Lưu Vũ cầm chìa khóa đi mở cửa xe.
Lục Chinh gọi anh ta lại: “Ăn cơm trước rồi đi.”
Lưu Vũ: “Về rồi ăn đi.”
Bình thường khi điều tra vụ án, bọn họ đừng nói là ăn cơm đúng giờ, có thể về nhà ngủ trước mười một giờ đêm đã là chuyện tốt rồi.
Giọng điệu của Lục Chinh hơi lạnh lùng: “Cô Kha đã đi làm việc miễn phí cho cậu rồi, còn muốn cô ấy đói bụng chung với cậu hả?”
Vân Miểu: “Em vẫn chưa đói.”
Lục Chinh dùng tay che ánh nắng trước mặt cho cô, giọng nói đã chuyển sang dịu dàng: “Vậy thì ăn ít một chút.”
Giây trước còn lạnh lùng cứng ngắc, giây sau đã hệt như gió xuân. Sự khác biệt trước sau này quá rõ ràng, Lưu Vũ ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Haizz! Có thể khiến vị Diêm Vương này chuyển thành dịu dàng cũng chỉ có mỗi Vân Miểu thôi.
Vân Miểu không phải là người nũng nịu, tốc độ ăn cơm của cô rất nhanh.
Lục Chinh cầm đũa gõ đầu cô: “Ăn chậm nhai kỹ.”
Vân Miểu đã bỏ chén xuống: “Em no rồi.”
Lưu Vũ ở đối diện thấy vậy thì nhanh chóng và cơm trong chén, đứng dậy ra ngoài lái xe.
Vân Miểu để ghế lái phụ lại cho Lục Chinh, ai ngờ anh lại ngồi ra ghế sau với cô.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Sao anh không ngồi đằng trước?”
Lục Chinh: “Phía trước nắng cháy người.”
Vân Miểu: “Bây giờ đang giữa trưa, trong xe đâu có nắng…”
Lục Chinh giải thích: “Miểu Miểu, ngồi ở phía trước cách em xa quá.”
Lông mày Lưu Vũ giật giật, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Lục Chinh nói lời buồn nôn như vậy, rất không bình thường. Anh ta không kìm được mà liếc nhìn về sau qua gương chiếu hậu, sau đó lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của Lục Chinh.
Lưu Vũ nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Khụ, anh ta đâu có cố ý.
Nhà của Trương Quỳnh Quỳnh ở tuyến số ba của tàu điện ngầm, xe cần phải lái qua sông, lái xe qua đó cũng khá xa.
Lục Chinh đưa cánh tay cho Vân Miểu ở bên cạnh: “Ngủ trưa không? Cho em dựa vào nhé?”
“Được chứ.” Vân Miểu cũng không khách sáo với anh, dựa luôn vào cánh tay anh.
Lưu Vũ ở phía trước đã sắp chua như trái chanh rồi. Đầu anh ta cứng ngắc, mắt nhìn thẳng về trước, không dám nhìn về sau, anh ta sợ bị Lục Chinh giết người bịt miệng.
Xe lái lên cầu rồi lại xuống cầu, rất lâu mới đến khu dân cư của nhà Trương Quỳnh Quỳnh.
Lưu Vũ tắt xe, tự giác nhảy xuống xe.
Vân Miểu tỉnh dậy khỏi lòng Lục Chinh, dụi mắt: “Đến rồi à?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Anh xuống xe trước, đi vòng sang bên kia mở cửa cho Vân Miểu.
Cô gái vừa mới thức giấc, đôi mắt đen láy thuần khiết, làn da trắng sứ, trông ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.
Lục Chinh châm điếu thuốc, nhìn cô cười.
Vân Miểu lườm anh một cái: “Anh đang cười cái gì?”
Lục Chinh cụp mắt, tay kẹp điếu thuốc dí sát tới, ngón tay lướt nhẹ khóe môi của cô: “Vừa nãy em ngủ chảy nước miếng rồi.”
Vân Miểu: “!”
Lục Chinh phả khói thuốc, lông mày nhướng lên: “Ồ, để anh đoán xem. Có phải vừa nãy em mơ thấy anh không?”
Vân Miểu phát hiện anh đang trêu đùa mình, vỗ một cái lên tay anh rồi sải bước đi tới chỗ Lưu Vũ ở phía trước.
Nụ cười trên mặt Lục Chinh càng thêm rõ ràng, anh ngậm điếu thuốc đi theo.
Khu dân cư cũ bên này đang sửa chữa, con đường nhựa trước kia đã bị đào ra hơn một mét, lắp đặt lại đường ống khí đốt tự nhiên.
Ở cách đó không xa, tiếng máy móc khoan xuống đất vang lên chói tai.
Đến trước một tòa nhà, Lưu Vũ chỉ lên trên: “Khu số hai tòa số 13, chính là chỗ này rồi.”
Con đường đi vào khu bị khẽ rãnh mới đào ra chắn ngang.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ sải đôi chân dài, nhẹ nhàng đi qua.
Vân Miểu đi theo phía sau, ước lượng độ rộng, khi cô đang định bước qua thì dưới chân nhẹ tênh, cô được Lục Chinh ôm lên.
Vân Miểu vẫn chưa phản ứng lại, đôi chân dài của Lục Chinh đã bước qua phía đối diện.
Sau khi hai chân chạm đất, Vân Miểu cảm thấy rất xấu hổ, cô nhấn mạnh như đang kháng nghị: “Lục Chinh, em có thể tự qua được.”
Lục Chinh cúi đầu, tốt tính xoa đầu cô: “Ồ, vậy có muốn anh bế em quay lại không?”
Vân Miểu: “Không cần…”
Lưu Vũ đã đi lên lầu, Lục Chinh nắm tay Vân Miểu một cách rất tự nhiên, anh khẽ cười: “Đi thôi.”
Nhà của Trương Quỳnh Quỳnh ở lầu ba, đi thang bộ lên trên, nhà ở phía đông.
Trước khi vào nhà, Lục Chinh quan sát kỹ khóa cửa, cửa nhà không có dấu vết bị người ta cạy.
Ba người đều thống nhất đeo bao tay.
Chìa khóa cửa tìm được trong túi xách Trương Quỳnh Quỳnh vứt ở KTV. Bọn họ mở cửa đi vào, bên trong là chung cư một phòng ngủ một phòng khách, nội thất rất mới.
Vừa vào cửa, một con mèo cụp tai màu xám đậm đã nhảy từ trên sofa xuống, chạy đến bên chân Vân Miểu, kêu meo meo.
Lục Chinh vẫn chưa quên chuyện trước đây Vân Miểu bị mèo cào, anh lập tức ngồi xổm xuống xách nó lên, nhốt vào trong cái lồng bên cạnh.
Vân Miểu thấy nó đáng thương, lấy thức ăn bên cạnh đổ cho nó một bát. Chẳng mất bao lâu nó đã ăn sạch bát thức ăn.
Lưu Vũ: “Chủ nhân không ở nhà, con mèo này đói thành cái gì luôn rồi? Chúng ta đến muộn thêm hai ngày nữa, chắc con mèo này chết đói mất. Xem ra Trương Quỳnh Quỳnh thật sự không có bạn bè họ hàng thân thích gì ở thành phố N này, cũng đáng thương thật đấy.”
Vân Miểu quan sát nhanh căn nhà, diện tích của nó không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Trên bàn ăn ngay gần cửa có để một cái máy lọc nước màu xanh ô liu. Máy lọc nước của thương hiệu này có giá tiền không hề rẻ, ít nhất phải từ năm chữ số.
Sàn nhà phòng khách hơi bừa bộn, con mèo nghịch ngợm xé khăn giấy vương vãi khắp nơi, trên bàn trà có để một bình trúc may mắn, màu sắc tươi sáng.
Phối màu giữa sofa và thảm cũng rất tinh tế, vừa nhìn đã biết chủ nhân từng dụng tâm nghiên cứu.
Bỏ qua những cái khác thì bản thân căn chung cư này đã vô cùng xinh đẹp.
Vân Miểu: “Căn nhà này của cô ta là thuê hay mua?”
Lục Chinh: “Mua.”
Vân Miểu: “Giá đất bên này bao nhiêu?”
Lục Chinh: “Hơn ba mươi ngàn tệ một chút.”
Diện tích chỗ này không lớn, lại có thể trả góp, bản thân Trương Quỳnh Quỳnh có thể chi trả được căn nhà này.
Vân Miểu kiểm tra tủ giày trước cửa, bên trong đặt đầy giày cao gót, ô trống dưới tủ giày có để một đôi dép lê nữ, chắc bình thường chỉ có một mình cô ta ở đây.
Ban công hướng nam rất sạch sẽ, không có khu phơi đồ, máy giặt và máy sấy xếp chồng lên nhau. Ánh sáng trong phòng khách rất sáng sủa.
Lưu Vũ ngồi một lúc trên sofa: “Woa, là da thật nè.”
Chỗ này chắc là không gian bí mật của Trương Quỳnh Quỳnh. Vân Miểu ngồi xổm xuống kiểm tra ngăn tủ dưới bàn trà.
Bên trong có đủ loại khăn giấy và mặt nạ được xếp ngăn nắp, bên cạnh sofa còn để một cái giá bằng kim loại.
Lưu Vũ quan sát kỹ cái giá đó: “Cái này dùng để làm gì?”
Vân Miểu: “Công cụ thần kỳ để đu phim.”
Lưu Vũ: “Cô ta sống cũng tinh tế lắm.”
Vân Miểu quan sát căn nhà một vòng, sau đó dừng lại ở cái tủ bên cạnh bàn ăn trước cửa.
Tủ kính màu nâu trà, bên trong để các loại rượu vang và rượu Tây.
Có lẽ Trương Quỳnh Quỳnh rất thích uống rượu, tầng trên cùng có thể nhìn thấy rất nhiều ly thủy tinh với đủ hình dạng khác nhau và máy rót rượu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một chai rượu vang trong đó đã uống được một nửa, bên trên có nhét một cái nút gỗ mềm.
Nhìn xuống dưới, Vân Miểu trông thấy một món đồ hoàn toàn không phù hợp- Hộp trà.
Cô ngồi xổm xuống cầm hộp trà kia lên, đóng gói bên trong chưa được xé ra.
Trương Quỳnh Quỳnh không thích uống trà, thậm chí trong nhà cô ta cũng không tìm thấy một chiếc ly bình thường để uống trà.
Vân Miểu lắc hộp trà trong tay về phía Lục Chinh: “Anh cảm thấy kỳ lạ không?”
Tầm mắt của Lục Chinh bị dòng chữ trên túi đóng gói kia thu hút- Hoàng Sơn Mao Phong.
Thật không trùng hợp là không lâu trước đây, anh vừa mới uống qua.
Trong con ngươi đen nhánh của anh ánh lên vẻ nặng nề.
Anh nhận lấy hộp trà trong tay Vân Miểu, quan sát tỉ mỉ, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhếch lên.
Nhiều người thích uống loại trà này như vậy sao? Hay là trùng hợp?
Ngay sau đó anh xoay người đi vào nhà bếp đun nước sôi, tiếng nước đang đun nhanh chóng vang lên.
Lưu Vũ hơi ngạc nhiên: “Lão đại, sao anh còn đun nước thế? Khát nước sao?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Lưu Vũ: “Hay là tôi ra ngoài mua cho anh chai nước.”
Lục Chinh: “Lát nữa rồi đi.”
Vân Miểu đã đi vào phòng ngủ của Trương Quỳnh Quỳnh, trong tủ quần áo của cô ta có treo đủ các loại váy gợi cảm, chất liệu lụa, có cả phong cách sequin.
Trên tủ đầu giường của Trương Quỳnh Quỳnh có một cuốn sách úp ngược.
Lưu Vũ: “Ôi trời, nhìn không ra đó nha, cô ta còn thích đọc sách ư?”
Không giống với phong cách của cô ta. Vân Miểu khom người cầm lấy cuốn sách kia, đây là một cuốn truyện tranh, chủ yếu là tranh vẽ, rất ít chữ.
Sau khi lật vài trang, bỗng nhiên có một tấm thiệp xinh đẹp từ bên trong rơi ra.
Mặt trái của tấm thiệp có chữ, viết mấy địa chỉ. Vân Miểu dùng điện thoại chụp lại.
Lưu Vũ buồn chán đi tới đi lui, chốc lát sau anh ta liền phát hiện tấm ảnh trong phòng khách khác thường: “Lão đại, mọi người mau lại xem!”
Vân Miểu và Lục Chinh nghe anh ta gọi, không hẹn mà cùng đi tới đó.
Lưu Vũ chỉ vào một tấm ảnh bên trong đó: “Hai người nhìn tấm này!”
Đây là một tấm ảnh chụp ba người, có một bé gái đứng phía trước, đứng sau cô ta là hai người phụ nữ hơn hai mươi tuổi.
Hai người phụ nữ hơn hai mươi tuổi kia, một người buộc tóc, một người thả tóc.
Lưu Vũ: “Ba người này trông giống nhau quá đi mất, quả thật là như đúc từ một khuôn vậy! Nếu không phải người phía trước còn nhỏ thì tôi đã nghi ngờ họ là chị em sinh ba rồi.”
Hai người phụ nữ phía sau chắc là chị em, khuôn mặt rất giống nhau, bé gái kia không biết là con gái của ai trong hai người.
Đây là lĩnh vực Vân Miểu am hiểu nhất, Lục Chinh lấy tấm ảnh xuống đưa cho cô.
Tấm ảnh đã ngả vàng, biến dạng rồi. Mặc dù thời gian đã lâu, nhưng Vân Miểu vẫn có thể nhìn ra được bé gái trong tấm ảnh chính là Trương Quỳnh Quỳnh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có điều, rất nhanh Vân Miểu đã có phát hiện mới. Đôi mạnh hạnh hơi híp lại, cô cắn môi rồi lại nhả ra: “Người phụ nữ buộc tóc này chúng ta đã gặp qua.”
Lưu Vũ cau mày: “Chúng ta từng gặp qua? Ai thế?”
Vân Miểu gật đầu: “Chúng ta cùng nhau đến nhà bà ta uống trà.”
Lưu Vũ càng thêm mơ hồ, sao anh ta không nhớ vậy?
Lục Chinh ung dung phun ra hai chữ: “Trương Tú.”
Trương Tú, Trương Quỳnh Quỳnh…
Lưu Vũ cau mày: “Bọn họ là họ hàng?”
Vân Miểu: “Nhìn thì có vẻ đúng là vậy.”
Danh Sách Chương: