Hôm thứ bảy, Vu Chiêu Đệ ăn cơm với Đỗ Hạo Vũ.
Anh cố ý đến khu La Dương.
Đáng lẽ Hứa Anh Mai sẽ mời họ ăn cơm nhưng Vu Chiêu Đệ sợ Đỗ Hạo Vũ ngại nên họ tìm một quán lẩu để ăn riêng với nhau.
Giữa chừng, Đỗ Hạo Vũ hỏi cô định làm gì khi nghỉ lễ quốc khánh.
“Không có dự định gì đặc biệt cả, anh thì sao? Có phải chạy đường dài không?” Cô tiện tay gắp miếng dạ dày bò, bỏ vào bát anh.
“Không thì em về thôn Kiến Tân với anh nhé?”
Vu Chiêu Đệ sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Đỗ Hạo Vũ cười gượng: “Xin lỗi, hình như anh hơi sốt ruột.
Thật ra em họ anh kết hôn, anh về tham dự hôn lễ.”
Anh muốn dẫn cô về gặp người nhà.
Mặc dù họ mới hẹn hò gần nửa tháng nhưng anh quen cô lâu lắm rồi, xem ra anh vừa khiến cô sợ.
“Lần sau nhé.
Nếu em họ khác của anh kết hôn, anh lại mang em về tham dự hôn lễ.” Vu Chiêu Đệ không nỡ để anh thất vọng, cô mỉm cười và nói.
Con mắt của Đỗ Hạo Vũ bừng sáng, niềm hạnh phúc lộ rõ trên hàng lông mày.
Anh duỗi ngón út muốn ngoéo tay với cô.
Vu Chiêu Đệ cũng mỉm cười và ngoéo tay với anh.
“Một lời đã định, em không được đổi ý.”
Vu Chiêu Đệ gật đầu.
Chiều nay Đỗ Hạo Vũ còn có việc.
Ăn cơm xong anh phải đi luôn.
Vu Chiêu Đệ tạm biệt anh sau đó xoay người đi.
Cô không khỏi cười khẽ một tiếng, bất chợt có cảm giác trên đời này mình vẫn còn chỗ dựa.
…
Buổi trưa đầu tiên của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, Hứa Anh Mai nấu cơm xong và gọi cô xuống nhà.
Cô vừa bước vào đã thấy Hứa Anh Mai đang nói chuyện điện thoại, hình như đang giận lắm.
“Con đã bảo mẹ đừng quan tâm đến ông ta nữa.
Nhà mình làm gì có nhiều tiền như thế để bù cho ông ta.
Ông ta đã năm mươi tuổi rồi, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc thì dựa vào đâu mà đòi tiền của nhà mình.
Mẹ, mẹ đừng mềm lòng như vậy.”
Hứa Anh Mai ra hiệu cho bọn Vu Chiêu Đệ ăn cơm trước.
Cô ấy ra ngoài hành lang nói chuyện, tâm trạng càng ngày càng kích động: “Cậu của con thì sao chứ.
Hắn không đẻ ra con, không nuôi con thì tại sao con phải cho hắn tiền.
Mẹ, con không có tiền.
Tiền lương của Anh Tuệ và Anh Trung còn không đủ để hai đứa tiêu còn muốn con thỉnh thoảng gửi tiền cho ông ta ư? Con sẵn sàng cho em trai với em gái nhưng bảo con để tiền cho cậu thì không thể nào.
Cứ thế đi, con ăn cơm đây.”
Hứa Anh Mai cúp máy, quay lại, thở phì phò rồi ngồi xuống.
“Mẹ bảo chị gửi tiền về.
Nói không chừng chị vừa gửi tiền đi mẹ sẽ quay đầu gửi cho cậu.” Hứa Anh Tuệ vừa bới cơm cho cô vừa nói.
Lữ Hưng Phàm cũng vỗ vai Hứa Anh Mai để an ủi cô.
Vu Chiêu Đệ biết hoàn cảnh nhà Hứa Anh Mai.
Nhà họ có năm chị em, Hứa Anh Mai là chị cả, đứa út là em trai.
Cô ấy có một người cậu, hơn năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, cũng không có công ăn việc làm, luôn dựa vào tiền sinh hoạt mẹ Hứa Anh Mai cho để sống qua ngày.
“Ăn cơm đi, chị không sao.” Hứa Anh Mai ra hiệu cho họ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Vu Chiêu Đệ và Hứa Anh Mai ra hành lang tâm sự.
“Em với Đỗ Hạo Vũ thế nào rồi, có phát triển thuận lợi không?” Hứa Anh Mai nghiêng đầu nhìn cô.
Vu Chiêu Đệ bảo rất tốt.
Cô thấy cảm xúc của Hứa Anh Mai không bình thường lắm nên cô hỏi: “Đàn chị, chị không sao chứ?”
“Chị chỉ hơi mệt một chút.”
Hứa Anh Mai chỉ dám nói mệt trước mặt Vu Chiêu Đệ.
Ở nhà chị là chị cả, có gánh nặng ở trên vai.
Gần như tất cả tiền lương trong những năm gần đây của chị đều dùng để phụ cấp cho gia đình.
Chỉ có năm nay chị mới quan tâm đến bản thân nhiều hơn một chút.
Ở chỗ của họ, con gái không thể học cao như thế.
Đa phần bạn học của chị đều học hết cấp hai hoặc cấp ba đã bỏ học làm công nhân.
Người nhà chị cũng không ủng hộ chị học đại học nhưng chị tự kiên trì, chị không dùng một xu nào của gia đình mà vừa học vừa làm cho đến khi học xong đại học.
Lúc đó chị sợ tầm nhìn của mình chỉ giới hạn trong một cái trấn nhỏ nên khi chọn trường đại học, chị lên phương Bắc là nơi cách xa thị trấn của họ nhất.
Vu Chiêu Đệ chỉ lẳng lặng đứng đó với chị và âm thầm ủng hộ chị ấy.
Họ đứng ở ban công một lúc lâu.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ quốc khánh, Đỗ Hạo Vũ về thôn Kiến Tân đã call video với cô.
Anh đùa là anh đang giục mấy đứa em họ chưa kết hôn của mình tranh thủ thời gian mà chuẩn bị cưới đi.
Hiếm khi Vu Chiêu Đệ trợn mắt nhìn anh: “Không phải anh cứ giục là kết hôn được luôn đâu, tham dự hôn lễ hẳn hoi vào.”
“Sáng thứ năm anh về Tấn Thành rồi, tối đó mình ra ngoài ăn cơm được không?”
Vu Chiêu Đệ ừ một cái.
Sau đó Đỗ Hạo Vũ dẫn cô đi thăm quan nhà anh một lát.
Anh cầm điện thoại đi khắp nơi, giới thiệu bố cục nhà mình.
Anh xuống lầu, thấy rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách: “Đó là bố mẹ anh với họ hành linh tinh, bình thường anh không hay gặp họ.”
Đỗ Hạo Vũ không lại gần.
Anh chỉ chếch camera về phía phòng khách, sau đó lại chuyển hướng về mặt mình.
Anh biết bây giờ Vu Chiêu Đệ vẫn chưa muốn gặp người thân của anh cho nên nhanh chóng lên lầu và quay lại phòng mình.
Những người trong phòng khách không biết anh đang call video với người ta, họ vẫn đang tập chung nói chuyện phiếm.
Lúc Đỗ Hạo Vũ chếch camera về phía phòng khách nhà anh trong mấy giây đồng hồ, Vu Chiêu Đệ bỗng thấy một gương mặt quen thuộc.
Người đó ngồi ở ghế sô pha và bị che lấp bởi một người khác, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Bỗng nhiên cô không thở nổi, đến tận khi cô nghe thấy giọng nói của Đỗ Hạo Vũ mới thu hồi dòng suy nghĩ.
Chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi! Vu Chiêu Độ thầm nghĩ.
Họ nói chuyện hai mươi phút rồi mới cúp máy.
Đỗ Hạo Vũ bảo chín giờ sáng thứ năm anh sẽ về Tấn Thành nhưng lúc anh về bị kẹt xe nên ba giờ chiều mới đến nơi.
Họ hẹn ăn cơm vào lúc sáu giờ.
Cơm nước xong xuôi thì đi xem phim, rạp chiếu phim ở ngay cạnh chỗ họ ăn cơm.
Sau khi họ đến rạp chiếu phim, Đỗ Hạo Vũ đã đặt vé trên mạng rồi, bảy giờ phim mới chiếu, còn những mười lăm phút nữa mới đến giờ chiếu phim nên họ phải chờ ở ngoài sảnh.
“Cho em này.”
Đỗ Hạo Vũ thả hộp bắp rang lớn vào tay cô còn hắn cầm hai ly cô ca.
Lúc Lâm Thịnh đang mua vé, Diệp Văn liếc xung quanh và bỗng nhiên thấy Vu Chiêu Đệ đang ngồi trên ghế chờ ở đại sảnh.
Khi thấy cô có hành động thân mật với người đàn ông khác, sự kinh ngạc hiện lên trong mắt cô ấy.
Vu Chiêu Đệ có bạn trai?
“Xong rồi, mười phút nữa mới chiếu phim.
Chúng ta ở ngoài chờ thêm một lúc.” Lâm Thịnh lấy vé xong thì quay lại nói với Diệp Văn.
Diệp Văn không biết mình có nên nhắc Lâm Thịnh rằng Vu Chiêu Đệ ở ngay phía trước hay không.
Nhưng Diệp Văn chưa kịp nhắc, Lâm Thịnh đã thấy Vu Chiêu Đệ rồi.
Cô ngồi cạnh Đỗ Hạo Vũ, họ vừa nói vừa cười với nhau.
“Chẳng phải đó là đồng nghiệp của em sao? Em có muốn chào một tiếng không?” Lâm Thịnh hỏi.
Diệp Văn nghe anh nói vậy vẫn quyết định đến chào Vu Chiêu Đệ một câu.
“Chiêu Đệ…”
Vu Chiêu Đệ nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
Cô ngẩng đầu lên và thấy Diệp Văn với Lâm Thịnh, buông lời chào hỏi rất đỗi tự nhiên: “Hai người cũng đến xem phim à? Lúc nào chiếu thế?”
Hết chương 60.
- -----oOo------