Và giới hạn đó, rất khó vượt qua.
Nhưng tiếc là sự thật luôn không trọn vẹn giống như tưởng tượng. Ở vòng thứ ba của giải đấu, sau ba giờ thi đấu ác việt với Karl Murdoch, cậu vẫn chiến bại.
.
Vào những giây cuối cùng đó, Claude đuổi theo một cú tạt bóng bay về phía đường biên, nhìn thấy cả quá trình nó phóng ra và xoay tròn dưới nền đất, sau đó cậu đứng tại chỗ, hít sâu một hơi...Thì ra đây là cái cảm giác hụt hẫng khi đã cố gắng hết mình nhưng vẫn thất bại...
Nhưng điều càng khiến cậu hụt hẫng hơn là cậu không thể chạm mặt với Toby trên sân đấu nữa, nó đồng nghĩa với việc cậu đã mất đi cơ hội chứng minh bản thân mình.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, huấn luyện viên siêu nhân đã đi tới cho cậu một cái ôm, thật ra với một người làm huấn luyện viên như ông, biểu hiện của Claude như thế quả thật đã khiến ông rất hài lòng, thậm chí ông còn vui sướng mà khóc lên, "Trời ạ! Cậu lại có thể đấu với Karl Murdoch tuyệt vời như thế, tôi biết cậu rất có tư chất, nhưng không ngờ cậu lại có thể tiến xa như vậy!"
Đối diện với người huấn luyện viên đang vui sướng, cậu chỉ có thể lấy nụ cười chính chắn của mình ra để báo đáp cho tấm lòng của ông ấy, nhưng cậu vẫn hiểu, khung ngực vốn rất lành lặn của cậu giờ như hõm thành một cái hố, trống rỗng đến mắt cậu đều cay cay.
"Tôi có chút việc chưa làm xong, ông về trước đi!" Claude lễ phép từ biệt với huấn luyện viên của mình, lúc này điều cậu muốn duy nhất là đến xem kết quả trận đấu của Toby, cậu muốn biết có phải cậu ấy lại đi tới một nơi xa hơn nữa không.
Nhưng, cậu cũng không ngờ...Hoặc là nói sự thật chính là như thế, Toby lại bị Mathilde - đối thủ cũ của mình đánh bại. Sau khi trận đấu kết thúc, Claude lại nhìn thấy Toby quảy túi vợt lên và lại đang có "xu thế" đi về phía WC, cậu mỉm cười. Claude chạy nhanh tới, vỗ lên bả vai Toby.
Đối phương vai đầu lại, khuôn mặt ấy vẫn cô đơn giống như cậu đã đoán, "Có chuyện gì à? Hay là cậu muốn cười nhạo tôi bị Mathilde đánh bại?"
"Hở? Nếu như vậy thì cậu cũng có thể cười tôi bị Karl Murdoch hạ đo ván!" Claude vung vai, "...." Toby há to miệng ra, vừa giật mình lại vừa có vẻ buồn bã, rồi lại nhíu mày, "Đừng nói là cậu lại không tập trung cho nên mới bị thua nha?"
"Trời ạ...Thượng Đế sẽ tha thứ cho cậu! Tôi đã cố hết sức, nhưng Murdoch quả thật rất lợi hại, tôi thừa nhận là tạm thời tôi chưa phải là đối thủ của cậu ta!"
"Thế à!" Toby xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Lại muốn chui vào WC, đóng cửa, sau đó khóc tiếp à?" Claude không đi theo, nhưng cậu đã cố tình nói lớn lên để những người ở xung quanh nghe thấy.
"Câm cái miệng của cậu lại..." Toby quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi.
"Lúc tâm trạng không tốt cậu có thể ăn một ít đồ ngọt!" Claude lấy một túi chocolate hạt trong túi ra lắc lắc, "Nếu như muốn tự kiểm lại những gì mình đã thất bại trong lúc thi đấu, tôi có thể ở cùng cậu, dù gì thì WC cũng không phải là lựa chọn tốt nhất!"
"..." Toby nhìn Claude một hồi rồi vọt tới, chộp lấy túi chocolate, xé miệng túi rồi cho vào miệng giống như đang trút giận.
Lúc này, Toby cũng không chui vào WC nữa, hai người ngồi ngây ra trên chiếc ghế dài ở hội trường, Claude ăn hot dog còn Toby thì đang cố liếm hết mớ chocolate dính vào kẽ răng.
"Cũng may là cậu không thắng được Mathilde!" Claude nghiêng đầu sang nhìn bộ dáng trẻ con của Toby.
"Là sao? Chẳng lẽ cậu muốn tôi thua?" Toby nhíu mày.
"Ha ha!" Claude cúi đầu, cười khẽ, "Nếu như thấy cậu tiếp tục chiến đấu hăng say trên sân đấu, tôi sẽ rất cô đơn!"
Toby không nói gì, cậu chỉ đứng dậy ném túi giấy vào thùng rác rồi xoay người lại nhìn Claude đang nuốt miếng hot dog cuối cùng vào bụng, bĩu môi, "Cậu cười thật khó coi quá đi, nếu như không muốn cười thì đừng ép bản thân phải cười!"
Claude lắc lắc đầu rồi quảy túi vợt đi theo phía sau Toby.
Ánh nắng giữa ban trưa, chói chang đến làm cho người ta phải mờ mắt, cũng như bóng lưng của Toby trong mắt Claude khi ấy.
Trở lại New York, đã có một sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống của Claude. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu thật vui.
Chẳng hạn như, thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng gọi của Toby cách mấy sân bóng, "Đến sân tập thi đấu đi..."
Khi đó, Claude sẽ làm bộ như không nghe thấy, "Cái gì...."
"Tôi nói chúng ta thi đấu đi..."
"Cậu nói cái gì?"
Sau đó, Claude sẽ trông thấy khuôn mặt bực bội của Toby, cách lớp lưới sân trừng mắt hét, "Tôi nói chúng ta đến sân tập thi đấu đi!"
"Được!"
"Claude, cậu bị lão hóa rồi à? Tôi gọi lớn tiếng như vậy mà cậu còn không nghe thấy!"
"Xin lỗi!" Nhưng chỉ có như thế, tôi mới cảm thấy cậu ở gần tôi.
Sau khi tập luyện xong, cũng có khi hai người sẽ hẹn nhau đến nhà Claude xem mấy đoạn băng ghi hình, nguyên do đơn giản là vì màn hình TV nhà Claude rất lớn.
Cho đến một ngày nào đó, Claude đuổi theo Toby đang đi đến cửa câu lạc bộ chuẩn bị nói với cậu ấy tối nay bố mẹ cậu đi vắng cả và bọn họ có thể cùng nhau xem băng ghi hình thỏa thích, nhưng không ngờ Toby lại bảo mình đã có hẹn.
"Xin lỗi nha, Mary đã hẹn tôi đi xem bộ phim điện ảnh "Sức Lốc" rồi, ngay cả vé cũng đã mua xong!" Thật hiếm khi nhìn thấy bộ mặt ra chiều có lỗi của Toby.
Lúc này Claude mới sực nhớ hai ngày trước Mary đã đến tìm Toby nói chuyện gì đó, khi ấy mặt Toby còn đỏ cả lên. Lúc này Claude xem như hiểu ý, cười cười: "Không sao cả! Cậu đi xem phim đi! Mary vừa xinh đẹp, tính tình lại vui vẻ hoạt bát, hơn nữa cô ấy cũng là tuyển thủ tennis, nếu như cậu đi cùng với cô ấy sẽ thấy vui hơn nhiều!"
Toby ngây ra, cậu nhìn Claude như muốn nói gì đó rồi lại thôi, "Cám ơn nha!"
Claude nhìn thấy bóng Toby cách mình ngày càng xa, cậu vén lên mấy sợi tóc trên trán và… tim cậu đang nhói lên từng cơn.
Cậu và cậu ấy ở cùng nhau thật là đẹp, đẹp đến nỗi đã khiến cậu quên mất giới hạn giữa hai người...Và giới hạn đó, rất khó vượt qua.
Claude về đến nhà nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn kèm tờ giấy áy náy của cha mẹ cậu. Cậu cười cười, lấy chiếc bánh vị dâu tây trong lò vi ba ra, nằm xuống sô pha, mở TV.
Trong bất giác, cậu phát hiện mặt mình ươn ướt, cậu vươn tay sờ, thì ra là nước mắt của mình.
Khi nào thì cậu đã biến thành người hay sầu não như thế?
Bất chợt có tiếng ai đó gõ vào cánh cửa sổ, Claude ngồi dậy, không ngờ cậu lại nhìn thấy khuôn mặt của Toby đang dán vào lớp thủy tinh.
"Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu đã hẹn với Mary rồi sao?" Claude mở cửa ra đón vẻ mặt như đang giận dỗi của Toby.
"Ai bảo cậu trưng cái khuôn mặt đó ra chứ! Báo hại tôi mất cả hứng xem phim!" Toby đẩy Claude ra rồi đi một hơi vào phòng khách. Sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Claude đang đứng ngây ra đó, "Nếu sau này cảm thấy buồn, đừng cười như thế, khó coi lắm!"
Claude thở dài một hơi, đóng cửa nhà lại. Ngón tay vốn đang lạnh lẽo của cậu giống như đã chạm vào nguồn nhiệt, trong thoáng chốc các cơ máu trong đó bắt đầu khởi động và kèm theo đó là tiếng hét của Toby, "Sao lại có bánh sinh nhật ở đây? Tên chết dẫm này, sinh nhật mà cũng không thèm cho tôi biết!"
Tối hôm đó, hai người nằm trên sô pha, Claude cũng chỉ biết ngồi nhìn Toby ôm nửa cái bánh sinh nhật, vẻ mặt phẫn hận lấy thìa quậy mớ bơ trên bánh thành một đống nát bét.
"Hừ! Là cậu nói lúc tâm trạng không tốt thì có thể ăn một ít đồ ngọt! Hiện giờ tâm trạng của tôi vô cùng không tốt, cho nên nửa cái bánh này thuộc về tôi hết nha!" Toby trừng Claude một cái, nhưng ở trong mắt Claude, cái trừng ấy chả có chút uy lực nào.
Trong bản tin thể thao tối hôm ấy đã cho biết thiên vương của giới tennis Rio Terrace Smith tuyên bố giải nghệ, chuyện này cũng vô tình khiến hai kẻ đang ăn bánh ngọt phải phiền muộn.
Toby nhồi một đống bơ vào miệng, rồi đưa chân đá Claude một cái, lảm nhảm: "Đừng buồn nhữa, bất kể là chuyện gì, có mở đầu thì phải có kết thúc!"
"Chúng ta cũng sẽ giống như thế sao?" Claude hỏi khẽ.
"Đến một ngày nào đó chúng ta cũng phải rời khỏi sân bóng ấy," Toby ghim cái thìa trở vào bánh ngọt, "Nhưng mà lúc này chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến điểm cuối cùng!"
Claude sờ sờ mũi của mình rồi nhìn về phía Toby ở đối diện, "Vậy, cậu có nghĩ khi nào thì cậu sẽ rời khỏi nơi đó không?"
"Chưa nữa, chuyện đó còn xa lắm!"
"Tôi thì nghĩ rồi! Vào năm tôi ba mươi tuổi tôi sẽ tuyên bố giải nghệ!"
"Sao thế? Ba mươi tuổi...Cũng không phải già lắm nha!"
"Năm mười lăm tuổi tôi gặp được cậu," Claude hơi nghiêng người về trước một tí, môi cậu chạm vào khóe môi đầy bơ của Toby, "Và tới năm tôi ba mươi tuổi, thời gian tôi quen biết cậu cũng vừa lúc là một nửa cuộc đời của tôi!"
Claude nhìn thẳng vào đôi mắt như đang dại ra của Toby, cướp lấy khóe môi đầy bơ của cậu ấy, đó là hẹn ước nửa đời của cậu và cậu ấy và cậu sẽ dùng cả đời mình để thực hiện nó.
Hoàn