đây, thật là!” Cô bạn nhớ gì đó, phất tay, nói: “Càng lười càng nhiều việc, haizz, bệnh chung của đàn ông phương Bắc.”
Hồ Lăng nhíu mày nói: “Đừng có nói như vậy, không phải như thế đâu.”
“Haizz, cậu còn nói đỡ cho anh ta.” Tôn Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh cô, “Không phải là cậu bị nắm đầu rồi đó chứ? Hồ Lăng, cậu vai gì thế hả? Không thể dựa dẫm vào đàn ông đâu. Cậu dựa dẫm anh ta, thì sớm muộn gì cũng thương tích đầy mình! Đừng có lún sâu quá, phải nghĩ cho bản thân nhiều hơn.” Tôn Tiểu Tiểu nắm tay Hồ Lăng, nói tiếp: “Cậu tiếp tục ở quê là không ổn, vốn chẳng thể phát triển, công ty bên MCN của tớ đang tuyển dụng, cậu cũng có kinh nghiệm, nếu như cậu có hứng thú, tớ sẽ tranh thủ giúp cậu một vị trí tốt.”
Hồ Lăng nghĩ ngợi, hỏi: “Cơ cấu bên các cậu được giới thiệu không?”
Tôn Tiểu Tiểu: “Đương nhiên là có!”
Cô bỏ chai bia xuống, đi lấy laptop trong balo, sau khi mở máy thì mở một tệp văn bản thật dày. Trong đó có đầy đủ các tư liệu về cơ cấu MCN mà bên công ty Tôn Tiểu Tiểu có công ty con.
Chỉ có thể nói rằng không hổ là công ty đã lên sàn, sàng lọc, ấp ủ, hướng phát triển nội dung giống nhau, nhưng người ta có hệ thống chuẩn mực, hoàn toàn khác với cách thức vận hành kinh doanh nhỏ lẻ của họ, các tài nguyên cung ứng, phân phát cho các nền tảng, hay lưu trình đều tường tận và chi tiết.
Cô trừng cặp mắt say lúy túy, nhìn chằm chằm mà không hề chớp mắt.
Tôn Tiểu Tiểu ngồi cạnh cô một lúc, cảm thấy đã hơi buồn ngủ, nên ngáp mấy cái liên tục.
Hồ Lăng cứ xem cho đến nửa đêm, thì cũng buồn ngủ chịu hết nổi, cô tắt máy tính, định bụng mai lại xem tiếp.
Cô quay đầu sang, không biết Tôn Tiểu Tiểu đã ngủ từ lúc nào. Cô đắp chăn cho Tôn Tiểu Tiểu, tắt đèn xong xuôi, cô lại cầm chai bia lên, uống cho hết phần còn lại, sau đó đi ra ban công, mở cửa ra.
Cô và Tôn Tiểu Tiểu xa sỉ một hôm, đặt một khách sạn có view sông, lúc này, ngóng nhìn ở phía xa xăm, con sông buổi đêm như đổ hết vào tầm mắt.
Gió đêm thổi qua, hình như đầu óc Hồ Lăng tỉnh táo hơn một chút.
Tính cách của cô và Tôn Tiểu Tiểu khá là giống nhau, lúc học đại học là bạn thân nhất của nhau. Lần gặp mặt này, cô cảm thấy Tôn Tiểu Tiểu mạnh mẽ và lợi hại hơn cả trước đây. Nghĩ đến việc sau khi họ tốt nghiệp, cô bạn dùi mình vào thế giới âm u mạnh được yếu thua, lấy lưỡi lê liều chết cho tương lai của mình.
Trong những lần chém giết lẫn nhau, một trái tim càng ngày càng trở nên sắt nhọn, cũng ngày càng lạnh lùng hơn.
Vậy còn cô thì sao?
………
Hồ Lăng chống tay lên bệ cửa sổ, để cho tóc mình bay theo ngọn gió.
Nơi cửa sông rộng lớn, ánh đèn rực rỡ hai bên bờ, một chiếc tàu chở hàng rẽ ngang sông, mang theo từng đợt sóng gợn, rọi vào bóng nước, cứ như là cành vàng nát tan.
Chỉ một lúc sau, gợn sóng chầm chậm khép lại, dòng sông lại trở về vẻ tĩnh lặng.