Đó là một tiệm mì khá sạch sẽ, bên trong chỉ có hơn 10 bàn.
Khách đến ăn cũng không nhiều, chỉ có 3 bàn khách.
Quạt trên tường quay không ngừng khiến cảm giác nóng bức vơi bớt đi nhiều.
Hai người chọn một chỗ mà quạt có thể thổi đến rồi ngồi xuống.
Đỗ Hạo Vũ nhận thực đơn mà bà chủ đưa cho, đưa một cái cho Vu Chiêu Đệ.
“Trước đây tớ thường xuyên đến tiệm này, đồ ăn ở đây ngon lắm.”
Bà chủ đứng ở quầy thu tiền nghe thấy, cười nói: “Chàng trai à, cảm ơn cậu đã khen ngợi.
Cậu là khách quen ở đây phải không, tôi vẫn nhớ cậu mới đến đây ăn hôm trước.”
Đỗ Hạo Vũ cười với bà chủ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ gọi một phần thịt bò xào ớt xanh, Đỗ Hạo Vũ gọi thêm một món nữa và một phần canh gà.
Lúc chờ thức ăn được mang lên, Vu Chiêu Đệ hỏi sao anh biết đến nhà hàng này.
Cửa tiệm này nằm trên phố đi bộ, vị trí hơi khuất nên khá khó thấy.
Người đến đây hẳn đa phần là khách quen.
“Cậu có thấy khu nhà phía trước không? Khoảng 7 năm trước, tớ làm công nhân xây dựng ở thành phố Tấn nên đã từng tham gia xây dựng khu đó.
Lúc đó công nhân bọn tớ thường tới đây ăn cơm, vừa rẻ lại vừa ngon.”
Khi đó anh mới bỏ học, không muốn cả đời phải ở lại trong thôn nên không để ý đến sự phản đối của người nhà mà một mình tới thành phố lớn này.
Không bằng cấp, không quan hệ nên anh chỉ có thể đi làm công nhân, cho dù khổ sở thế nào cũng không xin tiền bố mẹ.
Công việc hàng ngày của anh chính là dọn gạch và xi măng, luôn ở lại công trường với những người khác.
Lúc đó anh là người mới, mỗi lần có lương đều bị quản đốc ăn bớt một phần, trừ thêm cả tiền ăn, phần còn lại mới là của anh.
Anh vẫn nhớ rõ một ngày làm từ sáng đến tối được 90 tệ, nhưng 3 bữa cơm đã mất 35 tệ, về cơ bản là cả tháng không để ra được đồng nào.
Anh làm khoảng 1 năm rồi nghỉ việc, dành nửa năm để thi bằng lái rồi đi lái xe giao hàng cho người khác.
Trong quá trình làm thì chậm rãi tích góp kinh nghiệm, sau đó bắt đầu tự làm.
Anh vừa làm ông chủ vừa làm nhân viên, sợ để người khác chạy đường dài sẽ xảy ra vấn đề nên lúc đầu đều là anh tự chạy.
Khổ cực ư? Đương nhiên là vất vả khổ cực rồi.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất đáng giá.
“Nghe xong hành trình gây dựng sự nghiệp của tớ, cậu có suy nghĩ gì?” Đỗ Hạo Vũ nói đùa, thuận tay đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt cô.
Vu Chiêu Đệ cảm thấy cậu ta nói nhẹ nhàng suôn sẻ quá.
Nếu như gây dựng sự nghiệp mà dễ dàng như vậy thì người người đều có thể tự lập nghiệp rồi.
“Vậy cậu có gặp phải khó khăn gì không?” Cô hỏi một câu.
Đỗ Hạo Vũ cười gật đầu.
Khó khăn đương nhiên là có chứ.
Thời điểm anh nghèo nhất còn mang nợ, gánh theo mấy xe gạch.
Khi đó anh nhận một đơn hàng khá lớn là vận chuyển gạch và xi măng đến cho một công trường.
Anh ký hợp đồng ngay lập tức trong khi ông chủ bên công trường chưa đưa tiền cọc.
Bọn họ và bên cung ứng gạch dự tính khoảng 20 xe gạch đỏ, kết quả gạch còn chưa chuyển đến mà ông chủ đã ôm tiền chạy trốn.
Bọn anh phải trả toàn bộ tiền gạch này cho bên cung ứng, khoảng chừng 20 vạn.
Đối với một công ty nhỏ vừa mới thành lập thì đây thực sự là một khoản tiền lớn.
Huống hồ anh không chỉ phải trả tiền 20 xe gạch mà còn phải trả cả tiền công vận chuyển cho công nhân nữa.
Anh lấy tất cả tiền gửi trong ngân hàng của mình ra, ứng trước một phần lương cho lái xe, nhưng vẫn có 2 tài xế sau khi nhận tiền thì không làm nữa.
Mà số gạch kia thì mãi vẫn không bán lại với giá mua được, anh còn phải thuê một kho hàng lớn để cất giữ chúng, lại tốn thêm một khoản.
Cuối cùng anh chỉ có thể bán với giá rất rẻ, tổng cộng lại là lỗ 8 vạn.
8 vạn ở 7 năm trước không giống 8 vạn bây giờ.
Khoảng thời gian đó, để thu hút khách hàng, tất cả công trường lớn nhỏ ở thành phố Tấn anh đều đã từng chạy qua hỏi quản đốc xem có cần người vận chuyển vật liệu hay không.
Có thể nói là phải ăn nói khép nép cầu cạnh người khác.
Những công ty vận chuyển khác sẽ không nhận những đơn có đường đi xa xôi gập ghềnh không an toàn, nhưng bọn anh luôn chấp nhận.
Cũng may mọi chuyện dần tốt hơn, công ty của anh từ 3 xe vận chuyển lúc đầu giờ đã lên tới 15 xe, còn ký được hợp đồng vận chuyển hàng hóa lâu dài với 3 công ty.
Không biết tại sao anh lại muốn chia sẻ quá khứ của mình với Vu Chiêu Đệ, có lẽ là bởi vì cô là một người lắng nghe rất tốt.
Hơn nữa nếu như không có cô thì có lẽ cũng không có anh của hiện tại.
Anh vẫn nhớ rõ hôm anh nghỉ học đã cố ý đến chào tạm biệt cô.
Cô chúc anh tiền đồ gấm hoa, dặn anh đừng đánh nhau, cũng đừng làm chuyện phạm pháp.
Anh nhớ như in những lời này, cả dáng vẻ cô chân thành chúc phúc cho anh.
Dù cho bao nhiêu năm học cùng bọn họ cũng chưa nói được với nhau mấy câu, dù cho trước đó anh còn dẫn người đi đánh Lâm Thịnh, lúc đó cô còn ở ngay bên cạnh bảo vệ Lâm Thịnh.
Vu Chiêu Đệ nghe xong, nghĩ quả nhiên không phải ai cũng thành công được.
Nếu đổi lại là cô, có lẽ từ khó khăn đầu tiên cô đã sụp đổ rồi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau khi ăn xong, Đỗ Hạo Vũ đề nghị đi dạo ở phố đi bộ.
Hơn 8h tối, phố đi bộ rất đông, một số quầy bán đồ ăn vặt xếp hàng dài phía trước.
Đỗ Hạo Vũ trông thấy một người ở phía đối diện sắp đâm vào Vu Chiêu Đệ nên đưa tay ra ôm vai cô, kéo cô sang bên cạnh.
Vu Chiêu Đệ cảm nhận được sự đụng chạm của anh, ngước mắt lên nhìn, khóe miệng cười dịu dàng.
Đỗ Hạo Vũ buông cô ra rất nhanh.
Đi dạo vào cửa hàng bán trang sức, Vu Chiêu Đệ mua một đôi khuyên tai để làm quà sinh nhật cho Hứa Anh Mai.
“Đỗ Hạo Vũ, sinh nhật của cậu là ngày nào?”
“15 tháng 1, cậu định tặng quà cho tớ sao?” Đỗ Hạo Vũ nghiêng người về phía cô, nói đùa.
Vu Chiêu Đệ gật đầu: “Đương nhiên, sau này tớ thất nghiệp còn phải dựa vào cậu cơ mà, phải tặng quà để nịnh bợ cậu chứ!”
Đỗ Hạo Vũ không kìm được xoa xoa đầu cô, trong mắt đầy dịu dàng.
Hơn 10h tối, Vu Chiêu Đệ mới về khu La Dương.
…
Hôm sau.
Vu Chiêu Đệ mới vừa mở máy tính lên, Viên Nghệ Đồng đã lại gần, nói nhỏ với cô: “Bên bộ phận hành chính có lễ tân mới tới, hôm qua cậu có thấy không?”
Vu Chiêu Đệ dừng động tác, còn chưa mở miệng thì Viên Nghệ Đồng đã nói tiếp: “Chính là cái người của Dương Thiên Lỗi đó.
Dương Thiên Lỗi cũng giỏi thật, dám mang tình nhân đến tận công ty, khiến tất cả mọi người bàn tán sau lưng.
Nhưng anh ta giỏi, học vấn cao, lại có người chống lưng nên mọi người cũng chỉ có thể bàn tán mà thôi.”
Vu Chiêu Đệ chỉ nhếch khóe miệng, không định tiếp lời.
Viên Nghệ Đồng cũng đã quen, cô phụ trách việc nói còn Chiêu Đệ đảm nhận phần nghe.
Cô ấy cũng sẽ không nói với người khác những lời cô đã nói, vì vậy cô rất yên tâm khi nói chuyện phiếm với Chiêu Đệ.
Cô đẩy ghế về lại chỗ của mình.
Vu Chiêu Đệ khát nước nên đến phòng nghỉ, vừa khéo lại gặp phải Trịnh Nhã Thu.
Hai người vẫn giả bộ như không quen nhau, chỉ gật đầu xem như chào hỏi, vô cùng lạnh nhạt.
Vừa qua 12h trưa, Diệp Văn đã sang chỗ cô để tìm cô cùng đi ăn.
Vu Chiêu Đệ cầm túi xách đi theo cô ấy.
Chờ thang máy vào buổi trưa là khó khăn nhất, đôi khi thang máy đến đã đầy người, không chen vào nổi.
Cô và Diệp Văn đứng trước thang máy, Diệp Văn hỏi cô muốn ăn gì.
Cô nói tùy cô ấy, mình không kén ăn.
Sau khi xuống lầu, hai người vẫn nói chuyện phiếm, không rơi vào trạng thái quá xấu hổ.
Chỉ là không nói đến chuyện gì quan trọng, chỉ nói đến những chuyện sinh hoạt hàng ngày.
Đến nhà ăn, hai người lấy cơm sau đó ngồi xuống đối diện nhau.
“Chị cảm thấy tính cách em rất tốt.” Diệp Văn khen cô: “Trước đây có nghe thấy Lâm Thịnh nhắc đến em, anh ấy đã từng thích em.”
Lúc đó là vào năm thứ 2 đại học, Lâm Thịnh đi ăn cơm cùng với bọn họ.
Tiết Bân hỏi anh vì sao không yêu đương, có không ít nữ sinh theo đuổi anh nhưng anh không hề đồng ý với ai.
Cô nhớ rõ khi đó Lâm Thịnh đã nói rằng anh vẫn còn thích một người.
Sau khi bị Tiết Bân truy hỏi, anh nói ra tên Vu Chiêu Đệ.
Mấy nam sinh không nhớ rõ Vu Chiêu Đệ là ai, chỉ có mình cô là nhớ rõ.
Bọn họ còn tưởng Lâm Thịnh bịa ra một cái tên để lừa họ.
Đó là lần duy nhất Lâm Thịnh chủ động nhắc tới Vu Chiêu Đệ.
Về sau đều là mấy người Tiết Bân trêu chọc, nói Vu Chiêu Đệ chính là ánh trăng sáng hay nốt chu sa của anh mới khiến anh nhớ thương lâu như vậy.
Diệp Văn nhìn Vu Chiêu Đệ trước mặt.
Cô không phải là kiểu vô cùng xinh đẹp, nhiều lắm thì là ưa nhìn, tính cách hơi trầm lặng.
Đối với cô mà nói thì Vu Chiêu Đệ là một người rất bình thường, cô không hiểu tại sao Lâm Thịnh lại nguyện ý chờ cô hai… nhiều năm đến vậy.
“Diệp Văn, thực ra chị không cần… nhắc đến Lâm Thịnh trước mặt em như vậy.
Bọn em chưa từng có quan hệ gì đặc biệt, nhiều lắm thì được xem như là bạn cấp ba.” Vu Chiêu Đệ cuối cùng cũng cảm giác được địch ý của Diệp Văn: “Chị rất xinh đẹp, có khí chất, bằng cấp cao, gia đình cũng tốt.
Chị và Lâm Thịnh chính là trời sinh một cặp, em rất chúc phúc cho hai người, nếu như hai người cần lời chúc phúc của em.”
Diệp Văn bị đâm một câu, sắc mặt không tốt.
Nhưng cô khôi phục lại bình thường rất nhanh, nói xin lỗi.
Hai người không ai nói gì nữa, ăn xong bữa ăn này.
…
6h rưỡi, Vu Chiêu Đệ tan làm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hứa Anh Mai.
“Chiêu Đệ, em đang ở đâu?”
“Em vừa mới tan làm.”
“Tốt quá, em sang công ty chị đón em gái chị về khu La Dương với.
Chị bận quá, không biết phải tăng ca đến khi nào.”
Em gái chị ấy là Hứa Anh Tuệ đến thành phố Tấn tìm việc làm.
Chỗ em ấy xuống xe khá gần với công ty của Hứa Anh Mai, với lại đã gần tới giờ tan làm nên chị ấy bảo em gái đến công ty rồi lát nữa cùng nhau về.
Không ngờ sắp đến lúc tan việc thì lại bị giao thêm việc.
Xem lượng công việc này thì có lẽ chị ấy phải tăng ca đến khuya.
Hứa Anh Mai miêu tả qua về dáng người, cách ăn mặc và gửi số điện thoại của em gái mình cho Vu Chiêu Đệ, bảo cô sau khi gặp được thì nhắn tin cho chị ấy.
Công ty Vu Chiêu Đệ thực ra cách công ty của Hứa Anh Mai không xa lắm, đều trong trung tâm thành phố, bên cạnh là các khu thương mại.
Hai người đi tàu điện ngầm xuống cùng một trạm, công ty cô cách cửa ra một đoạn, còn công ty Hứa Anh Mai thì cách gần hơn.
Cô đi bộ khoảng 5 phút đã đến trước cửa tòa nhà công ty Hứa Anh Mai.
Vừa mới chuẩn bị tìm Hứa Anh Tuệ thì đã nhìn thấy Lâm Thịnh đi ra từ bên trong.
Dáng người anh cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, hoàn toàn là bộ dạng của tinh anh trong xã hội.
Hết chương 54.
- -----oOo------