Hôm đó trời mưa rất lớn, nước mưa liên miên không dứt đập lên tường thủy tinh chảy xuống thành dòng, giống như một bức màn che cách biệt tất cả.
Cậu ngậm vai Lục Thời, chần chừ không dám dùng sức.
Nhưng Lục Thời lại nói bên tai cậu, "Ngoan, cắn đi."
Cảm giác vô cùng vui vẻ và thoả mãn khi lần đầu tiên hút máu tươi trong trí nhớ, vào giờ phút này được đánh thức lại một lần nữa, nổ tung ra từ chỗ sâu nhất trong thân thể.
Sở Dụ cảm thấy một cảm giác khô nóng tấn công dọc theo xương sống, cậu bắt đầu không tự chủ run rẩy, chân mềm ra, thậm chí không thể đứng vững.
Chỉ có hàm răng dùng sức cắn môi Lục Thời, ngậm lấy không buông một chút nào.
Cảm giác đau đớn từ môi truyền tới càng thêm rõ ràng, người trong lòng dường như không có xương, Lục Thời thả lỏng dựa vào tường, ôm lấy người trong lòng, thoả mãn hừ một tiếng.
Vẻ mặt Sở Dụ không mấy tỉnh táo, cậu nắm chặt lấy áo khoác của Lục Thời, mơ hồ gọi tên của anh, không thể che lấp được sự ỷ lại sâu sắc.
Lục Thời cực kỳ hưởng thụ.
Anh cần loại ỷ lại vừa ẩn giấu vừa độc nhất vô nhị này, đây là nơi nghỉ chân của anh, là ánh sáng mà anh nắm chặt trong tay không thể mất đi.
Trong lùm cây bên cạnh truyền tới tiếng kêu sột soạt. Tư duy của Sở Dụ quay lại, khoé mắt hơi đỏ lên, "Tiếng động gì vậy?"
Giọng mũi cậu rất nặng, nói xong lại không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm vết máu tràn ra trên môi Lục Thời.
"Một con mèo, đã nhìn rất lâu rồi."
Động tác của Sở Dụ dừng lại, cậu cẩn thận ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một con mèo đang ngồi xổm trên tường, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Nó, nó đã nhìn bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ khi cậu áp tôi lên tường hôn."
Sở Dụ đối diện với đôi đồng tử có khe hẹp màu vàng ở giữa, lại bị gió đêm thổi mới hơi tỉnh táo một chút.
Thấy Sở Dụ đứng thẳng, Lục Thời dùng ngón tay vuốt theo đuôi mắt cậu, lại chậm rãi thong thả khàn giọng nói chuyện, "Thoải mái tới mức chảy cả nước mắt sao? Máu của anh ngon lắm hả?"
Âm cuối rất nhẹ, ngữ điệu hơi kéo cao lên, ngày cả không khí xung quanh cũng đều gợn sóng lăn tăn.
Sở Dụ không biết đây là lần thứ mấy mình nghĩ như vậy rồi, người đàn ông này thực sự muốn chết!
Cậu vươn tay, trực tiếp che kín miệng Lục Thời, rầu rĩ nói, "Bây, bây giờ cậu đừng nói gì."
Cậu muốn nói hung dữ hơn một chút, nhưng ngữ khí lại mềm nhũn, giống như đang làm nũng.
Nói xong, Sở Dụ lại bổ sung thêm nửa câu nữa, "Chân tôi đã hơi mềm ra đứng không vững, nghe cậu nói như vậy, càng mềm, càng, càng đứng không vững."
Đương nhiên, không chỉ vì chân mềm đứng không vững, còn có một số phản ứng đặc biệt khác mà cậu ngại không nói ra. Nhưng mà hai người sát gần nhau, có lẽ Lục Thời đã phát hiện ra rồi.
Ánh mắt Sở Dụ nhìn lung tung, chạm vào ánh mắt của Lục Thời, đột nhiên dừng lại.
Mắt của Lục Thời rất đẹp.
Đôi con ngươi rất đen, lông mi rất dài, mắt hai mí cong theo hình dáng đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp.
Ngày bình thường, bên trong đôi mắt ấy là tàn bạo lạnh lùng, nhưng hôm nay lại tan ra giống như nước hồ trong xanh, thậm chí còn điểm thêm chút ý cười.
Sở Dụ nhìn đôi mắt ấy, không thể kiềm chế được, dựa lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên mí mắt mỏng của Lục Thời.
Bạn trai của cậu, cho tới bây giờ, cuối cùng cũng thoải mái được một chút, vui vẻ được một chút.
Buổi sáng ngày hôm sau, điện thoại Lục Thời đặt ở đầu giường kêu lên. Anh xuống giường đi ra ngoài nhận điện thoại.
Sở Dụ ngủ mơ hồ, trở mình một cái, phát hiện bên cạnh trống không, lại nhắm mắt vươn tay, vỗ trên giường một lúc lâu mới phản ứng lại, người đã không còn ở trên giường.
Không tìm được dép lê trước khi ngủ đặt ở đâu, Sở Dụ đi chân trần giẫm lên trên thảm bước ra ngoài, nhìn thấy Lục Thời đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về cao ốc và nhà tầng phía đối diện.
Sở Dụ ló đầu qua, phát hiện chẳng có gì đẹp cả, cậu ngáp một cái, "Điện thoại của ai vậy?"
"Lục Thiệu Chử."
"Ông ta? Ông ta gọi điện thoại tới làm gì?"
"Hỏi tôi tết này có về nhà hay không."
Sở Dụ sống rất lộn xộn, trong nhà cậu cũng không có truyền thống mừng năm mới.
Những năm trước đây, bởi vì bố cậu bất ngờ mất đi, cả nhà không thể đoàn viên, ngày ba mươi và mồng một Thi Nhã Lăng căn bản đều tăng ca tới khuya, cố gắng xem nhẹ ngày này, để tránh cảnh một mình thương tình.
Nghĩ tới đây, Sở Dụ cảm thấy, những năm gần đây tuy rằng mẹ cậu càng ngày càng lạnh lùng, nhưng thật sự yêu bố cậu, từ nhỏ cậu đã từng mấy lần nhìn thấy mẹ cậu uống say, nửa đêm ôm ảnh chụp của bố cậu khóc, vừa khóc vừa gọi tên của bố cậu, cuối cùng mang theo nước mắt ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, bà có thể chống đỡ cả phần gia nghiệp lớn như vậy, nhất định phải dần dần ném đi một số thứ.
Thi Nhã Lăng không nghỉ tết âm lịch, Sở Huyên và Sở Hy ra nước ngoài học nội trú cũng không về được, ngày này càng không có ý nghĩa gì với nhà họ Sở.
Chỉ có dì Lan còn kiên trì, mồng một năm mới hàng năm, dì Lan đều nấu đồ ăn ngon cho Sở Dụ.
Sở Dụ gác cằm lên vai Lục Thời, giống như con Koala, ôm lấy Lục Thời từ đằng sau, lười biếng hỏi, "Sau đó thì sao? Cậu nói thế nào?"
"Tôi nói tôi không về."
"Ừ," Sở Dụ suy nghĩ, "Có lẽ ông ta sẽ không miễn cưỡng bắt cậu nhất định phải quay về chứ? Vừa mới xảy ra chuyện của Phương Vi Vân."
Lục Thời gật đầu, "Ừ."
Đâu chỉ không miễn cưỡng, Lục Thiệu Chử gần như chờ mong Lục Thời đừng quay lại, Ông ta chột dạ, lo lắng Lục Thời sẽ truy vấn về lí do "mẹ con khi sinh con đã qua đời vì khó sinh", rốt cuộc là có chuyện gì.
Lục Thiệu Chử đi qua đi lại ở trong phòng làm việc, ông nội Lục Thời ngồi sau bàn làm việc bị làm cho hoa mắt, "Con không thể ngồi xuống yên ổn được hả?"
Lúc này Lục Thiệu Chử mới dừng lại, ngồi xuống ghế.
Ông nội Lục Thời nhắm mắt lại, "Lần này, chuyện của Phương Vi Vân bị lộ ra ngoài, tuyệt đối không phải là trùng hợp, nhất định là có người nào đó nhằm vào nhà họ Lục chúng ta. Gần đây con nhất định phải cẩn thận."
Ông lại hỏi, "Lục Thời thế nào rồi?"
Khi hỏi ra câu này, ngữ khí của ông nội Lục Thời vẫn luôn bình thản, trong ánh mắt lại chẳng hề thấy chút dịu dàng.
"Bố, nói tới Lục Thời, chỗ con có phát hiện mới!"
Trong phòng làm việc chỉ có hai người, Lục Thiệu Chử nói chuyện không cố kị nhiều, nói thẳng, "Điện thoại của Phương Vi Vân bị nghe trộm trong thời gian dài, nhưng không tra ra được rốt cuộc ai làm chuyện này, con nghi ngờ cho nên gọi người tra xét toàn bộ nhà cửa một lần."
Ông Lục Thời cau màu, ánh mắt trở nên sắc bén, "Tra được gì?"
Lục Thiệu Chử cẩn thận nói, "Trong một chiếc vòng cổ kim cương của Phương Vi Vân, có giấu thiết bị nghe trộm."
Ngón tay ông nội Lục Thời gõ gõ trên tay vịn ghế dựa, trầm giọng hỏi, "Vòng cổ là của ai tặng?"
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng dường như ông đã biết được đáp án.
"Điều kì lạ chính là ở đây, vòng cổ là do Lục Thời tặng." Lục Thiệu Chử lại nói ngay, "Chiếc vòng cổ đó là do Lục Thời mua tặng Phương Vi Vân, bố biết đấy, từ nhỏ Lục Thời đã thích thu hút sự quan tâm của Phương Vi Vân, con còn nhớ rất rõ ràng, sau khi Lục Thời mua chiếc vòng cổ này về, còn cố ý tới hỏi con liệu rằng Phương Vi Vân có thích không."
Lục Thiệu Chử quẹt diêm đốt lửa, châm một điếu xì gà, tiếp tục nói, "Sau đó, con nhớ tới khi mà Lục Thời mua sợi dây chuyền này, còn tự mua cho mình một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Nó không mang đồng hồ đi, chỉ đặt trong ngăn kéo bàn trong phòng. Khi con bảo người mở chiếc đồng hồ kia ra, bên trong cũng có thiết bị nghe trộm."
Nghe tới đây, ngón tay siết chặt tay vịn ghế của ông nội Lục Thời lại buông lỏng ra.
Khói xì gà tản ra, Lục Thiệu Chử không hề nhận ra quăng hộp diêm đi, "Bố, nhà chúng ta đã sớm bị người ta theo dõi! Lục Thời còn nhỏ, khi mua đồ không chú ý, bị người ta động tay động chân. Phương Vi Vân thường xuyên đeo vòng cổ, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, mới bị người ta bắt được manh mối giết người, theo sát sự việc, cuối cùng từng bước từng bước dẫn tới kết cục hiện tại!"
"Ừ, cây to đón gió, cho tới bây giờ nhà họ Lục chúng ta thoạt nhìn thì hiển hách, nhưng trên thực tế không biết bao nhiêu người âm thầm theo dõi chúng ta." Ông nội Lục Thời thở dài, lại nói, "Con định xử lý Phương Vi Thiện thế nào?"
Nụ cười Lục Thiệu Chử ôn hoà, "Chị cậu ta tự làm sai, bị phán tử hình, chuyện này không thể đẩy lên đầu chúng ta được. Con chuẩn bị kéo người ra, mấy năm nay nhà họ Phương vô cùng tụt dốc, không thể giúp đỡ được gì nhiều, nhưng Phương Vi Thiện vẫn còn có thể sử dụng được. Giúp người khi hoạn nạn, trong thời điểm này con kéo người một cái, Phương Vi Thiện sẽ nhớ ân tình này. Trong mắt người ngoài, họ Lục nhà chúng ta cũng tận tình tận nghĩa với nhà họ Phương rồi."
"Tốt lắm, cứ làm như vậy đi."
Ông nội Lục Thời trầm ngâm một lúc lâu, lại hỏi, "Thiệu Chử, chuyện Giang Nguyệt Mạn năm đó, con có trách bố không?"
"Bố, lời này của bố là sao, năm ấy con trẻ tuổi háo thắng, không hiểu chuyện cho nên mới làm ra những chuyện hoang đường. Sao có thể trách bố được? Nếu như không có bố, cũng không có con của ngày hôm nay!"
Lục Thiệu Chử nói xong, lại nhớ ra, "Bố, bố xem Iris...."
Ông nội Lục Thời hé mí mắt, "Nếu như con rất thích người phụ nữ kia, đợi chuyện này qua rồi, cưới về cũng được. Nếu như có thể sinh con thì không gì tốt hơn nữa."
Lục Thiệu Chử vui mừng, nhưng mà lại suy nghĩ, "Bố, lời của bố nghĩa là...."
Năm đó vì lý do thanh danh của nhà họ Lục và nguyên nhân khác, ông không thể ly hôn với Phương Vi Vân, nhưng ông không muốn sinh con với Phương Vi Vân, cho nên mới làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Không có nguy hiểm có đứa con riêng, mấy năm nay ông có vô số tình nhân ở bên ngoài, ông nội Lục Thời cũng chẳng hỏi nửa câu.
Ngoài ra, người thừa kế như Lục Thời cũng làm cho người ta vô cùng hài lòng và yên tâm.
Nhưng bây giờ....
Ông nội Lục Thời đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc, "Lục Thời chỗ nào cũng tốt, nhưng dựa vào việc một năm rưỡi nay nó không về nhà, có thể nhìn ra được, chủ kiến của đứa trẻ này rất vững vàng, tính cách lại bướng bỉnh, thân tình luân lý cũng không thể trói buộc được nó. Không nói con, ngay cả bố cũng không thể khống chế hoàn toàn được nó. Hơn nữa cộng thêm chuyện này, con cho rằng trong lòng nó không còn nghi ngờ gì hay sao? Thiệu Chử, nhân dịp bây giờ hãy còn trẻ, sinh thêm một đứa nữa đi."
Khi Sở Dụ và Lục Thời quay lại đường Thanh Xuyên, đã sắp gần năm mới. Không ít cửa hàng đã đóng cửa, cột đèn đường và hàng cây hai bên treo đầy những đèn màu tạo hình xấu xí cùng với đèn lồng đỏ rực.
Nghe nói bọn họ từ thành phố A quay lại, Ngụy Quang Lỗi xung phong đảm nhận việc tới đón.
Khi hai người tới, Sở Dụ nhìn thấy xe máy ba bánh màu đỏ tươi, sợ ngẩn người, "Thạch Đầu, xe cậu mới mua đây hả?"
Mùa đông rét lạnh Ngụy Quang Lỗi còn cạo đầu trọc lóc, cộng thêm vết sẹo bên mắt, nhìn vô cùng giống giang hồ, giả vờ hung thần một chút có thể dọa khóc trẻ con.
"Chuẩn luôn, hàng mua lại, chủ cũ không cần nữa, tôi nhặt về sửa lại một chút là chạy được." Cậu ta vươn tay vỗ vỗ vỗ thanh sắt và tấm bạt ở đầu xe, "Tôi tự mình hàn lên đấy, giỏi không?"
Sở Dụ thấy hàn thật sự tinh vi, vỗ tay, "Giỏi! Ngày mưa che mưa, bình thường cản gió, ngày nắng che mặt trời, được lắm được lắm!"
Ngụy Quang Lỗi vuốt cằm, đắc ý, "Ngồi lên đi, nhanh lên, cho hai người cảm nhận kỹ năng lái xe của thầy Ngụy!"
Lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng còi, cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ quát, "Bên kia là xe ba gác hay xe điện ba bánh vậy, không được bắt khách ở đây, nhanh đi ra chỗ khác đi!"
"Đậu má," Ngụy Quang Lỗi vội vàng ngồi lên ghế lái, "Anh Lục, cậu chủ nhỏ, mau lên xe, lên xe, chúng ta đi thôi!"
Khi quay lại đường Thanh Xuyên, xương cốt của Sở Dụ thiếu chút nữa đã bị rụng rời ra, cậu đỡ lấy Lục Thời, nói lời từ lương tâm, "Thạch Đầu, tôi cảm thấy sau này không cần phiền ngài đây tự mình đón nữa đâu!"
Bản thân Ngụy Quang Lỗi cũng bị rung lắc khó chịu, muốn nôn nhưng không nôn ra được, liên tục xua tay, khó khăn nói, "Tôi cũng cảm thấy vậy, ngồi lên cái thứ này, xương cốt cũng sắp rụng ra rồi!"
Sở Dụ rất vui vẻ, bản thân và Ngụy Quang Lỗi đã đạt được nhận thức chung, không dùng cái xe nát này nữa!
Nhưng cái xe này của Ngụy Quang Lỗi cũng có một tác dụng không nhỏ, ví dụ như mua hàng tết đón năm mới có thể chất toàn bộ đồ lên, kéo cả xe về nhà.
Buổi tối ba mươi cuối năm, người lớn tụ tập đánh mạt chược, xem Xuân Vãn, Ngụy Quang Lỗi giàu có mua cả đống pháo hoa, chất lên xe ba bánh, kéo tới đường Thanh Xuyên.
Sở Dụ cầm chặt miếng dán giữ nhiệt, bị gió bên sông thổi phát run, nhưng mà run nhiều một chút cũng quen rồi.
Cậu hỏi Ngụy Quang Lỗi, "Thạch Đầu, cậu chắc chắn chúng ta đốt pháo bên sông sẽ không bị cảnh sát phạt tiền chứ?"
"Tôi dùng nhân cách đảm bảo, bên bờ sông Thanh Xuyên sẽ không ai tới bắt. Cậu chủ nhỏ, rốt cuộc là cậu có đốt hay không?"
"Đương nhiên đốt!"
Sở Dụ đã sớm muốn bắn cả xe pháo hoa lên trời cho đã nghiền, khổ nỗi không có cơ hội.
Bây giờ khó khăn mới có cơ hội, cậu giúp Ngụy Quang Lỗi cầm ống pháo hoa xuống xếp cẩn thận, "Nói thật với cậu, tôi đã mang tiền mặt tử tế rồi, nếu như gặp chú cảnh sát tới phạt, tôi sẽ bảo chú ấy đợi tôi bắn pháo hoa xong sẽ giao tiền phạt gấp mười!"
Ngụy Quang Lỗi cười lớn, "Đây mới chính là tư thái của phú nhị đại như cậu! Phải giữ vững, giữ vững!"
"Đương nhiên rồi! Không nhiều gì cả, chỉ xinh đẹp với nhiều tiền!"
Nhớ tới gì đó, Sở Dụ lại quay đầu hỏi Lục Thời, "Mấy giờ rồi?"
"Mười giờ kém hai phút."
"Đậu má!" Sở Dụ buông đồ trong tay xuống, vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Thời, lấy điện thoại của mình trong túi áo khoác Lục Thời ra, mở nhóm lớp, "Mười giờ đúng là tới giờ cướp lì xì, may mà tôi không bỏ qua!"
Trong nhóm lớp, gần như toàn bộ thành viên đều online, Chương Nguyệt Sơn đang duy trì trật tự.
[Lớp trưởng - Chương Nguyệt Sơn]: Mọi người cướp lì xì văn minh, vui vẻ đón năm mới!"
Tin nhắn này được spam trên màn hình, spam tới mười giờ đúng mới dừng lại.
Lì xì đầu tiên được phát ra, Sở Dụ dùng tốc độ nhanh nhất đời mình. Nhìn trên màn hình hiển thị "0.01 ¥", Sở Dụ cảm thấy bản thân mình bị tổn thương!
Cậu thúc giục Lục Thời, "Nhanh, nhanh, nhanh, cùng nhau cướp lì xì! Tôi chỉ cướp được một xu!"
Lục Thời trước giờ không tham gia hoạt động này, lần này cũng không ngoại lệ.
Thấy Sở Dụ vội vàng, anh hơi nhếch mày, "Có ưu đãi gì?"
Sở Dụ ngước mắt, nhìn Lục Thời, "Anh, giúp em cướp chút đi?"
Lo lắng không thể lay chuyển Lục Thời, cậu lại thêm hai câu, "Anh, xin anh đấy!"
Lục Thời không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, mở nhóm lớp.
Sở Dụ xác định, bản thân mình đã gãi trúng chỗ ngứa của Lục Thời - gọi Lục Thời là anh.
Tuy rằng có hơi..., nhưng mà có tác dụng.
Ba vòng cướp lì xì, Sở Dụ không thể không nhận rõ được sự thật bản thân mình vận may cực kém.
[Cán sự thể dục - La Gia Hiên]: Đậu má, giáo hoa sao thế! Mấy chục lì xì rồi? Số tiền mà cậu cướp được gộp lại có được mười nguyên không?"
[Giáo hoa - Sở Dụ]: Cút!
[Lớp phó học tập - Phương Tử Kỳ]: Tôi đếm rồi, giáo hoa cướp được sáu đồng bảy hào năm xu! Ha Ha Ha!
[Lớp trưởng - Chương Nguyệt Sơn]: Tôi cho rằng mình chỉ cướp được ba mươi chín đồng đã thảm nhất trong lớp rồi, không ngờ giáo hoa còn thấp hơn! Tôi ổn rồi, tôi sống lại rồi.
[Giáo hoa - Sở Dụ]: Tình bạn bè yếu ớt không vực dậy nổi góc âm u thế này, không qua được năm nay, có lẽ tôi sẽ tuyệt giao với mấy người!
Trong nhóm lớp có người đang hỏi, ai cướp được nhiều nhất.
[Lớp phó học tập - Phương Tử Kỳ]: Tôi tính rồi, Lục Thần cướp được nhiều nhất, tổng cộng được hai nghìn bảy trăm sáu mươi hai! Vận may thế này, đề nghị Lục Thần đừng rửa tay, mau mau đi mua vé số!"
Hơn hai nghìn bảy? Có so sánh có đau thương, Sở Dụ tức giận rồi!
Đúng vào lúc này, giọng của Ngụy Quang Lỗi truyền tới, "Ngẩng đầu!"
Sở Dụ theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Chợt nghe thấy liên tục vài tiếng "Viu~~~", pháo hoa bắn lên không trung, "bùm bùm bùm" mấy tiếng nổ liên tiếp.
Từng điểm sáng nhỏ vụn càng rõ ràng trong màn đêm đen, giống như sao vỡ tung, chụm lại rồi rơi xuống.
Ánh sáng rơi xuống mặt sông Thanh Xuyên, bị sóng nước phá vỡ, đẹp khó tin.
Dưới bầu trời nổ tung pháo hoa, Lục Thời cúi đầu, hôn đuôi mắt Sở Dụ, "Đừng giận, của anh cho em cả."
Sở Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng "ting", là tiếng nhắc nhờ lì xì.
Trong nhóm lớp, Lục Thời gửi một lì xì chỉ định Sở Dụ là người nhận.
Trên lì xì là avatar của Sở Dụ, bên dưới là mấy chữ, "Của tôi đều cho cậu."