• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mưa liên tiếp mấy ngày liên, cuối cùng buổi trưa cũng có nắng. Ánh mặt trời không ấm áp, còn chói mắt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với âm u.

Sở Dụ dựng sách lên, chắn trước mặt, tay chống cằm mệt mỏi buồn ngủ.

Giáo viên dạy toán bị cúm, giọng nói khàn khàn, khi cầm cốc nước đi vào phòng đã nói, tiết học ngày hôm nay mọi người im lặng một chút, giọng giảng bài của ông tương đối nhỏ.

Sở Dụ nghe giảng một lát, thực sự không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu gà gật. Cậu cố mở mí mắt, xoay cổ nhìn sang bên cạnh, phát hiện không chỉ có cậu, không ít người đều đã buồn ngủ. Mộng Ca còn làm theo cách của cậu, sách giáo khoa dựng thẳng đứng, còn người thì đã sắp ngáy ngủ.

Lục Thời bị gọi dậy nêu hướng giải của đề lớn môn toán, Sở Dụ nháy mắt tỉnh táo, ngồi thẳng, dựng thẳng tai, nghe thấy tiếng ghế đằng sau ma sát với mặt đất, tiếp theo giọng nói của Lục Thời truyền tới

Rất êm tai.

Khi Lục Thời giải bài, trước giờ chưa từng nói mấy lời thừa thãi, mấy câu đã vạch rõ ra hướng làm bài, còn đề xuất ra cách giải khác.

Sở Dụ nghe tiếng cây bút đang xoay trong tay Lý Hoa rơi xuống mặt bàn “cạch” một tiếng, thấp giọng nói chuyện với Chương Nguyệt Sơn, “Thì ra là như vậy, ban nãy thầy giảng phức tạp quá, cách giải này của Lục Thần đơn giản hơn rất nhiều.”

Sở Dụ nghe vậy, trong lòng lại tản ra chút vui vẻ, thầm nghĩ, đương nhiên rồi!

Tan học, Chúc Tri Phi ôm một tập sách luyện tập thật dày tới tìm Lục Thời, ngón tay đẩy gọng kính, “Thời tiết ẩm ướt quá, tôi sắp mốc thành cây nấm rồi.”

Sở Dụ đang mượn rubik của Chương Nguyệt Sơn chơi, đáp một câu, “Nếu như tôi biến thành cây nấm, khẳng định sẽ là một cây nấm độc, là loại kịch độc ấy.”

Chúc Tri Phi khó hiểu, “Tại sao?”

Sở Dụ cong đuôi mắt, “Bởi vì nấm độc trông rất đẹp!”

“Ha ha ha, vô cùng có lí!”

Chúc Tri Phi bị chọc cười, lại thở dài, “Chết mất, thi giữa kỳ tôi bị rớt hai hạng, mẹ tôi lại mắc chứng lo âu rồi.” Cậu mở đề ra đặt trước mặt Lục Thời, “Chính là đề này, em tính cả một tiếng mà không tính ra!”

Lục Thời cầm lấy bút chì, tùy tiện lấy một tờ giấy nháp, bắt đầu giải.

Lý Hoa hăng hái lại gần nghe, Phương Tử Kỳ đi ngang qua cũng dừng lại xem đề.

Sở Dụ dựa lưng vào tường, ngón tay nghịch rubik, ánh mắt nhìn về phía Lục Thời bị mọi người vây quanh.

Khớp xương ngón tay cầm bút rất rõ ràng, khuy cổ áo đồng phục không cài, lộ ra đường cong vai, cậu rất quen thuộc nơi ấy, cậu đã từng cắn vô số lần.

Môi có hơi mỏng, giọng nói khi giảng bài không cao, nghe vào trong tai cảm giác ngứa ngứa.

Tất cả đều không hề thay đổi.

Buổi tối ngày hôm đó, Lục Thời đầy mùi rượu, Lục Thời âm thầm chịu đựng khóc, Lục Thời đặt tay lên mắt im lặng suy nghĩ, dường như đều chỉ là ảo giác mà Sở Dụ tưởng tượng ra.

Nhưng Sở Dụ lại rõ ràng, tất cả đều là thật.

Chẳng qua sau một đêm, Lục Thời lại một lần nữa che giấu tất cả mọi cảm xúc, không lộ ra nửa phần.

Nhưng càng bình tĩnh như thế này, Sở Dụ càng hoảng sợ.

Hồi tưởng lại sự kinh ngạc và rùng mình khi bản thân vừa mới nghe được sự thật, khó có thể tưởng tượng được tâm tình của Lục Thời khi biết được chân tướng là thế nào.

Có lẽ là không chỉ khó chịu thôi đâu?

Nhưng lại phải làm ra dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.

Nghĩ tới đây, mắt Sở Dụ lại hơi chua xót.

“Sở Dụ.”

Sở Dụ quay đầu, nhìn thấy Lục Thời đã dừng bút, đưa tờ giấy qua, bên trên viết một đề bài.

“Làm đề này đi, di chuyển sự chú ý.”

Nói xong, anh hạ mí mắt, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên bản nháp, giảng bài cho Chúc Tri Phi.

Sở Dụ tìm trong ngăn bàn một lúc lâu mới tìm được một cây bút. Cảm thấy không đẹp, lại tìm một cây khác.

Đề do Lục Thời viết ngay tại chỗ, khó hơn một chút chút so với trình độ của Sở Dụ, thuộc vào dạng “đề này tôi nghĩ vẫn có thể giải, nhưng lại không thể nhanh chóng giải ra”.

Sở Dụ nghiêm túc làm bài, đợi tới khi chuông vào lớp vang lên mới tính được ra đáp án, xoay người đưa cho Lục Thời xem.

Lục Thời nhìn các bước, “Đúng rồi.”

Trong tiếng chuông vào lớp đang reo, cách một chiếc bàn học, Lục Thời nhẹ nhàng nhéo nhéo khóe môi Sở Dụ, nhỏ giọng nói, “Ngoan một chút, đừng như sắp khóc thế kia.”

Sở Dụ tuyệt đối không thừa nhận ban nãy mình đỏ mắt, “Ai như sắp khóc?”

“Nhóc mít ướt.”

Sở Dụ hừ một tiếng, không muốn nói chuyện với Lục Thời thêm nữa.

Giáo viên tiếng Anh đi vào, Sở Dụ lấy sách giáo khoa ra, dựng lên, tiếp tục chắn trước mặt. Tay cho vào trong ngăn bàn, lấy truyện tranh ra, cậu chạm vào trang bìa, lại buông xuống.

Cậu dùng ngón tay, khẽ chạm vào khóe môi mình.

Có hơi nóng, còn có chút ngứa ngáy.

Sở Dụ vội vàng buông tay ra.

Mấy ngày nay tinh thần cậu đều có chút không thoải mái, câu nói của Mộng Ca “Nếu như cậu hoặc Lục Thần là nữ, thầy Diệp nhất định sẽ gọi hai người tới nói chuyện”, vẫn luôn lởn vởn trong đầu cậu.

Yêu sớm.

Muốn yêu sớm, đầu tiên phải có người mà mình thích.

Vậy cậu, có thích Lục Thời không?

Câu hỏi này vừa xuất hiện, Sở Dụ hít vào một hơi………ý nghĩ này, thật kích thích.

Nhưng đây đúng là một vấn đề.

Có nữ sinh tới hỏi số điện thoại của Lục Thời, cậu sẽ căng thẳng. Lục Thời buồn, cậu cũng sẽ buồn theo. Buổi tối bọn họ ngủ chung một giường, ngồi bàn trước bàn sau, cậu còn hút máu Lục Thời.

Nhưng những thứ này, có lẽ vẫn chưa đủ chứng minh gì nhỉ?

Sở Dụ có chút không chắc chắn, rốt cuộc rằng cậu thích Lục Thời hay là ỷ lại Lục Thời.

Bởi vì ỷ lại, cho nên mới sợ Lục Thời bị người khác cướp mất?

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, Sở Dụ âm thầm lắc đầu, đâu có quái đản như vậy!

Chuông tan tiết tự học buổi tối vừa vang, Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã chạy không còn bóng dáng. Thứ sáu, hôm nay Sở Dụ cũng không chuẩn bị về nhà, theo thường lệ Lục Thời đi đâu cậu đi đó.

Chúc Tri Phi mang theo cặp sách nặng trịch, đứng ở trước cửa phòng học gọi người, “Anh Lục, giáo hoa, đi thôi!”

Ba người đi theo đám đông ra khỏi cổng trường, cổng trường đã tập trung thành cái bãi đỗ xe, trước sau nhìn không thấy điểm cuối. Bố mẹ học sinh tụ lại với nhau, còn có không ít người phát tờ rơi ở bên trong, căn bản không hỏi có cần hay không, trực tiếp nhét vào trong tay người ta, vô cùng thô bạo.

Những tờ rơi này phần lớn đều tới từ các loại lớp học thêm, bên trên viết mấy loại quảng cáo như “Ba mươi ngày nâng cao tổng điểm”, “Giáo viên nổi tiếng giảng dạy, giúp bạn nâng cao trình độ”. Trong tay Sở Dụ bị nhét vài tờ rơi, một tờ lớp nâng cao tư duy, một lớp luyện khẩu ngữ tiếng anh, còn có một tờ là……..

Lục Thời phát hiện ra Sở Dụ đứng yên tại chỗ không đi, quay đầu lại hỏi cậu, “Sao thế?”

Chúc Tri Phi đang lải nhải với Lục Thời về việc giáo viên ngữ văn lớp cậu ta giao cho bốn đề thi hai bài viết văn, cực kỳ điên cuồng. Thấy hai người không đi, cũng dừng lại theo.

Nhờ ánh sáng đèn đường, Lục Thời nhìn thấy rõ tờ rơi trong tay Sở Dụ, “Hội trò chơi Đảo Mộng Mơ ngày đông? Cậu muốn đi?”

Chúc Tri Phi phản ứng nhanh, “Em đã nghe bạn cùng lớp từng nói Đảo Mộng Mơ tổ chức hội ngày đông, liên tục tổ chức tới sau tết Nguyên Đán, chơi rất vui. Nhưng mà em không đi được, phải về nhà học bài, ngày mai còn đi học thêm cả ngày. Anh Lục, để em mang cặp sách về cho anh, hai người đi chơi vui vẻ!”

Đợi khi đứng trước cửa Đảo Mộng Mơ, Sở Dụ vẫn còn có chút ngây ngốc……..Lục Thời thực sự tới đây cùng cậu?

Nói ra có lẽ cũng không bao nhiêu người tin, từ nhỏ tới lớn cậu chẳng tới khu vui chơi được mấy lần.

Khi còn nhỏ Thi Nhã Lăng bận tới mức không thấy bóng dáng, tuy rằng dì Lan muốn dẫn cậu đi, nhưng lại lo lắng vấn đề an toàn, nói qua mấy lần, cuối cùng cũng không thể đi.

Sau đó lên cấp hai, hoạt động tập thể, đi cùng với bạn cùng lớp tới đây hai lần. Khi đó đi qua cổng khu vui chơi, Sở Dụ còn cố ý giả vờ rất lão luyện, khắc chế mình không nhìn Đông ngó Tây, tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn ra đây là lần đầu cậu tới khu vui chơi.

Cho tới bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, kem que trong khu vui chơi ăn ngon hơn bên ngoài nhiều.

Đảo Mộng Mơ là chủ đề của khu vui chơi, buổi tối phần lớn các hạng mục kích thích đều dừng máy, ví dụ như người bay trên không hay là tàu lượn siêu tốc toàn bộ đều tắt đèn. Chỉ có mấy trò tươi trẻ như bánh xe quay, ngựa gỗ vẫn còn đang mở.

Ở cổng lớn có hai người tuyết, cái mũi đỏ hồng quàng khăn quàng cổ, có lẽ là cao tầm hai mét, trên cổ treo một tấm bảng lớn, bên trên viết năm từ “Hội trò chơi ngày đông”.

Sở Dụ nhét tay ở túi áo khoác, cầm lấy túi giữ nhiệt, đứng ở ngoài cửa vừa đợi, vừa đánh giá xung quanh.

Khắp nơi đều treo đèn màu, chớp nháy chớp nháy, xa xa còn truyền tới tiếng âm nhạc.

Lục Thời mua hai vé, còn cầm hai búp bê người tuyết to bằng ngón tay quay lại, “Nhân viên tặng đấy.”

Sở Dụ so tới so lui, chọn con đội mũ màu đỏ.

Thấy Lục Thời vẫn giơ tay ra, “Cậu cho tôi con của cậu?”

“Ừ, cậu thích thì tôi cho.”

Sở Dụ cũng không khách khí, lấy cả hai người tuyết, trong lòng nghĩ thầm vừa đúng có đôi có cặp.

Đi qua cổng kiểm phiếu, là một đài phun nước, âm nhạc du dương, ánh sáng biến hóa theo âm thanh, không ít người đang vây quanh chụp ảnh.

Sở Dụ nhìn nhiều hơn một chút, phát hiện không phải mấy nhóm cô gái chụp ảnh, thì là đôi tình nhân selfie.

Cậu nhìn Lục Thời bên cạnh một cái, tăng tốc buồn bực đi vào trong.

Đi qua dải cây xanh, cánh tay đột nhiên bị túm chặt lấy, giọng nói của Lục Thời vang lên bên tai, “Nhìn đường, có bậc thang.”

Sở Dụ nhanh chóng dừng chân, mới phát hiện là ánh sáng quá mờ, trong đầu cậu lại nghĩ rất nhiều chuyện, ban nãy thiếu chút nữa thì bước hụt chân.

Cậu vỗ vỗ ngực, đứng vững lại ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cậu là ngọn đèn rực rỡ.

Mọi ngày cũng không cảm thấy những chiếc đèn xếp chung với nhau có gì đẹp, nhưng hôm nay nhìn thấy, tại sao lại cảm thấy càng đẹp?

Càng đi vào trong, người trong khu vui chơi lại càng đông, chen chúc nhốn nháo, không để ý sẽ đụng phải người.

Tâm tình Sở Dụ rất tốt, ngâm nga ca khúc, cũng đi thong thả.

Đi ngang qua quầy hàng, cậu mua một quả bóng trong suốt gắn đèn đủ màu. Nghe ông chủ nói giá bốn mươi, Sở Dụ lưu loát trả giá, “Hai mươi có được không ạ? Bốn mươi đắt quá!”

Trên đầu ông chủ đội một cái cài tóc sừng nai, “Nhóc đẹp trai, mua đồ cho bạn gái còn không nỡ tiêu tiền sao! Bốn mươi đồng cũng không nỡ bỏ ra còn theo đuổi được ai? Đàn ông không thể quá nhỏ nhen!”

Sở Dụ nâng cằm, “Ai bảo cháu mua cho bạn gái? Chú cũng là đàn ông, không thể quá nhỏ nhen, chú nhanh lên, hai mươi đồng, không thì cháu không mua nữa!”

Hai mươi đồng mua được quả bóng bay, Sở Dụ tách ra khỏi đám người, đứng trước mặt Lục Thời, đắc ý, “Tôi quả thực là thiên phú dị bẩm! Có thể nắm chắc kỹ năng trả giá trong lòng bàn tay!”

Lục Thời đứng ở bên ngoài đám người, xung quanh đều ồn ào náo nhiệt, nhưng trên người anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Sở Dụ định tự mình cầm bóng bay, nhưng bây giờ cậu đổi ý định.

Sở Dụ cầm lấy cổ tay Lục Thời, quấn hai vòng dây lên, cong cong mắt cười nhìn Lục Thời nói, “Cậu cầm giúp tôi, cầm quả bóng bay này, cậu chính là người đẹp trai nhất trong khu vui chơi!”

Lục Thời nhìn bóng bay, lại nhìn ý cười sáng chói trong mắt Sở Dụ, một bàn tay đút trong túi quần, trả lời, “Được.”

Sở Dụ thấy ánh mắt anh nhìn mình, tầm mắt hai người quét qua nhau, đột nhiên sinh ra một chút mất tự nhiên, cậu vội vàng xoay người.

Cách đó không xa có tiếng nhạc ở vòng quay ngựa gỗ truyền tới, Sở Dụ muốn ngồi mấy vòng, nhưng không muốn mất mặt. Tới gần lại thêm ngứa ngáy trong lòng, dứt khoát đi về hướng bên kia, đi dạo quầy hàng.

Lục Thời cầm bong bóng, nhẫn nại đi đằng sau cậu.

Sở Dụ đi đường không để ý, mấy lần thiếu chút nữa đâm vào sau lưng người ta.

Vội vàng nói một câu “xin lỗi”, vừa nói xong phát hiện ra cổ tay mình bị nắm lấy.

Là Lục Thời.

Sở Dụ lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên, cảm thấy rõ ràng là trời đang lạnh như thế, nhưng lòng bàn tay Lục Thời lại quá nóng.

Lục Thời nghiêng đầu, vẻ mặt tự nhiên, “Người đông quá, đừng đi tách ra.”

Cổ họng Sở Dụ khô khốc, khó khăn nói một tiếng, “……..Được.”

Những thứ mà quầy hàng bán đều na ná như nhau, không phải dây chuyền thì là cài tóc tai mèo, tai ác ma. Không ít đôi tình nhân đang chọn, mỗi người một cây gậy sáng, hay mỗi người đeo một chiếc sừng ác ma.

Bình thường không cảm thấy gì nhưng hôm nay Sở Dụ đột nhiên phát hiện, tại sao khắp nơi đều là tình nhân? Tối hôm nay có hoạt động tập thể gì sao?

Để xem nhẹ lực tác dụng lên cổ tay, trăm phần trăm lực chú ý của Sở Dụ đều đặt trên những quầy hàng. Nhưng không được bao lâu đã dạo xong cả một chuỗi quầy hàng dài.

Sở Dụ vô cùng thất vọng…….rõ ràng là nhìn thấy nhiều như vậy, tại sao đi một lát đã xong rồi? Quảng cáo của Đảo Mộng Mơ chẳng ra gì cả!

Sở Dụ đứng dưới tượng điêu khắc, làm ra động tác xem quảng cáo để thoát khỏi tay Lục Thời.

“Tôi xem tờ rơi này, ai, hot nhất chính là cổ mộ hoang dã……..đậu, cái này khẳng định là nhà ma, không đi không đi!”

Sở Dụ nhìn tờ quảng cáo nhiều hơn một lát, những bia mộ dày đặc, dọa chết người ta.

Đúng lúc này, ngọn đèn xung quanh đột nhiên tối sầm, đám người vang lên tiếng hét giật mình.

Sở Dụ cũng bị dọa, vô thức dựa vào gần Lục Thời, “Chuyện gì vậy, tại sao đèn lại đột nhiên tắt? Có hoạt động gì sao?”

Cậu có chút sợ hãi, trong đầu toàn là hình ảnh cổ mộ cùng bia mộ được in trong tờ quảng cáo.

Nhưng mà nhìn xung quanh một lúc, Sở Dụ phát hiện, đèn vẫn không sáng lại, cũng không xuất hiện trò biểu diễn gì. Cậu đoán, “Bên phía vòng quay ngựa gỗ cũng xảy ra vấn đề, có phải là đường dây ở đâu hỏng rồi không nên dẫn tới toàn bộ đều chập mạch theo? Tối đen như mực, đúng là có hơi……”

Sở Dụ vừa nói vừa quay đầu qua, nhìn thấy quả bóng bay mà Lục Thời đang cầm còn sáng một vòng sáng màu lam.

Khoảng cách quá gần, cậu có thể nhìn thấy rõ đáy mắt đen sâu của Lục Thời, ánh ra những điểm sáng màu xanh. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, người trước mặt có vẻ không quá chân thật.

Nháy mắt, Sở Dụ nói không ra tiếng, sửng sốt nhìn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Thời đột nhiên cúi đầu lại gần.

Hơi thở của đối phương bao phủ xung quanh, Sở Dụ không dám nhúc nhích. Tai cậu mẫn cảm, bị hơi thở ấm nóng của Lục Thời quét qua, hô hấp đều ngừng lại.

“Sở Dụ, tại sao mấy ngày nay cậu không dám nhìn vào mắt tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK