Hai người đều tự làm việc của mình, thỉnh thoảng mới nói với nhau vài câu nhưng bầu không khí khá tự nhiên.
Mãi đến 12h cả hai mới kết thúc cuộc gọi.
Cùng lúc đó, ở thị trấn Nguyên Kính.
Giang Tú Lệ vào phòng Vu Thanh Tài, vừa nhặt quần áo bẩn vừa nhìn nó đeo tai nghe chơi điện tử.
Nó chơi từ sáng đến tối, có khi nửa đêm còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
Cả ngày nó chỉ ru rú trong nhà.
Trước đây họ đã từng nhờ vả người quen tìm cho nó công việc bảo vệ nhưng làm không quá 2 ngày đã bị người ta đuổi.
Mấy năm trước họ đã dùng hết dà nửa số tiền dành dụm được để mua nhà nên hiện giờ phải sống dựa vào đồng lương ít ỏi của Vu Quốc Tường.
Nhưng mà hai năm nữa ông ta sẽ phải về hưu, lương hưu cố lắm cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt cho 3 người.
Không có tiền sính lễ cưới vợ cho Vu Thành Tài, lại thêm hiện giờ Vu Thành Tài vô công rỗi nghề, con gái nhà người ta ai thèm để mắt đến nó.
Hai ngày trước bà ta trở về thôn đã nghe mẹ Trịnh Nhã Thu nói rằng hiện giờ Vu Chiêu Đệ đang làm việc ở một công ty lớn, tiền lương hơn 1 vạn.
Nếu như Vu Chiêu Đệ có thể giúp đỡ em trai nó một chút thì tốt rồi, dẫu sao bọn họ cũng đã nuôi nó nhiều năm như vậy.
“Thành Tài, đi ngủ đi con, mai chơi tiếp.”
Vu Thành Tài không để ý tới bà ta, tiếp tục đắm chìm trong game.
“Thành Tài, đi ngủ.” Giang Tú Lệ không nhịn được nói lại lần nữa.
Vu Thành Tài đang đánh hăng say thì bị nói đến bực mình.
Nó giở giọng cáu kỉnh, không thèm nhúc nhích: “Không mượn bà nói, cút ra khỏi phòng tôi mau.”
Giang Tú Lệ không dám nói nó nữa liền lặng lẽ mang quần áo bẩn ra ngoài.
Mãi đến 4h sáng, Vu Thành Tài mới lên giường ngủ.
Hơn 1h chiều hôm sau nó mới dậy.
Thấy bữa trưa đã nguội nên nó bảo Giang Tú Lệ hâm nóng lại.
Giang Tú Lệ làm theo mà không nói nửa lời.
…
Hết tháng 9, thành phố Tấn vẫn còn oi nóng.
Quan hệ của Vu Chiêu Đệ và Đỗ Hạo Vũ đã phát triển hơn trước.
Ngay cả Hứa Anh Mai cũng trêu rằng sau khi yêu đương cô rạng rỡ phấn chấn hẳn lên, cả người đều tỏa ra hơi thở ngọt ngào.
Da mặt Vu Chiêu Đệ mỏng, giả bộ không nghe không thấy lời chị ấy trêu.
Sắp đến Quốc Khánh, không ít người trong công ty đều mong chờ kỳ nghỉ dài ngày này.
Dịp này còn trùng với Trung Thu, nhà Viên Nghệ Đồng ở thành phố Tấn nên cô ấy định về nhà chơi một chuyến.
Viên Nghệ Đồng hỏi cô định làm gì, Vu Chiêu Đệ nói rằng có lẽ cô lại làm tổ ở nhà thôi.
“Lại ở nhà, vậy thì làm sao quen bạn trai được.
Vòng giao tiếp của cậu đã hẹp như thế, được nghỉ dài vậy sao không đi chơi đi, biết đâu vô tình gặp được ai đẹp trai thì sao?” Viên Nghệ Đồng thấy Ngô Hiểu Vũ đi qua đây nên không tám chuyện nữa.
“Chiêu Đệ, cô có bưu kiện chuyển phát nhanh này, ký nhận đi.” Ngô Hiểu Vũ đặt bưu kiện lên bàn Vu Chiêu Đệ.
Sau khi Vu Chiêu Đệ ký tên Ngô Hiểu Vũ mới rời đi.
“Có phải là Phong Vĩ gửi tới không? Bọn họ muốn xin đầy đủ tài liệu về hạng mục nhưng phần thuyết minh cho hạng mục lại chưa có đủ hết.
Tớ thúc giục người phụ trách bên họ lâu lắm rồi, bảo họ bổ sung thêm phần thuyết minh mà cứ thoái thác mãi.
Cuối cùng còn muốn chúng ta phải viết cả những cái này.”
Vu Chiêu Đệ mở bưu kiện ra, đúng là do bên Phong Vĩ gửi tới.
Cô đưa tài liệu cho Viên Nghệ Đồng, nhân tiện bổ sung thêm một câu: “Tớ có bạn trai rồi.”
Viên Nghệ Đồng mở to hai mắt, sợ người khác nghe thấy nên liếc nhìn xung quanh một cái, còn cố gắng hết sức hạ thấp giọng: “Chuyện khi nào, sao cậu không nói cho tớ biết?”
“Mới xác định quan hệ không lâu, giờ không phải tớ đang nói với cậu đây sao.”
Viên Nghệ Đồng giơ ngón cái cho cô rồi hai người quay lại làm việc.
Khoảng 10 phút sau, Viên Nghệ Đồng lén nhắn tin riêng cho cô.
Cô ấy dặn cô không được tiếp xúc gần với Trịnh Nhã Thu ở công ty, tốt nhất là đừng để mọi người biết mối quan hệ của hai người.
Cô ấy và Diệp Văn sẽ không nói với người khác về việc hai người là bạn cũ.
Bởi vì quan hệ của Trịnh Nhã Thu và Dương Thiên Vũ, cộng thêm chuyện bị Ngô Hiểu Vũ làm mất mặt ngay trước mặt nhiều người như vậy nên hiện giờ đa phần mọi người đều tránh tiếp xúc với Trịnh Nhã Thu, không muốn dính dáng đến chuyện này.
Vu Chiêu Đệ trả lời rằng mình đã biết.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm, Vu Chiêu Đệ nhận được tin nhắn QQ của Vương Đạt Trì, hỏi cô có biết phương thức liên lạc của Lâm Thịnh không.
Điện thoại của cậu ta bị hỏng, trước đây cậu ta chỉ lưu số điện thoại của Lâm Thịnh mà không thêm Wechat hoặc QQ của anh.
Vu Chiêu Đệ vẫn nhớ rõ phương thức liên lạc của Lâm Thịnh, chỉ là cô không biết nhiều năm rồi anh có đổi số không.
Cô gửi số cô nhớ cho Vương Đạt Trì, còn nhắn thêm một câu rằng mình không chắc là có thay đổi hay không.
Qua mấy phút, Vương Đạt Trì nhắn lại rằng phương thức liên lạc của Lâm Thịnh vẫn không thay đổi.
Vu Chiêu Đệ cất điện thoại, tiếp tục làm việc.
Bởi vì sắp đến kỳ nghỉ lễ nên bọn họ cần phải viết tài liệu thuyết minh càng sớm càng tốt.
Toàn bộ người trong bộ phận tăng ca đến hơn 9h, những người đi tập huấn còn phải tham gia cuộc thi sát hạch nội bộ vào chiều thứ 5 tuần này.
Lúc Vu Chiêu Đệ về đến nhà đã là hơn 10h rưỡi tối.
Ở nơi khác, Diệp Văn nấu cháo đỗ xanh cho Lâm Thịnh rồi mang lên phòng sách cho anh.
“Uống luôn cho nóng nào.”
Ánh mắt Lâm Thịnh dời khỏi máy tính, bưng bát cháo đỗ xanh lên uống.
Diệp Văn ngồi đối diện anh, tay chống cằm nhìn anh.
Người đàn ông này, có lẽ cô vĩnh viễn ngắm không bao giờ chán.
“Dạo này công việc nhiều lắm hả anh? Lần này nghỉ lễ dài ngày, chúng ta đi du lịch đi.
Đã lâu rồi em không được đi chơi với anh.”
“Sợ là không được, anh phải đi công tác rồi.
Để lần sau đi, lần sau nhất định anh sẽ sắp xếp thời gian đi với em.
Dạo này công ty nhiều việc quá.”
Ánh mắt của Diệp Văn khó giấu nổi thất vọng.
Anh luôn nói lần sau lần sau.
Bọn họ đã ở bên nhau 4 năm vậy mà chẳng được đi chơi mấy lần.
Anh luôn bận rộn nhiều việc, có điều cô cũng biết áp lực công việc của anh rất lớn, một mình anh phải điều hành cả một công ty lớn như thế.
Chỉ là dù biết rõ nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không thất vọng.
“Lâm Thịnh, chúng ta kết hôn đi.” Diệp Văn bỗng nói.
Cô kiên định nhìn anh: “Hai ta đã hai mươi tám rồi.
Bố mẹ em ngày nào cũng giục em chuyện này.
Chúng ta kết hôn được không anh?”
Lâm Thịnh hơi kinh ngạc nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Diệp Văn nói đến chuyện kết hôn.
Anh không kìm được đưa tay lên vuốt tóc cô: “Chuyện này hẳn là phải do đàn ông nói trước mới đúng.”
Cô không đợi được anh mở lời nên mới nói trước.
Bốn năm không dài cũng chẳng ngắn, cô vẫn luôn cảm thấy mình không thể giữ được anh.
Hôn nhân chí ít cũng giúp cô thêm một cái bảo đảm.
“Đi ngủ đi, anh còn phải làm việc thêm lúc nữa.”
Lâm Thịnh không nói ra đáp án cô đang mong đợi.
Diệp Văn thất vọng trong lòng, đi ra khỏi phòng sách.
1h sáng, Lâm Thịnh mới xử lý xong tất cả công việc ngày hôm nay.
Anh đóng máy tính, mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Ngồi một lúc lại mở ngăn kéo lấy ra thuốc lá và bật lửa, châm một điếu thuốc.
Anh học hút thuốc vào năm năm trước, khi đó anh cấp thiết cần phải dời đi lực chú ý của mình.
Hết chương 59
- -----oOo------