Thời điểm mới đi qua được một nửa con đường cao tốc, chính xác là vừa đi qua địa phận tỉnh Hưng Yên thì Phan Như Ý rẽ vào điểm dừng chân để nghỉ ngơi đồng thời ăn bữa trưa.
Dù sao trong nhóm người bọn họ toàn là phụ nữ, đi liền một mạch quãng đường hơn 100km khó có thể chịu nổi.
Lúc này Phạm Nhật Mai đã bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn những thứ đã ăn vào buổi sáng ra ngoài vì say xe, bình thường khi di chuyển trong thành phố được bố mình đưa đi học chạy nhẹ nhàng nên cô cảm thấy bình thường.
Lúc này di chuyển quãng đường xa nên cô dễ dàng bị say xe, đến chính hắn cũng cảm thấy có một chút sự mệt mỏi trong người.
Chủ yếu là vì cơ thể này của hắn quá yếu đuối, ở kiếp trước hắn đã từng lái xe một mạch từ Bắc vào Nam mà không cần dừng lại nghỉ ngơi hay ăn uống mà vẫn cảm thấy bình thường.
Vừa xuống khỏi xe gặp phải cái nắng gay gắt ngoài trời, Phạm Nhật Mai ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Cơ bản là vì lúc ngồi trong xe sử dụng điều hoà mát lạnh, vừa ra ngoài trời gặp phải sự chênh lệch nhiệt độ nên mới không thể kìm được cơn buồn nôn trong người như vậy.
Trong lúc chờ Phạm Nhật Mai thì mọi người bắt đầu gọi đồ ăn, đa phần những người đi đường dài mệt mỏi thường lựa chọn những đồ ăn nhanh như phở hoặc bún thay vì ăn cơm, bữa trưa ngày hôm nay của họ cũng vậy, khi cơ thể quá mệt mỏi thì ăn một bát cơm khô khốc cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi được
Phạm Nhật Mai vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì nhân viên cũng đã mang phở ra, trước đó Đỗ Thu Phương mẹ nàng đã giúp nàng gọi món.
Bà đã nuôi nàng 17 năm và nấu hàng ngàn bữa sáng cho chồng con tất nhiên phải biết con gái thích ăn loại phở như thế nào.
Không lâu sau khi những bát phở nóng hổi thơm thứ được mang ra thì một nhóm ba người đàn ông khoảng chừng 35-40 tuổi đi vào ngồi xuống một bàn trống chỉ cách bàn của Trần Thiên Bảo 2m.
Nhìn nhóm người này Trần Thiên Bảo hơi có cảm giác quen mắt, tuy nhiên hắn cũng không quá để ý, trên đời có đến gần 8 tỷ con người, riêng Việt Nam cũng có gần 100 triệu dân số thì việc gặp một người trông có vẻ quen quen là rất bình thường.
Ngay khi Trần Thiên Bảo quay lại tập trung ăn cho xong bát phở của mình thì một thứ đã đập vào mắt, nói chính xác là ngay khi hắn quay đi cũng là lúc ba tên kia chuẩn bị ngồi xuống ghế.
Chính vào lúc đó một trong ba tên đó để lộ hình xăm một bông hoa nhỏ ở phía sau mang tai phải.
Trần Thiên Bảo ngay lập tức quay lại nhìn cho rõ hình xăm đó một chút thì kẻ sở hữu nó đã ngồi xuống.
Đối phương đang ngồi cùng hướng quay mặt với mình nên hiển nhiên lúc này Trần Thiên Bảo không thể xác định lại hình xăm đó được nữa.
Bởi vì hắn ngồi phía bên tay trái còn hình xăm đó lại ở mang tai phải.
Hắn đành phải tập trung vào ăn cho xong bát phở của mình.
Trần Thiên Bảo là người ăn nhanh nhất nên sớm đặt đũa xuống vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa cầm một cốc nước tăng lực lên chậm rãi uống.
Thỉnh thoảng ở bàn của ba người đàn ông gần đó lại vang lên tiếng cười lớn không có ý tứ giống như vừa phát hiện được những điều rất thú vị vậy.
Trần Thiên Bảo vừa đặt cốc nước đã cạn của mình xuống thì một người đàn ông tiến lại gần bàn của hắn.
Đối phương hành động rất tự nhiên chống tay xuống bàn nhìn quanh một lượt, thực ra nói là nhìn quanh nhưng hắn chỉ nhìn vào ba người phụ nữ mà coi Trần Thiên Bảo như không khí vậy.
Thấy hành động này của đối phương hai hàng lông mày của Trần Thiên Bảo nhíu lại, tất nhiên là không phải thấy khó chịu vì đối phương không đặt mình trong mắt mà là vì hắn biết tên này lại đang nung nấu ý đồ không chính đáng với những người phụ nữ ở đây.
- Chào các cô gái! Anh là Hoàng Bất Tài.
Rất vui được làm quen với các em!
Hoàng Bất Tài nhìn qua các cô gái một chút rồi vừa chăm chú quan sát Phan Như Ý vừa nói.
Phan Như Ý ăn mặc vừa phong cách trẻ trung sang trọng nên tất nhiên là người cuốn hút nhất ở đây.
Khác với cô Phạm Nhật Mai lựa chọn cho mình phong cách nhí nhảnh với giày thể thao, quần jean thoải mái cùng một chiếc áo phông hoạ tiết hoạt hình.
Nàng cũng chỉ là học sinh cấp ba nên không thể so bì độ thành thục với Phan Như Ý, đồng thời lúc này biểu hiện mệt mỏi khiến cho nàng thua kém hơn so với Phan Như Ý một bậc.
Về phía Đỗ Thu Phương thì năm nay bà đã 46 tuổi, cho dù thường xuyên chăm sóc sắc đẹp nhưng so Phan Như Ý thì ngay lập tức thấy được bà già dặn hơn nhiều.
Tổng thể lại trong số ba người phụ nữ ở đây Phan Như Ý chính là người hấp dẫn nhất.
Từ cách ăn mặc cho đến khí chất đều khiến cho người khác khó có thể rời mắt.
Vậy nên Hoàng Bất Tài mới nhìn cô chăm chú đến như vậy.
Phan Như Ý nghe xong chỉ đưa ánh mắt khó chịu lên nhìn đối phương một cái rồi không nói gì mà cúi xuống tiếp tục ăn nốt bữa trưa.
Còn Đỗ Thu Phương thì cảm thấy khó chịu ra mặt, mặc dù bà không còn đứng cùng chồng trên thương trường nữa nhưng rất nhiều người biết đến bà là một người có tiếng nói như thế nào.
Ai cũng biết tỉ phú Phạm Quang Vinh rất trân trọng người vợ đã bước đi cùng mình từ thuở hai bàn tay trắng.
Đã từng có nhà báo hỏi ông một câu: “Nếu đánh đổi tất cả những gì mình có lấy một thứ thì ông sẽ đánh đổi cái gì?”
Lúc đó Phạm Quang Vinh vui vẻ thành thật trả lời: “Hiện tại vợ và con gái chính là điều quan trọng nhất với tôi, và bọn họ vẫn đang ở bên cạnh tôi mỗi ngày.
Nếu phải đánh đổi tôi không chấp nhận đánh đổi điều quan trọng đó, còn nếu phải đánh đổi để cứu lấy bọn họ thì tôi sẽ đổi cả tính mạng này của mình”
Nói như vậy là quá đủ chứng minh Đỗ Thu Phương không phải là là một người dễ trêu chọc, nếu khiến bà giận thì người đàn ông quyền lực của bà cũng sẽ giận, nếu bà vui thì ông cũng vui.
Vậy mà lúc này lại có một tên ất ơ mặt mũi bặm trợn đến bên cạnh nói chuyện với bà bằng thái độ như vậy.
Trong người vẫn còn cảm thấy một chút mệt mỏi khiến bà nhanh chóng tức giận nói:
- Chúng tôi không có nhu cầu làm quen, mong anh thông cảm cho!
Vừa nghe đến đây Trần Thiên Bảo nhếch phép lên cười một cái rồi thầm nghĩ: “Vợ của một tỷ phú hàng đầu Việt Nam có khác, nói chuyện không kiêng nể một ai”
Có điều điệu cười nhếch mép của hắn đã lọt vào mắt Hoàng Bất Tài, hắn ta đập tay xuống bàn một cái hô lên:
- Thằng què này mày cười cái gì? Muốn chết à?
Dạo này có rất nhiều người lên tiếng uy hiếp Trần Thiên Bảo một cách trắng trợn như vậy đấy.
Nếu là ở kiếp trước chỉ cần một nụ cười nhếch mép như vậy thôi thì những tên tội phạm sẽ bắt đầu thấy run sợ vì chúng biết con ác quỷ của chúng sắp xuất hiện.
Thế mà lúc này với một nụ cười như thế lại bị một thằng ất ơ hét vào mặt hỏi: “Muốn chết à?”
Chợt Trần Thiên Bảo nhận ra giọng nói của đối phương có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Suy nghĩ một chút Trần Thiên Bảo đứng lên đi sang bên phía tay phải của đối phương liếc nhanh vào vị trí cổ phía sau mang tai, lúc này hắn đã nhận ra hình xăm kia ở đâu rồi.
Kết hợp hình xăm bông hoa cùng giọng nói của đối phương, Trần Thiên Bảo đã nhớ ra nhưng tên này là ai rồi, có điều không hiểu tại sao hôm nay ở đây chỉ xuất hiện có 3 người.
Vài ngày trước khi Trần Thiên Bảo gặp bọn chúng thì có cả thảy là 4 người, nhưng hôm đó bọn chúng che mặt nên không nhìn ra tướng mạo, có thể đây là nhóm khác nhưng tên Hoàng Bất Tài này thì không sai được.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo khoác vai Hoàng Bất Tài kéo sang một bên cứ như hai người bạn thân thiết.
Hành động của hắn không khỏi khiến cho Hoàng Bất Tài thấy khó hiểu một phen.
Khi kéo đối phương ra xa một chút đảm bảo không có người nào nghe thấy gì thì hắn mới nói nhỏ:
- Mày có biết người phụ nữ trẻ đẹp kia là ai không?
Hoàng Bất Tài lắc đầu một cái chăm chú lắng nghe.
Thấy vậy Trần Thiên Bảo tiếp tục:
- Cô ấy tên là Phan Như Ý năm nay chỉ mới 31 tuổi.
Sao? Thấy thế nào? Rất trẻ đẹp phải không?
Hoàng Bất Tài không nói gì mà bật lên một ngón tay cái.
Nghe giọng điệu vừa non nớt lại vừa thân thiện của hắn thì Hoàng Bất Tài hớn hở nói:
- Mày tính giới thiệu cô ta cho tao à?
- Mày có biết cô ấy là gì đối với tao không?
Trần Thiên Bảo nở một nụ cười nhếch mép không trả lời đối phương mà hỏi ngược lại.
Hoàng Bất Tài lại liếc nhìn về Phan Như Ý một cái rồi quay lại nhìn Trần Thiên Bảo lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lúc này giọng nói của Trần Thiên Bảo bất chợt cực kỳ lạnh lùng, nếu là một người có kinh nghiệm còn có thể nhìn ra ánh mắt hắn đang chứa đầy sát khí:
- Mày nghĩ tao sẽ giới thiệu mẹ mình cho một người như mày à? Nói cho mày biết trước chồng của cô ấy, cũng tức là bố của tao là Đại Tá cảnh sát hình sự Hà Nội, chỉ một cuộc điện thoại thôi là sau vài phút đồng hồ bán kính 5km quanh khu vực này sẽ bị bao vây, một con ruồi cũng khó mà thoát.
Nói đến đây hắn chợt dừng lại quan sát biểu cảm của Hoàng Bất Tài.
Đối phương vừa tỏ ra một chút khó hiểu lại vừa có chút lo sợ.
Lúc này Trần Thiên Bảo nói tiếp với cái chất giọng lạnh như băng ấy khiến cho Hoàng Bất Tài không hiểu tại sao lại rùng mình run lên một cái:
- Với hành động của mày vài ngày trước thì cảnh sát cũng đang rất ráo riết truy lùng đấy, điện thoại của tao đã bấm sẵn rồi, chỉ cần nhấn một cái thôi là họ sẽ nhanh chóng ập đến bao vây nơi này!
Đến lúc này Hoàng Bất Tài đã triệt để bất ngờ, hành động vài ngày trước của hắn là gì trong lòng đương nhiên phải hiểu rõ, lý do hắn ta rời khỏi Hà Nội cũng là vì vậy mà.
Lúc này Hoàng Bất Tài đưa ánh mắt nhìn về phía hắn hỏi:
- Mày muốn gì?
Trần Thiên Bảo nở một nụ cười hết sức thân thiện đáp lại:
- Tao chỉ muốn mày rời khỏi đây thôi! Còn những việc khác đảm bảo coi như chưa từng nghe, chưa từng thấy và chưa từng biết! Vài ngày nữa tao sẽ tìm đến nói chuyện với mày!
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hoàng Bất Tài dứt khoát gật đầu một cái rồi vội vã kêu bạn mình rời đi.
Bọn chúng đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ, nhà hàng vừa làm xong đồ ăn mang ra thì chúng đã mất dạng.
Quản lý nhà hàng phải thốt lên một câu:
- M• mấy thằng ranh, đùa bố đấy à? Năm nay tao sống đến từng này tuổi chưa gặp trường hợp nào như thế này cả! Lần sau gặp trường hợp này tôi phải đấm cho mấy phát!
Mặc kệ người quản lý nhà hàng đứng chửi rủa, Trần Thiên Bảo vẫn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng đối phương cho đến khi đảm bảo bọn chúng thực sự rời đi mới quay về bàn của mình.
Lúc này Phan Như Ý mang theo một chút nghi ngờ hỏi hắn:
- Con quen với mấy hạng người đó từ bao giờ thế?
- Đâu có quen biết gì đâu ạ!
Trần Thiên Bảo ngay lập tức đính chính lại, hắn mà lại phải đi làm quen với hạng người đi cướp ngân hàng xong còn cao chạy xa bay một cách kém cỏi như vậy sao?
- Thế con đã nói cái gì mà bọn họ vội vã rời đi như vậy?
- À con chỉ nói sự thật bố mình là công an thôi mà!
- Chỉ thế thôi mà họ đi vội như vậy à?
Phan Như Ý vẫn không giấu được sự nghi ngờ.
Khiến hắn phải bày ra bộ mặt cực kỳ thành thật nói:
- Con làm sao mà biết được! Biết đâu hắn ta có tội gì đó nên lo lắng chạy đi.
Nhìn hắn cũng giống dạng người dễ gây tội đấy chứ!
Nghe đến đây Phan Như Ý mới dẹp bỏ đi sự nghi ngờ, cũng may mà có hắn đã đuổi tên đó đi dùm.
Từ ánh mắt đáng kinh tởm của đối phương nhắn vào mình cũng khiến cô thấy có chút lo lắng, lúc này đuổi được tên đó đi quả là tốt hơn rất nhiều.
Sau một hồi nói chuyện cùng nhân viên nhà hàng để tranh thủ cho Phạm Nhật Mai nghỉ ngơi lấy lại sức, thời điểm nhà hàng bắt đầu đông khách thì bọn họ quyết định lên đường, một phần vì phía nhà hàng bắt đầu công việc nên không có người nói chuyện cùng, phần còn lại là vì có quá nhiều ánh mắt quan sát bọn họ nên đành rời đi.
Trên đường đi Trần Thiên Bảo chỉ yên lặng tập trung quan sát trên đường, hắn không dám đảm bảo lời uy hiếp của một tên nhóc như mình lại đủ sức trấn áp đối phương nên vẫn chăm chú quan sát xem liệu những tên kia có theo dõi hay không.
Phải biết rằng đối phương có súng, không biết bọn chúng có dám ra tay bắn người hay không.
Cho dù bọn chúng có nổ súng thì điện thoại của hắn đã trong tình trạng sẵn sàng, gọi một cuộc thôi thì rất nhanh sẽ có công an ập đến bọn chúng khó mà thoát kịp.
Nhưng lỡ một ai đó trúng đạn thì nguyên do cũng là tại hắn, vậy nên trong lòng Trần Thiên Bảo vẫn có một chút lo âu.
Về vấn đề này hắn suy nghĩ như vậy cũng là hợp lý, nhưng chỉ là lo xa thôi.
Nhóm người đó chính xác là ba trong số bốn tên đã cướp ngân hàng vài ngày trước.
Đúng là bọn chúng có chút lo lắng về việc hắn sẽ gọi công an.
Nhưng trước khi đi chúng nghe những lời của hắn không hiểu sao khi nghe như vậy bọn chúng lại cho rằng hắn nói là sẽ làm, kể cả việc sớm tìm đến nên quyết định không theo dõi nữa mà nhanh chóng trốn đi.
Danh Sách Chương: