Sau khi xe lái vào cục cảnh sát, Lục Chinh bước xuống xe, lấy ô đi sang một bên khác đón Vân Miểu. Nước mưa làm ướt bậc thang nên hơi trơn, Lục Chinh dắt tay cô vào đến tận cửa.
Nước mưa rơi xuống từ trên mái hiên, đập xuống mặt đất bằng nhựa rồi bắn tung tóe thành một lớp sương nước mỏng manh.
Tầm mắt của Lục Chinh nhìn lướt qua lớp sương trắng kia, hờ hững nói: “Trước kia anh không thích trời mưa, bỗng nhiên dạo này anh lại cảm thấy mưa rơi cũng rất tốt.”
Vân Miểu: “Tại sao?”
Lục Chinh: “Bởi vì dạo này mỗi lần trời đổ mưa, anh đều đi chung với em.”
Vân Miểu: “Mùa xuân và mùa hè mưa nhiều, đó chẳng qua là trùng hợp mà thôi.”
Trùng hợp nhiều sẽ khiến người ta nảy sinh một ảo giác như được định sẵn.
Trước kia cô cũng trải nghiệm qua vô số lần cảm giác đó.
Khi ấy, cô còn ở nhà bà nội, thời gian Lục Chinh đến thăm cô không cố định, giống hệt như mưa gió đến bất chợt vậy.
Mùa xuân năm cô mười bốn tuổi, chiều cao của cô dần tăng lên một mét sáu, báo hiệu cho tuổi dậy thì đã tới.
Hồi cô học cấp hai cũng có tiết s1nh lý, giáo viên sức khỏe dùng những câu nói vô cùng bình thường dễ hiểu để giải thích sự khác biệt của phát triển s1nh lý giữa nam và nữ.
Nhưng giữa lý thuyết và thực hành luôn có một ranh giới rất lớn.
Thông thường công việc thực hành đều do mẹ của mỗi người đích thân chỉ dạy, nhưng khi đó mẹ của Vân Miểu đã mất rồi.
Hôm ấy tan học, cô phát hiện trên váy dính một mảng máu lớn, in hẳn ra ghế.
Cô không chút chuẩn bị, trong cặp cũng không có để đồ ứng phó cho trường hợp khẩn cấp này.
Bên ngoài trời đang mưa, người trong lớp học lần lượt có người nhà đến đón về. Sự xấu hổ và bất an khi lần đầu tới tháng khiến cô không dám cử động, cứ ngồi im một chỗ.
Khi lối đi hoàn toàn yên ắng, cuối cùng Vân Miểu mới đứng dậy khỏi ghế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đeo cặp sách, lao nhanh ra khỏi lớp học.
Đoạn đường đi đến nhà xe đã bị mưa bão làm ngập, lội nước qua đó có chút khó chịu. Cô đứng ở đấy do dự xem có nên đi bộ về nhà hay không thì bỗng nhiên phía sau có người gọi tên cô.
Vân Miểu quay người, phát hiện người tới là Lục Chinh.
Trong tình huống đó, Lục Chinh là người cô không muốn gặp nhất.
Lục Chinh đi về trước một bước, Vân Miểu liền lùi một bước vào trong nước, toàn bộ bắp chân bị ngâm bên trong, nước mưa thấm vào da thịt, lạnh đến mức răng cô run cầm cập.
Chân anh dài, chỉ bước vài bước đã tới gần cô, chiếc ô trong tay anh và chiếc ô màu hồng trong tay cô va vào nhau, giọt mưa bay tung tóe khắp nơi. Đôi mắt sâu thẳm kia của anh bị nước mưa nhuộm lên vài phần dịu dàng, nhưng vẫn anh tuấn đến chói mắt.
Vân Miểu nghe thấy anh cười một tiếng.
“Kha Vân Miểu, anh là quái thú hay là ma quỷ, em tránh cái gì chứ?”
Vân Miểu trả lời thành thật: “Cũng gần giống vậy.”
Lục Chinh tức đến bật cười: “Đi thôi, quái thú đến đón em về nhà.”
Vân Miểu đứng cứng ngắc ở đó: “Hôm nay không được, em có việc, em tự về.”
Lúc trước cô ngồi im mãi nên máu đã thấm ướt lên váy, lúc nãy đứng dậy, cộng thêm việc chịu lạnh, nên chất lỏng ấm nóng chảy từ trong váy xuống, có chút không kiểm soát được…
Cô gái căng thẳng ưỡn thẳng lưng, giọng điệu rất nôn nóng: “Lục Chinh, anh có thể đi trước không?”
Con ngươi Lục Chinh đen láy: “Lý do.”
Vân Miểu ngửa đầu giãy giụa: “Không có lý do.”
Lục Chinh đã nắm lấy cổ tay cô: “Vậy thì không được, anh đâu thể đến công cốc.”
Vân Miểu gắng sức rút tay về, trong lúc giằng co, Lục Chinh nhìn thấy nước bên chân cô nhuốm một vũng màu đỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh bỗng chốc hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Đau bụng à?”
“Ừ…” Cô gái quay mặt đi, tai đã đỏ bừng.
“Không mang theo đồ?” Cách dùng từ của anh đều đã được suy ngẫm kỹ càng.
Vân Miểu vẫn xấu hổ không dám nhìn anh: “Lần đầu tiên.”
Cô căn bản không biết phải chuẩn bị cái gì, không ai dạy cô cả.
Lục Chinh dắt cô đến mái hiên cách nhà vệ sinh gần nhất, cởi áo khoác trên người ra che cho cô: “Em ở đây chờ anh một chút.”
Nhiệt độ cơ thể lạ lẫm, có mùi thuốc lá, tạo cho cô một cảm giác yên tâm.
Lục Chinh rất nhanh đã quay lại, đi cùng với anh còn có một cô giáo nữa.
Vân Miểu và cô giáo kia vào nhà vệ sinh, cô giáo giảng giải rất kỹ càng, sử dụng như thế nào, thay ra sao, thậm chí còn nói cho cô biết cách chọn băng vệ sinh.
Chiếc váy ướt sũng đổi thành chiếc quần khô ran, những cảm giác không an toàn kia cũng theo đó mà biến mất: “Em cảm ơn cô ạ.”
Cô giáo cười: “Không cần cảm ơn, anh trai em rất chu đáo.”
Vân Miểu: “Dạ.”
Nhà vệ sinh nữ ở lầu hai, cơn mưa đã nhỏ hạt đi, Vân Miểu đứng trên bậc thang nhìn chiếc ô màu đen kia, hạt mưa bắn tung tóe bên trên, hệt như một bức tượng điêu khắc.
Lục Chinh nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng nhìn sang.
Vân Miểu từng bước đi xuống, chỉ sợ anh nhắc đến chuyện khi nãy.
Cũng may Lục Chinh chỉ bình thản dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn cô chằm chằm: “Đi thôi, anh vừa mới gọi điện cho bà nội em, ăn tối trên đường rồi về nhà sau.”
Vân Miểu gật đầu: “Được.”
Trên đường về ngày hôm đấy, trong đầu Vân Miểu chỉ nghĩ đến năm chữ: Thật trùng hợp, thật tốt.
Xe của đám người Lưu Vũ nhanh chóng lái vào trong cánh cửa mở toang, suy tư của Vân Miểu thoáng chốc trở lại, tầm mắt vẫn như cũ.
Danh Sách Chương: