Khi tôi rời khỏi cổng chính của công ty này, tôi thấy xe của Hạ Tuy đang đi đến gần chỗ tôi đang đứng. Tôi mỉm cười với những gì mà tôi đang nhìn thấy. Anh ấy đi đến đón tôi cùng với tiểu Bảo, thằng bé vừa mới được đón từ trường của mình đến đây.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt tôi, của kính xe từ từ hạ xuống.
“Chào, người đẹp. Em muốn đi đâu, lên anh chở đi.” Anh ấy nói đùa. Câu nói đùa của anh ấy khiến tôi phải bật cười.
“Anh điên thật rồi.” Anh ấy để tôi ngồi vào trong xe cùng với con trai mình. Tôi nhanh chóng ôm lấy thằng bé và hôn lên má thằng bé.
“Mẹ, mẹ đang siết chặt con. Khiến con nghẹt thở.”
“Xin lỗi, con trai. Mẹ chỉ muốn ôm con một cái sau một ngày dài mệt mỏi mà thôi.” Mói xong tôi mỉm cười với thằng bé.
“Chúng ta về nhà thôi, Yên Nhi.” Hạ Tuy nói khi nhìn qua gương chiếu hậu trên xe.
“Được rồi, về thôi Hạ Tuy, về nhà còn để cho tiểu Bảo được nghỉ ngơi.”
Hạ Tuy mỉm cười rồi bắt đầu lái xe. Khi chúng tôi về đến căn hộ của mình. Tôi đi vào vệ sinh cá nhân rồi ra chuẩn bị đồ ăn tối.
Hạ Tuy cũng phụ giúp tôi một tay, để mọi thứ được chuẩn bị xong nhanh. Sau một lúc đồ ăn cũng chuẩn bị xong đồ ăn, soạn chúng lên bàn chúng tôi ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
“Công việc của em hôn nay như thế nào. Yên Nhi.”Tôi nghe Hạ Tuy nói khi anh ấy nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bàn.
“Công việc của em vẫn ổn, tại sao anh lại hỏi vậy, Hạ Tuy?”
“Không có gì.” Nói rồi anh gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
“À, đúng rồi. Yên Nhi mẹ nhớ chúng ta. Bà ấy muốn gặp chúng ta.”
“Vậy sao, khi nào bà ấy đến đây gặp chúng ta.”
“Bà ấy muốn chúng ta về thành phố B thăm bà ấy.” Tôi đột nhiên dừng lại hành động đang ăn bởi lời nói của anh ấy.
“Khi nghe tin chúng ta ở bên nhau, bà ấy đã rất vui và phấn khích. Bà ấy muốn đến đây thăm chúng ta. Nhưng bà ấy còn rất nhiều công việc phải hoàn thành. Vì vậy bà ấy mong muốn chúng ta trở về thành phố B thăm bà ấy, ít nhất là ở lại trong hai tuần.” Hạ Tuy lần lượt giải thích với tôi trong khi anh ấy mỉm cười nhìn tôi như thể anh ấy do dự khi nói với tôi điều đó.
Nhưng lời nói của Hạ Tuy khiến tôi phải suy nghỉ. Có điều gì đó thôi thúc muốn tôi làm theo ý muốn của anh ấy cùng trở về thành phố B.
Ai lại không muốn trở về quê hương mà mình đã lớn lên. Đang chìm trong những suy nghỉ của riêng mình, tôi lại nghe Hạ Tuy nói tiếp.
“Nếu em không muốn, anh có thể tự trở về một mình cũng được.”
“Không sao đâu, Hạ Tuy.” Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc dao nĩa mà tôi đang cầm xuống.
Tôi nắm lấy tay anh và nắm lấy. “Em cũng muốn trở về nhà, đã lâu rồi e chưa trở về thành phố B.”
“Nhưng còn Tiểu Bảo thì sao.” Hạ Tuy hỏi.
Chúng tôi cùng nhau quay sang nhìn khuôn mặt ngây thơ của con trai tôi lúc này đang bận rộn với những gì nó đang ăn.
“Không sao đâu, nếu bố mẹ có em hỏi về bố đứa bé. Em sẽ nói với họ thằng bé là con trai của anh.”
“Nhưng, Yên Nhi.” Tôi lắc đầu rồi mỉm cười với Hạ Tuy.
“Không sao đâu mà, anh cũng là bố của thằng bé mà không phải sao. Sẽ không sao đâu nếu chúng ta nói với bố em như vậy.”
Tôi cảm thấy Hạ Tuy nắm chặt tay tôi, rồi anh cười với tôi.
“Anh sẽ đối sử với tiểu Bảo thật tốt, sẽ xem nó như con trai ruột của mình.” Những lời đó của anh ấy đã hoàn toàn làm tôi thấy an tâm không còn những nỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi biết có khả năng tôi sẽ gặp lại những người mà tôi không muốn gặp ở thành phố B, nhưng tôi không thể trốn tránh họ mãi được. Dù sớm hay muộn rồi cũng sẽ gặp lại. Chỉ là bây giờ gặp họ sớm hơn mà thôi.
****
Ngày hôm sau, tôi chăm chú với đống giấy tờ của mình trong văn phòng. Sau đó, tôi viết đơn xin được nghỉ phép hai tuần để trở về thăm nhà ở thành phố B.
Sau khi làm đơn xong tôi đã đưa nó cho tổng giám đốc của công ty tôi. Và ông ấy đã phê duyệt nó. May mắn thay ông chủ của tôi là một người đối xử rất tốt với nhân viên của mình. Sau ngày hôm đó, Hạ Tuy vẫn đến đó tôi như bình thường.
Chỉ còn một ngày trước khi chúng tôi trở lại thành phố B. Chúng tôi phải đảm bảo rằng tất cả đồ đạc của chúng tôi đã được đóng gói trong hành lý và chúng tôi phải đảm bảo rằng chúng tôi đã mua đủ mọi thứ. Tôi cũng đã gọi báo cho bố mẹ rằng tôi sẽ trở về thành phố B, tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích trong giọng nói của họ.
Khi tôi nghe giọng nói của họ, tôi cảm thấy trong lòng rất vui sướng. Tôi thực sự mong được gặp lại bố mẹ mình.
Sáng hôm sau, chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi ra sân bay. Chúng tôi phải đợi một lúc mới đến giờ bay của chúng tôi.
Cảm xúc lẫn lộn tràn ngập lòng tôi khi máy bay cách cánh bay về Thành phố B. Khi máy bay hạ cánh xuống đất nước Trung Quốc. Tôi khônh biết mình nên vui, hay nên buồn. Khi một lần nữa trở lại nơi đã từng làm tôi tổn thương, nên tạo nên quá khư đầy đau thương của tôi.