Lý Hoa dùng khuỷu tay huých Mộng Ca, “Cậu lắm lời thế.”
Mộng Ca chưa lập tức nhận ra được tại sao Lý Hoa lại chọc mình.
Chớp mắt mấy cái, lòng Mộng Ca đột nhiên sáng ra, nghẹn giọng nói, “Đậu má, cậu nói bọn họ, bọn họ….” cậu ta lấy tay che miệng, lặng lẽ nói, “Hẹn hò ở rừng cây sao? Kích thích như vậy?”
Sở Dụ bước lại gần, chỉ loáng thoáng nghe rõ hai từ, “Rừng cây gì thế?”
Mộng Ca lập tức đứng thẳng dậy, nhếch miệng cười nói, “Không có gì, tôi đang nói với Lý Hoa, cây trên núi này thật rậm rạp, mát mẻ!”
Giếng cổ được vây lại bằng hàng rào, bên cạnh còn dựng một tấm bia đá, bên trên viết ba chữ “Giếng Thanh Lương”.
Thầy Diệp đứng cạnh tấm bia đá bên giếng cổ, cầm hai chiếc lá cây to bằng bàn tay làm quạt, kêu gọi, “Lớp trưởng, đi ra kiểm tra xem đã đủ người chưa, đủ rồi thì chúng ta chụp ảnh!”
Chương Nguyệt Sơn vẫn luôn đếm, “Thưa thầy, còn thiếu ba người.”
“Vậy, vậy đợi thêm một lát, các em có thể nhân cơ hội này, gần gũi với thiên nhiên, sau này học ‘vô vàn lá rơi xào xạc’ (1) cũng có thể tưởng tượng ra cảnh ‘vô vàn lá rơi’ rốt cuộc là không có giới hạn như thế nào, nói tới đây, tôi nhớ tới nghiên cứu “Nói văn giải chữ” của người xưa, bên trong có nhắc tới, hoa cỏ bình thường rụng lá gọi là ‘linh’, cây gỗ rụng lá mới gọi là “lạc”….”
Tuổi tác của cây bạch quả rất dài, mấy trăm năm trước đã được trồng ở đây. Tán cây xanh biếc trải rộng, dưới tàng cây râm mát, chỉ có điểm sáng vụn vặt rơi xuống mặt đất.
Sở Dụ tinh mắt, nhặt một chiếc lá bạch quả hình tim trên tay.
Dưới mái hiên của đạo quán, sau khi Lục Thời đi theo cậu nói mấy câu, cậu cảm thấy trái tim yên bình hơn nhiều, cả người thoải mái hẳn lên.
Sở Dụ đưa lá cây bạch quả vào tay Lục Thời, đôi mắt cậu ánh lên ý cười tươi sáng, “Này, cho anh, lá cây tình yêu!”
Lục Thời nhận lấy, chọn một quyển sách từ trong cặp sách màu đen ra, cẩn thận kẹp lá cây vào trong.
Chương Nguyệt Sơn đứng bên cạnh nhìn, dịch qua nói với bạn cùng bàn của mình, “Tại sao tôi lại cảm thấy….xung quanh giáo hoa và Lục Thần, dường như đang lập kết giới, người khác đều không thể lại gần.”
Lý Hoa cầm một cành cây khô không biết nhặt được ở đâu, rất thuận tay xoay như xoay bút, “Shude Miskovsky từng nói, đây gọi là ‘bình phong tình yêu’.”
“Vậy mà cũng có căn cứ khoa học? Trâu bò!” Chương Nguyệt Sơn học theo tính từ mà Mộng Ca hay dùng, ngạc nhiên nói, “Vậy…”
Cậu còn chưa nói xong, đã nghe thấy thầy Diệp đang hô, “Mọi người tập hợp đủ rồi, lớp truởng tới sắp xếp lại đi!”
Chương Nguyệt Sơn đứng dậy, “Tôi đi trước đây, lát nữa nói với cậu sau!”
Phương Tử Kỳ ngay cả thời gian đi du xuân cũng nắm chắc để học thuộc từ đơn, cậu gấp quyển vở từ đơn lại, “Shude Miskovsky là ai vậy? Trong kho tàng tri thức của tôi không có câu nói liên quan tới vị danh nhân này, tôi không cho phép tình huống như vậy xuất hiện!”
Ánh mắt của Lý Hoa như nói “Cậu là đồ ngốc ở đâu tới đây”, “Bởi vì đây là cái tên tôi bịa ra. ‘Bình phong tình yêu’ mà cũng tin được?”
Phương Tử Kỳ: “…..”
Năng lực sắp xếp của Chương Nguyệt Sơn rất mạnh, chỉ mấy phút sau, lớp A căn bản đã đứng cẩn thận vào.
Lão Diệp nhìn thấy học sinh của mình, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn. Ông lấy máy ảnh ra, thay đổi bảy tám góc độ, chụp mấy tấm liền, mới hắng giọng nói, “Được rồi, mọi người có thể hoạt động tự do, quan trọng nhất là phải chú ý an toàn. Năm giờ chiều nay chúng ta tập hợp ở dưới núi!”
Tới lúc chạng vạng, tất cả mọi người đều ngồi trên xe khách, ảnh chụp tập thể cũng được đăng trên nhóm lớp. Thầy Diệp bảo mọi người bỏ phiếu, lấy hai tấm có số phiếu cao nhất mang đi in.
Hành trình xa, trên xe nhàn rỗi không có việc gì làm, không phải ngủ thì là nói chuyện hay nghịch điện thoại.
Việc lựa chọn ảnh chụp này gợi lên hứng thú của mọi người.
“Ha ha ha ha Lâm Sĩ Thành tại sao tấm nào cậu cũng nhắm mắt vậy? Tôi chẳng tìm được tấm nào cậu mở mắt cả!”
“Mộng Ca cậu đừng có cao thêm nữa, còn cao thêm nữa chỏm tóc sắp chạm vào lá cây rồi!”
“Trời ạ, Lục Thần và giáo hoa thực sự kéo cao giá trị nhan sắc trung bình của cả lớp ta lên, khuôn mặt này, lợi hại thật, được chụp bằng ống kính của thầy Diệp mà cũng có thể đẹp như vậy!”
“Trình độ của thầy Diệp, tuyệt, ha ha ha, có hai tấm tôi còn không lọt vào ống kính!”
“Thông cảm, thông cảm, đây là lần đầu tiên thầy Diệp cầm ống kính, đợi khi chúng ta tốt nghiệp lớp mười hai, có thể cho thầy Diệp chụp một tấm ảnh tốt nghiệp xinh đẹp rồi!”
Đã nói là bầu chọn ảnh chụp, nhưng cứ nói chuyện, không biết đề tài đã chạy tới đâu rồi. Dù sao đợi khi xe khách quay lại trường học cũng không có kết quả.
Thầy Diệp ngược lại vui vẻ không gấp gáp, sau khi để mọi người đi mới cẩn thận tuyển chọn.
Đầu tiên Sở Dụ trèo núi, sau đó đi chung với bọn Mộng Ca, xuống dưới suối nước bên ngoài đạo quán dạo chơi, cả ngày trời mệt tới nỗi hồn sắp rời khỏi xác.
Cậu lê bước chân vào ký túc, “Anh, em không chịu được nữa rồi, hôm nay đã vượt quá giới hạn vận động cao nhất của thân xác này! Em muốn nghỉ ngơi hai ngày, không, nghỉ ngơi ba ngày mới có thể phục hồi nguyên khí!”
Lục Thời nhìn thấy cậu duỗi hai chân, hai tay chồng lên nhau, gục trên ghế dựa, cả người giống như bông hoa vừa phơi nắng, “Anh đi tắm trước nhé?”
“Ừ, anh đi trước đi, anh tắm xong em mới đi.”
Sở Dụ úp mặt lên mu bàn tay, duy trì tư thế không muốn cử động. Nghiêng tai nghe Lục Thời đi vào trong nhà tắm, đóng cửa, mở vòi hoa sen ra.
Tiếng nước rào rào rơi xuống đất không phải rất rõ ràng, nhưng không thể ngăn cản được Sở Dụ não bổ ra mấy hình ảnh.
Lúc này, giọng nói Lục Thời truyền từ trong phòng tắm ra, “Sở Dụ, hết sữa tắm rồi.”
Sữa tắm?
Sở Dụ nghiêng đầu suy nghĩ, trong ấn tượng của cậu….hình như vẫn còn không ít? Nhưng cũng có thể là do cậu nhớ nhầm.
Lúc này, Sở Dụ tích cực đứng dậy, cầm một chai sữa tắm hương chanh còn chưa mở từ trong tủ ra, đứng ở ngoài cửa, gõ cửa mấy cái, “Lục Thời mở cửa, em cầm qua rồi.”
Cửa hé ra một khe nhỏ, trên làn da trắng của Lục Thời còn dính bọt nước, sợi dây đen trên tay ướt nước cho nên màu sắc càng đậm hơn.
Tại sao cổ tay lại đẹp như vậy?
Sở Dụ nhìn nhiều thêm mấy cái, lại xách cổ chai sữa tắm đưa qua. Không ngờ rằng, Lục Thời vòng qua chai sữa tắm, túm lấy cổ tay cậu.
Bất cẩn không đề phòng, Sở Dụ đã bị kéo vào trong nhà tắm.
“Lục Thời, anh làm gì thế? Đừng…..ưm…”
Sau một tiếng tắm rửa, quần áo Sở Dụ đều bị làm ướt, chỉ đành bọc khăn tắm đi ra, chân bước đi cũng mềm nhũn. Vì bên trong thiếu không khí, mặt cậu có hơi đỏ, môi bị hôn tới mức hơi sưng lên.
Sở Dụ lười biếng ngồi trên giường, không còn chút sức lực nào, cảm thấy chút tinh khí cuối cùng của mình đều bị hút khô rồi. Cậu suy nghĩ lại cẩn thận, tại sao bản thân mình lại dễ dãi như vậy, trúng kế của Lục Thời sao?
Mỹ sắc làm người ta phạm sai lầm!
Lục Thời lấy máy sấy, vừa thành thục vừa cẩn thận sấy khô tóc cho Sở Dụ.
Sở Dụ lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên, túm góc áo Lục Thời, “Còn muốn uống nước, phải ấm cơ.”
Nói xong, cậu chỉ chỉ chân mình, “Chân em mềm rồi, không đi được.”
Lục Thời rất hưởng thụ Sở Dụ ỷ lại mình thế này, xoay người đi rót nước, thậm chí dứt khoát không để Sở Dụ dùng tay, môi dán môi đút nước qua.
Sở Dụ luôn cảm thấy hôn tới hôn lui như vậy rất nguy hiểm, cậu không muốn tới lần nữa, vội vàng giành lấy cốc nước, tự mình uống sạch sẽ.
Thu dọn đâu ra đấy rồi, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mịt, trong phòng trở nên u tối.
Trên giường, Sở Dụ kéo lấy cánh tay Lục Thời, tự mình gối lên trên, còn giải thích cho hành vi của mình, “Không gối sẽ nằm mơ thấy ác mộng.”
“Được.” Lục Thời dung túng, nghiêng mặt hôn lên đuôi mắt Sở Dụ.
Bị hô hấp của Lục Thời quét qua có chút ngứa, Sở Dụ không khống chế được rụt cổ lại, “Ngứa ngứa ngứa!”
Nói thì nói như vậy, nhưng lại không nỡ tránh ra, chỉ vừa hô ngứa vừa để mặc Lục Thời hôn.
Thời tiết cuối xuân đầu hạ, hai người nằm cùng nhau, dựa vào rất gần, nhiệt độ cơ thể tiếp xúc, đã có hơi nóng.
Sở Dụ lặng lẽ thò chân của mình ra khỏi góc chăn, cảm thấy thoải mái, lại xê dịch, lộ cả chân ra ngoài.
Thoải mái quá!
Tâm tình của cậu tốt, nhớ ra gì đó, lại nghiêm túc nói với Lục Thời, “Đợi khi thời tiết nóng thêm một chút, chúng ta mở điều hòa, sẽ rất lạnh, em phải dựa vào anh ngủ mới được. Tới mùa đông, nghĩ tới đã thấy lạnh. Lục Thời, tới lúc đó anh phải ôm em ngủ, anh ôm em em mới ngủ ngon được.”
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ, trong con ngươi của cậu, dường như ánh lên màu hổ phách trong suốt, bên trong là sự ỷ lại không hề che giấu.”
Rời khỏi anh, em sẽ lạnh, ngủ cũng không ngon.
Chóp mũi Lục Thời cọ qua mái tóc mềm mại của Sở Dụ, nhỏ giọng trả lời, “Được, đều được.”
Dưới lớp chăn mỏng, Sở Dụ nắm tay Lục Thời.
Đêm đã khuya, cả trường học đều trở nên im lặng. Hành lang bên ngoài không có âm thanh người nói ồn ào, dường như cả không khí đều trở nên yên tĩnh.
Bên tay chỉ có tiếng hô hấp của đối phương.
Cách một lúc lâu sau Sở Dụ mới mở miệng, “Lục Thời, anh, còn hận bọn họ không?”
Nghe thấy câu hỏi này, trong mắt Lục Thời lộ ra chút mê mang.
“Anh không biết.”
Lục Thời rất ít khi có những giây phút không xác định như vậy. Từ trước tới giờ anh đều cứng cỏi kiên nhẫn, mục tiêu rõ ràng.
Nhưng vào giờ phút này, đối mặt với câu hỏi của Sở Dụ, anh lựa chọn thẳng thắn.
“Anh muốn hận.”
Trước đó, đây chính là trọng tâm và điểm tựa cho sinh mệnh của anh, là năng lượng khiến anh không ngừng đi về phía trước.
“Nhưng bây giờ, anh không biết nên hận ai nữa.”
Giang Nguyệt Mạn không thể sống lại nữa rồi, Phương Vi Vân đã dùng mạng để bồi thường, Lục Thiệu Chử và Phương Vi Thiện bị giam cầm, Lục Triệu Hòa gần đất xa trời.
Anh nên hận ai đây?
Sở Dụ dùng ngón tay của mình, đặt từng ngón vào khẽ tay Lục Thời.
Cậu đột nhiên chống nửa người dậy, cúi đầu nhìn vào ánh mắt Lục Thời, “Vậy không cần hận nữa.”
“Nếu như anh hận, vậy anh sẽ trằn trọc, nghĩ tới những người đã từng tổn thương mình, nghĩ tới bàn tay mình đã vấy máu người xấu. Em không cho phép.”
Sở Dụ nâng cằm, vẻ mặt, ngữ khí rõ ràng kiêu ngạo cùng chiếm giữ, “Lục Thời, từ giờ trở đi em muốn thứ khiến anh trằn trọc đêm không thể ngủ, nghĩ tới nhớ tới, đều chỉ có thể là em, chỉ một mình em.”
Trong đêm tối, ánh mắt cậu vừa tỏa sáng vừa kiên định.
Em là đồng lõa của anh.
Em đồng ý ở bên anh.
Em sẽ giữ lấy anh, sẽ không để anh lấn sâu xuống.
Em muốn từ nay trở đi anh chỉ nghĩ tới nhớ tới một mình em.