.
Cuộc hành trình mới cũng bắt đầu tiến đến gần, còn không đến một tháng nữa thì đến giải đấu Wimbledon (giải vô địch quần vợt Anh). Nhưng điều khiến Fiez bất ngờ là cậu lại được xếp vào tuyển thủ hạt giống số chín. Điều này khiến Fiez vừa cười cười vừa dại ra một hồi, cho đến khi Juliano đang ấn ấn điều khiển từ xa chịu không nổi nữa, nện đệm dựa sô pha lên mặt cậu.
Sáng sớm mỗi ngày, Fiez đều cảm thấy có ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về mái tóc mình, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, đợi cho đến khi cậu mở to mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của Juliano đang rủ xuống nhìn mình, biếng nhác đến không giống thật.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, Fiez nhìn thấy Juliano ở trong phòng bếp - nơi mà cậu rất ít khi mò vào - chiên trứng, không khỏi cảm thấy: kỳ thật được một người yêu như vậy cũng không có gì là không tốt, đương nhiên suy nghĩ này chỉ có trước khi cậu ăn phải cái trứng chiên khét đen như than kia.
Hai tuần huấn luyện chặt chẽ, Toby quả là một huấn luyện viên làm đúng với chức trách của mình, y chưa bao giờ nghiêm khắc quát mắng gì Fiez, nhưng khi y thay người tập cùng Fiez tự mình ra sân thì Fiez biết Toby đang muốn sửa lại những nhược điểm của mình hoặc là đang muốn cho cậu xem một kĩ thuật mới nào đó. Đối với chuyện y chỉ có thể chơi tennis trong một thời gian ngắn mà vẫn cố gắng làm tròn nghĩa vụ của mình như thế, Fiez vô cùng cảm kích.
Lúc đó, Toby cũng chỉ nhìn cậu mỉm cười, “Cậu ở trên sân bóng ngày càng lợi hại, tôi lại càng cảm thấy an ủi!"
Fiez gật gật đầu. Cậu còn nhớ buổi tối khi mới từ giải đấu Roland Garros trở về, lúc rời khỏi sân bay chuẩn bị đón taxi về nhà, Toby đã nói khẽ, "Có đôi lúc tôi cảm thấy rất đau lòng, là tôi đã bỏ lại Claude một mình ở nơi đó, tôi vẫn nghĩ chúng ta đã cùng nhau bắt đầu thì sẽ cùng nhau kết thúc...Fiez, cậu càng phải mạnh hơn nữa, đừng để anh ấy đứng một mình trên sân bóng!"
Mỗi khi nhớ tới những lời này, dường như Fiez có thể mơ hồ hiểu được nỗi khổ chìm sâu trong đó.
Cho đến cuối tuần thứ ba, Juliano phải bay đến Manhattan dự tiệc sinh nhật của anh trai còn Fiez lại được mời làm khách quý của một buổi tổ chức từ thiện nên không thể ở cùng nhau.
Dưới ánh đèn không ngừng chớp nhoáng của các phóng viên, Fiez ngồi trong đại sảnh của buổi từ thiện cười tủm tỉm xem báo chí tuần mới nhất, lại vô tình nhìn thấy tin tức của Juliano. Bên phải anh là một cô gái thanh nhã mặc trang phục dạ hội màu xanh biếc, tiêu đề của tin là chuyện vui của con trai út nhà tài phiệt, nội dung là tuyển thủ tennis nổi tiếng đồng thời cũng là con trai út của tập đoàn tài chính Lars - Juliano cùng thiết kế sư nổi tiếng cũng là con gái cưng của chủ tịch công ty gì đó xứng đôi như thế nào.
Fiez nhìn thấy những chuyện thêu dệt vô căn cứ của báo chí cũng chỉ biết cười trừ, nhưng mà vào lúc đó, tim cậu lại nhói lên, cơn đau đến bất ngờ và không rõ nguyên nhân.
Lúc này, có người lấy cuốn báo ra khỏi tay cậu, Fiez ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Flavor Montgomery, lúc đầu cũng chỉ hơi nhíu mày, giờ thì như sắp đâu lại một chỗ.
"Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây, Montgomery tiên sinh!" Fiez đặc biệt thêm hai chữ "tiên sinh" vào để biểu thị sự xa cách giữa hai người.
"Quả nhiên còn giận," Flavor nở nụ cười bất đắc dĩ, kéo ghế ngồi xuống cạnh Fiez, "Nhưng anh chưa bao giờ giả vờ hòa đồng với người mà mình chán ghét, đây cũng chính là cá tính của Fiez Khidr anh!"
Sau đó không biết gã phóng viên nào nhiều chuyện lại chạy tới chụp ảnh hai tuyển thủ tennis nổi tiếng ngồi chung với nhau, Flavor lộ ra biểu tình trêu chọc, nhìn Fiez nói khẽ, "A...Xem ra có đôi lúc vẫn phải chịu khổ mà chụp chung với người mình ghét nữa!"
Fiez nhướn mi lên, khoác tay lên vai Flavor, trên thực tế là đang cố tình bóp mạnh lên bả vai cậu ta, mỉm cười phối hợp với các phóng viên.
Flavor nén cơn đau xuống, nhỏ giọng nói, "Đã xem báo chí trong hội trường hôm nay? Đôi trai tài gái sắc đó thật khiến người ta vô cùng hâm mộ phải không?"
Fiez cảm thấy miệng mình đang giật lên mấy cái, "Nếu cậu có thể thắng tôi ở giải Wimbledon mà không phải là ở trong này chọc tức tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn!"
"Fiez Khidr tiên sinh," Flavor cũng khoác tay lên vai Fiez, "Ở trong lòng của Juliano tennis quan trọng đến tưởng chừng như tuyệt đối, nhưng anh ta lại có thể buông bỏ cả tennis để chọn một người, vậy người đó đối với anh ta sẽ quan trọng bao nhiêu?"
Fiez ngây ra, nhìn thấy Flavor vỗ vỗ lên vai mình rồi rời đi, trước khi đi còn không quên bổ sung một câu, "Kỳ thật, tôi cũng không phải đáng ghét như vậy, hẹn gặp lại ở Wimbledon, Khidr tiên sinh!"
Không sai, Fiez biết Juliano để ý đến mình bao nhiêu, không hề nghi ngờ anh sẽ vì cậu mà buông bỏ cả gia tộc với nhiều ích lợi, thậm chí vứt bỏ cả họ Lars, chẳng sợ rời bỏ cả tennis, chỉ cần có thể nắm lấy tay cậu, sợ là Juliano không tiếc gì nữa cả.
Nhưng, cho dù là kiên định như vậy, trong lòng Fiez vẫn cảm thấy bất an. Cậu không muốn anh ấy vì mình mà phải trả giá đắc như vậy, vì như thế sẽ khiến cậu cảm thấy không đủ sức để chống đỡ đoạn tình cảm này.
Trở về căn nhà trọ nhỏ bé của mình, Fiez không thèm tắm rửa mà ngả ngay lên giường trong phòng mình, nhìn lên trần nhà, giang hai tay hay chân ra. Thì ra chiếc giường đôi này lại lớn như vậy, nhưng tại sao trước kia cậu lại không cảm giác được?
Fiez cảm thấy cả người như lơ lửng, không muốn cởi quần áo, cũng không muốn đi tới phòng tắm, chỉ thấy chiếc điện thoại bên giường và trong đầu tràn ngập dục vọng muốn cầm lấy nó, nhưng cuối cùng lại buông tay xuống không làm gì.
Bên tai là tiếng tích tắc của tiếng đồng hồ báo giờ.
Giữa tôi và anh đến khi nào thì kết thúc? Giống như tennis của chúng ta, đến một ngày nào đó sẽ phải buông vợt xuống.
Trong mơ màng, Fiez cảm thấy có người đang cởi nút thắt trên cổ áo lễ phục của mình, đôi môi ấm áp lưu luyến không nở rời khỏi môi Fiez.
"Juliano..." Fiez mở to mắt ra, thấy sóng mũi tao nhã quen thuộc, "Sao anh về rồi? Không phải ngày mai..."
"Nhớ cậu!" Đối phương trả lời rất ngắn gọn, sau đó lần lượt cởi bỏ từng chiếc cúc áo của Fiez, không ngừng hôn lên cổ Fiez.
Fiez cười cười, đưa tay ôm lấy gã đang ở trên người mình, "Anh sẽ kết hôn sao? Vào một ngày nào đó!"
"Đương nhiên rồi!" Juliano dừng lại, hai tay vói vào trong tóc Fiez.
Trái tim Fiez giống như bị một mảnh băng lạnh buốt đâm vào, "Đợi đến ngày đó...chúng ta sẽ kết thúc!"
"Sao phải kết thúc?" Juliano nghiêng đầu qua, "Nếu tôi và cậu kết hôn, không phải chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau sao?"
"Với tôi..." Hai mắt Fiez mở to ra, "Gia tộc của anh..."
"Tôi muốn ở cùng ai là chuyện của tôi, nếu bọn họ không tiếp nhận thì tôi sẽ theo họ của cậu, Khidr...Khidr...Juliano Khidr..."
Fiez nhìn thấy bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của Juliano, liền lay tỉnh anh, "Cái gì mà theo họ tôi chứ, nếu như để công chúng biết anh không sợ bị kì thị sao?"
"Nếu có một ngày tôi nắm được cả bốn giải quán quân của Grand Slam, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là đứng ở đó hô to tên người tôi yêu!"
"Anh là đồ ngốc à, sao có thể có cơ hội đó được?" Fiez kéo kéo tóc Juliano, trong mắt như đang cười nhạo một tên ngu ngốc.
"Tại sao?"
"Bởi vì còn có tôi, anh làm sao có thể thắng được cả bốn giải đấu?" Fiez nhướn mi lên, kéo đầu Juliano xuống, hôn nhẹ lên môi người trước mặt.
Một màn "lau" súng "lửa" lại diễn ra... (=)))