.
Trở về phòng, mở cửa vào liền nhìn thấy Toby. Vừa gặp Fiez, Toby cũng chạy tới hỏi han, “Juliano bỏ thi đấu, cậu có biết vì sao không? Có phải cậu ta bị thương hay không?”
“Oa, tin tức truyền thật là mau nha!” Fiez bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha.
“Không phải là mau, mà là tôi vốn nghĩ có thể tìm thấy cậu ở trận đấu của Juliano, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy, ngay cả điện thoại cũng không ai nghe, cho nên tôi vừa phải lo lắng cho Juliano lại vừa phải lo lắng không biết cậu thế nào!”
Fiez nhìn thấy khuôn mặt Toby nhăn lại, liền kéo y xuống sô pha, ôm lấy cổ y, nói khẽ: “Toby, anh đúng là một người tốt!”
Toby bị hành động của Fiez khiến không biết phải làm sao, hai ba giây sau liền hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Aizz, xem như cuộc đời của tôi đã trải qua một trận phong ba dữ dội,” Fiez buông Toby sắp bị mình ôm gãy cổ ra, “Nếu như trận tới tôi thắng, tôi sẽ đấu với Manse Rine sao?”
“Nếu như trận tiếp theo cậu thắng được Mathilde...”
Fiez ngã người xuống sô pha, thì thào, “Chúng ta phải cùng nhau thắng trận tới...”
Toby không hỏi gì nữa, chỉ phối hợp rất ăn ý, “Cố gắng chuẩn bị tốt trận đấu với Mathilde, về phần Manse Rine, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu về anh ta! Cho nên phải thắng được Mathilde, đừng để cho sự chuẩn bị của tôi trở nên vô ích!”
Đến bữa tối, Juliano đến phòng Fiez, Toby lắc lắc đống băng thu hình trong tay, “Hai cậu cứ ra ngoài tâm sự đi, tôi còn rất nhiều việc!”
Juliano thật hiếm khi gật gật đầu, lên tiếng: “Cám ơn!”
Fiez và Juliano vừa đi tới cửa khách sạn, lập tức bị mấy phóng viên vây kín lại, ngay cả microphone cũng đã đưa tới.
“Lars tiên sinh, xin hỏi nguyên nhân anh vội vàng rời khỏi trận đấu với Manse Rine là gì?”
“Chẳng lẽ là do anh từng bị y đánh bại cho nên cảm thấy không đủ tự tin để tham gia trận đấu này?”
“Có phải vào trận đấu trước anh đã bị thương?”
Một đống âm thanh vang lên ở phía sau làm cho Juliano cùng Fiez cảm thấy khó chịu.
Thấy Juliano trầm mặc, khối không khí lạnh cũng bắt đầu lan ra, các phóng viên nhanh chóng dời tầm mắt, đưa microphone về phía Fiez đang đi xuống bậc thang.
“Là bạn tốt của Lars tiên sinh, đối với chuyện anh ấy rút lui khỏi trận đấu, anh có cảm tưởng gì?”
“Anh có thể tiết lộ một chút nguyên nhân mà Lars tiên sinh rút khỏi trận đấu hay không?”
“Nếu như hiện tại anh muốn an ủi Juliano Lars tiên sinh, anh sẽ nói câu gì?”
Ở trong giới tennis Fiez ít được chú ý, tuy một năm đã tiến bộ rất nhanh, được không ít tuyển thủ nổi tiếng thừa nhận, nhưng bị nhiều phóng viên vây quanh đưa ra một đống lớn câu hỏi như vậy, chẳng những khiến cậu không biết làm thế nào mà cảm giác áy náy đối với Juliano cũng không ngừng dâng lên.
“Xin lỗi...Nếu không phải tôi...” Giọng thì thào của Fiez làm các phóng viên yên tĩnh lại, lúc này Juliano cũng xoay người đẩy mấy phóng viên ra, nắm lấy tay Fiez.
“Cậu nhanh một chút, còn chậm chạp như thế lúc vào tới nhà ăn sẽ không còn chỗ nữa!”
Các phóng viên đành phải nén lại lòng hiếu kì, nhìn hai người rời đi ngày càng xa nhưng cũng không dám ở trong khối khí lạnh Juliano tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Ngồi trước bàn ăn, Fiez nhìn thấy Juliano cầm dao quệt bơ lên bánh mì đưa qua cho mình, trong lòng như đau lên từng cơn. Juliano buông dao ăn xuống, nghiêm mặt nói: “Cậu đừng áy náy nữa!”
“Tôi cũng không muốn như thế!” Fiez cúi đầu.
“Đối với tôi mà nói, chỉ cần cậu thắng được Manse Rine thì cũng giống như tôi đã thắng, bởi vì tôi và cậu rất giống nhau!”
Fiez ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng dưới ánh đèn trong nhà ăn của Juliano.
“Nếu như lúc này là Claude đứng trên sân bóng, người hầu như không còn đối thủ nào nữa, cậu cho rằng anh ta vì cái gì mà tiếp tục cầm lấy vợt đập bóng?”
Fiez ngẩn người, bỗng nhiên tâm trạng nặng trịch của cậu rơi vào một chiếc nệm thật mềm mại, chỉ thấy nhẹ nhàng, dễ chịu. Cậu cầm ổ bánh lên, cắn một ngụm, mỉm cười, “Trận tiếp theo là Mathilde!”
Lúc này Mathilde đang ở trong nhà ăn nhàn nhã hưởng thụ món bơ đậu phộng bỗng nhiên hắt xì một cái.
Về tới phòng, Toby đang ăn mì Ý ngẩng đầu lên nhìn Fiez, lộ ra một nụ cười quyến rũ, “Ây, nhóc, cuối cùng tâm tình của cậu đã ổn định lại!”
Fiez ngượng ngùng, cười cười, “Đúng vậy, nếu Claude thấy anh đang ngồi ăn mì như thế, nói không chừng anh ta sẽ cho tôi một trận vì tội ngược đãi huấn luyện viên!”
Đêm hôm đó, Fiez ngủ rất ngon, cho đến buổi sáng hôm sau cùng Mathilde gặp trên sân đấu.
“Ha ha, Fiez, đã lâu không gặp! Tuy nhiên trận này cậu sẽ không dễ dàng thắng tôi như trước đâu nha!” Mathilde cười cười.
Fiez cũng cười cười, cậu vẫn rất tôn kính vị tiền bối đã từng chỉ dạy mình rất nhiều điều này, “Tôi cũng rất chờ mong trận đấu với anh, bởi vì khi đó tôi sẽ học được rất nhiều thứ hữu ích, tuy nhiên tôi tuyệt đối không thua!”
Mathilde ngẩn người, Fiez của hôm nay làm cho y cảm thấy như bị áp bách, không khỏi thì thào, “Thật là, ở cùng với Juliano một thời gian, cậu cũng trở nên đáng ghét giống y như cậu ta!”
Bắt đầu từ cú phát bóng đầu tiên khiến mọi người sợ hãi, Mathilde liền hiểu được trạng thái của Fiez hôm nay rất tốt, smash cùng Lob nối tiếp nhau, tốc độ gọt bóng, tạt bóng, tấn công, phòng thủ quá mức tự nhiên, tuy là Mathilde đã sớm có dự cảm, cậu nhóc mà y gặp trên sân đấu lần trước đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng cho tới lúc này, y mới hiểu được, hiện thực cùng dự đoán của y cách nhau rất xa.
Một cú đập bóng thật mạnh dừng ngay trước mặt y, thiếu chút nữa Mathilde không đập lại kịp, tiểu tử thối, cậu cho là sẽ dễ dàng thắng tôi như vậy hay sao! Bóng dừng ngay bên chân phải Fiez, Fiez lập tức nghiêng người đập bóng lại, trận đấu cứ tiếp tục kéo dài, cả hai người đều bước vào thế hòa hai đều.
Mathilde hít sâu một hơi, cậu nhóc này đã lớn dần làm cho người ta cảm thấy rất áp lực, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất may mắn, ít ra mình có thể tập trung toàn bộ tinh thần phát huy hết khả năng của mình.
Cuối cùng cũng đến set quyết định, Fiez cũng không vì ở những set trước tiêu hao nhiều thể lực mà lộ ra thần sắc mỏi mệt, đương nhiên, sức chịu đựng của Mathilde cũng rất lớn. Với kinh nghiệm lâu năm của y trong việc khống chế bóng, y luôn đưa bóng đến những vị trí mà Fiez khó có thể ứng phó kịp, tuy nhiên khả năng phán đoán của Fiez ngay cả Toby cũng phải khâm phục, chỉ trong nháy mắt cậu đã nhanh chóng lao đến nơi mà bóng đi tới, nếu những tuyển thủ khác thấy khó mà bỏ qua thì cậu lại cố chấp đuổi theo, điều này làm Mathilde thật đau đầu. Đến ván cuối cùng, tuy Mathilde dẫn trước hai điểm, nhưng y lại cảm thấy không an tâm, đối diện với y là vẻ mặt bình tĩnh của Fiez, y rất hiểu, nếu cậu nhóc này không nắm chắc phần thắng sẽ không bình tĩnh như thế.
Quả nhiên như Mathilde đã đoán, Fiez nhanh chóng san bằng hai điểm này, đưa hai người vào thế cân bằng. Một lát sau, Fiez cẩn thận dụ Mathilde bỏ nhỏ, trong nháy mắt lại đập bóng qua bên người Mathilde.
Mathilde bật cười, chỉ có Fiez mới có thể đánh ra một quả vừa phiêu lưu vừa phấn khích như vậy. Lúc này điểm thi đấu lại nghiêng về phía Fiez. Mathilde tự nhủ với mình, phải phòng thủ, phải phòng thủ...nếu không sẽ tiêu liền.
Lực phát bóng của Fiez vô cùng mạnh mẽ, Mathilde cũng dùng hết toàn bộ sức lực của mình, một bóng này rất có phong thái của Toby, tuy nhiên, Mathilde tốt xấu gì cũng đã thi đấu cùng Toby gần mười năm, sao có thể dễ dàng bỏ lỡ một bóng như thế, bóng bị đập trở về, tốc độ rất nhanh, đánh thẳng về phía Fiez, Fiez nghiêng qua, đập bóng trở lại, Mathilde tạt bóng qua, Fiez lại gọt bóng tới, Mathilde đành phải tiến lên phía trước cứu bóng, lúc y ngước mặt lên, Fiez cũng đã đi tới phía trước, đột nhiên đập bóng về phía bên trái y.
Mathilde đứng trước lưới banh, chống đùi, thở phì phò, cúi đầu cười rộ lên.
“Fiez, tôi nghĩ không phải do tôi già...Mà là cậu trưởng thành quá nhanh...”
Fiez ngẩn ngơ, đưa tay qua cầm lấy tay Mathilde, “Như vậy không tốt sao, về sau trong sự nghiệp tennis của anh sẽ ngày càng phấn khích hơn!”
“Tiểu tử thối!” Mathilde cố tình bóp chặt tay Fiez, Fiez đau đến lông mi đều dựng ngược cả lên.
Vào thời khắc đó, Fiez đã biết chắc, đối thủ trong trận sau của mình sẽ là tuyển thủ người Nga xếp ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng thế giới - Manse Rine.