“Sở Tổng? Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Bó hoa mà chúng ta mua trước đó có đến đó đặt không ạ? Hay làm thế nào ạ?” Sở Nhiễm nghe người tài xế riêng hỏi.
“Vứt nó đi, tôi không còn ý muốn tặng nó cho anh trai mình.”
“Vâng thưa ngài.”
“Rời khỏi đây thôi.”
“Vâng.”
Chiếc xe bắt đầu rời khỏi nghĩa trang. Hình ảnh xảy ra trước ngôi mộ kia hiện lên trong đầu Sỡ Nhiễm. Hình ảnh người một con gái ngồi khóc trước ngôi mô của anh trai mình.
“Đừng giả vờ mình là người vô tội, Yên Nhi. Bởi vì cô đã cướp đi mạng sống của anh trai tôi, cướp đi mạng sống của người mà cô đến thăm. Và bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ khiến cuộc sống của cô trở nên khốn khổ hơn bao giờ.” Đó là những suy nghĩ của Sở Nhiễm khi nhìn thấy những hình ảnh kia.
**Quay lại với Yên Nhi**
Sau khi trút hết những tâm sự trong lòng mình tôi quay trong trở lại xe.
Nhìn ngắm chính mình trong gương tôi thấy mắt mình sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Sau đó tôi cố chấn chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
“Thôi nào….Yên Nhi mọi chuyển cũng đã trôi qua hơn hai năm rồi.”
Khi ở bên cạnh anh tôi dường như không để ý đến thời gian. Hiện tại cũng đã quá muộn, tôi rời khỏi mộ Trí Thành về nhà. Tôi về đến căn hộ của mình và tôi quyết định đi nghỉ ngơi trước.
“Thật là một ngày mệt mỏi.” tôi nói khi cơ thể của mình rệu rã không còn chút sức lực nào. Quyết định đúng đắn khi tôi muốn nghỉ ngơi trước khi nghỉ đến việc đi tắm. Sau khi đã nghỉ ngơi đủ tôi quyết định đi tắm rồi mới đi ngủ.
“Thật là sảng khoái khi được tắm sau một ngày mệt mỏi.”
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên in ỏi, không chỉ một lần, mà rất nhiều lần.
“Chờ tôi một chút! Tôi ra liền đây!” Tôi hét lên khi nghe thấy tiếng chuông liên tục không ngừng nghỉ.
Tôi quên nhìn qua lỗ nhìn chống trộm xem là người nào nhấm chuông mà liền mở cửa.
Điều đó khiến tôi mở to mắt khi nhìn thấy người nhấn chuông đang đứng trước cửa nhà mình.
“Sở-sở Nhiễm, sao anh lại ở đây?”
Anh ấy đang giữ lấy cánh cửa và tôi có thể ngửi thấy mùi rượi nồng nặc bốc lên từ người anh ấy.
“Tôi có thể đi vào không?” Anh ấy nói, ngay cả trong hơi thở anh ấy cũng toàn mùi rượu, không biết anh ấy đã uống bao nhiêu rượu? Tôi không biết nói gì trước câu nói của anh ấy, cho đến khi anh nói lại một lần nữa.
“Tôi… Có…Thể… Đi… Vào… Vào… Hay… Không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì thấy anh ấy nhìn với nụ cười quỷ dị rồi lách người đi vào trong nhà tôi. Đóng cửa lại rồi sau đó tóm lấy tôi rồi nhấc cả người tôi lên vai.
“Mau bỏ tôi xuống”
Dù tôi có đấm mạnh vào lưng anh ấy, muốn anh ấy bỏ tôi xuống, cũng chẳng có ích gì. Đến lúc này tôi biết rõ anh ấy muốn điều gì và chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai chúng tôi.