Lúc chuẩn bị rời đi, Lục Chinh quay trở lại.
Khi đi ra thì anh đã đổi sang bộ quần áo chống đạn màu đen.
Lần trước Vân Miểu nhìn thấy anh mặc bộ đồng phục này là vào chín năm trước.
Năm tháng không lấy đi vẻ đẹp trai của anh, nhưng lại tăng thêm sự chững chạc trên người anh. Quá khứ và hiện tai xếp chồng lên nhau, Vân Miểu nhìn đến ngẩn người.
Lục Chinh cụp mắt nhìn cô: “Miểu Miểu, em đang nhìn gì thế?”
Vân Miểu nhướng mày: “Nhìn anh đó, không cho nhìn hả?”
Lục Chinh: “Cho, em cứ nhìn thoải mái.”
Vân Miểu: “Vậy còn nghe được.”
Lục Chinh ra hiệu bảo cô nhấc cánh tay lên, anh mở áo chống đạn trong tay ra, mặc lên cho cô.
Anh đã giúp cô lấy size nhỏ nhất, nhưng khi mặc vào vẫn hơi rộng.
Sợi dây hai bên hông cần điều chỉnh, anh khom người cẩn thận chỉnh lại cho cô.
Vân Miểu: “Sẽ gặp được ông ta chứ?”
Lục Chinh: “Chưa chắc, nhưng để an toàn thì vẫn nên mặc vào.”
Sợi dây trên hông đã được chỉnh xong, anh đứng dậy chỉnh lại dây đai ở đầu vai cho cô.
Chiều cao của Vân Miểu gần đến vai anh, lúc Lục Chinh cúi đầu chỉnh dây đai ở vai cô, mặt hai người rất gần nhau.
Vân Miểu yên lặng nhìn anh.
Từ lông mày đến cằm, mỗi đường nét đều sắc bén, thanh thoát và đẹp mắt, đặc biệt là đôi mắt kia, “gió nhẹ thổi gợn sóng lăn tăn, tựa như bầu trời đầy ánh sao”.
Anh điều chỉnh bên này xong, lại chuyển sang điều chỉnh bên khác.
Vân Miểu tiếp tục nghiêng đầu nhìn anh, viền môi của anh cũng đẹp, đôi môi rất mỏng.
Lục Chinh dịu dàng nhìn lướt qua cô: “Vẫn chưa nhìn chán à? Tối về nhà rồi từ từ nhìn.”
Vân Miểu bị anh nói vậy, vành tai bỗng chốc nóng bừng.
Sau khi chỉnh xong dây đai trên vai, anh đội mũ chống đạn lên đầu cô.
Vân Miểu: “Cái này em có thể tự đội được.”
Lục Chinh rũ mắt, đội xong cho cô. Giây tiếp theo, anh đưa bàn tay đặt trên mũ chống đạn của cô: “Đây là kính bảo vệ mắt, lúc cần thì kéo xuống bảo vệ cho mắt. Nhớ kỹ, quần áo chống đạn có tốt đến mấy cũng không thể chặn được tất cả các loại đạn, lát nữa em vẫn nên đi theo anh.”
Vân Miểu: “Được.”
Khi đã tới bên cạnh chiếc xe, bỗng nhiên Vân Miểu nắm lấy tay anh.
Lục Chinh quay đầu.
Vân Miểu: “Lục Chinh, lát nữa nếu có tình huống bất ngờ, anh phải bảo vệ bản thân trước, có được không?”
Đôi mắt của cô gái dưới ánh trăng trông sáng lấp lánh, khiến lòng anh bỗng cảm thấy mềm mại.
Anh nhéo mặt cô, giọng điệu có vài phần nuông chiều: “Miểu Miểu, anh từng thề trước quốc kỳ, thà chết bảo vệ an toàn cho tính mạng, tài sản của nhân dân. Bảo vệ em là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ, cho nên em không cần cảm thấy áp lực hay gì khác.”
Vân Miểu nuốt nước bọt, hốc mắt chợt nóng ran.
Lục Chinh đã nắm tay cô lên xe.
*
Xe lái thẳng một đường đến công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Khu vực này hầu hết là khu di dời, sau khi người dân chuyển đi, đèn đường cũng không còn mở nữa.
Lục Chinh dừng xe ở bên đường, cùng Vân Miểu bước xuống xe.
Xung quanh tối om, chỉ có mặt trăng trên đỉnh đầu chiếu xuống chút ánh sáng bạc yếu ớt.
Màn đêm rất tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ve kêu và tiếng sột soạt khi quần áo ma sát vào nhau.
Theo bụi cỏ đi tới cuối đường, nhà xưởng trước mặt có một ánh lửa.
Lục Chinh bảo Vân Miểu đợi ở cây hòe, còn mình thì men theo chân tường đi tới trước cửa nhà xưởng kia.
Ánh lửa trong đó là do đốt phế liệu, bởi vì không có ai thêm chất dễ cháy vào trong nên ngọn lửa dần trở nên yếu ớt.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Lục Chinh vẫy tay với Vân Miểu, cô nhanh chóng đi từ sau cây hòe ra, tới bên cạnh anh.
Vân Miểu nhìn tàn dư màu đỏ sẫm kia: “Chúng ta đến chậm một bước, người đã đi rồi.”
Lục Chinh mở đèn pin mang theo bên người, chiếu sáng nhà xưởng.
Đây là một nhà xưởng quần áo bỏ hoang, chất dùng để dẫn lửa là một số vải vụn.
Trong không khí còn lưu lại mùi khét khi vải bị đốt cháy.
Giữa căn phòng có một chiếc bàn mục chân, có người từng di chuyển vị trí của nó, trên sàn nhà có dấu vết kéo lê rõ ràng. Chiếc bàn được kéo đến chỗ này chắc dùng để để đồ.
Vân Miểu muốn đi vào đó nhưng bị Lục Chinh ngăn lại: “Cẩn thận đinh trên mặt đất.”
Sau khi Vân Miểu chiếu đèn pin qua đó mới phát hiện trên mặt đất ẩm ướt kia có vương vãi mấy cây đinh mũ màu bạc. Đinh mũ ngâm trong nước nhưng không hề bị gỉ sét, chứng minh nó vừa mới rơi xuống cách đây không lâu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bên đó có một cái kệ, trên tấm bảng gỗ có mấy lỗ nhỏ do đinh mũ để lại.
Vân Miểu: “Bọn họ họp ở chỗ này?”
Lục Chinh ngồi xuống kiểm tra dấu chân trên đất: “Người đến không nhiều.”
Vân Miểu: “Có mấy người?”
Lục Chinh: “Ba người, một người là Tần Tùng, ông ta đến trước, hai người phía sau đến cùng nhau.”
Lục Chinh soi đèn vào trong đống tàn tro kia.
Chỗ đó ngoại trừ vải ra, còn có một góc tờ giấy chưa cháy hết.
Bên trên chỉ còn ba chữ không liên quan “hồng, thể, mỹ”.
Nét chữ này và chữ bọn họ thấy ở phòng làm việc của Ngô Viễn Ba ngày hôm đó giống hệt nhau, chắc là cùng một người.
Đi từ trong ra, Lục Chinh lại kiểm tra trước cửa.
“Xe từng lái qua đây.” Bánh xe nghiền nát cỏ trước cửa, chỉ còn mặt đường xi măng khô ráo, không để lại dấu vết gì cả.
Xung quanh nơi này đều là đường đi tự làm nên không có camera, bốn phương tám hướng, không để lại dấu vết, không cách nào tìm kiếm.
Vân Miểu cau mày: “Liệu có phải là chiếc xe Buick ở đường Bình Xuyên lần trước không?”
Lục Chinh: “Đã điều tra thử chưa?”
Vân Miểu: “Ừ, xe biến mất trên đường Bình Xuyên rồi.”
Lục Chinh: “Nếu là nó, chắc hôm nay nó đã lái tới không ít chỗ.”
Hai người lập tức lái xe đến chỗ Lý Hải Thụy.
Ông chú nửa đêm ra mở cửa, vẻ mặt ai oán nhìn Lục Chinh và Vân Miểu: “Hai vị, buổi tối chúng tôi không mở cửa đâu.”
Lục Chinh qua cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ bên cạnh mua hai gói thuốc lá đưa cho ông ta.
Ông chú lập tức không nói chuyện nữa: “Tôi đến phòng trực đợi mấy người, xong thì gọi tôi.”
Vân Miểu mỉm cười nhìn Lục Chinh: “Em tưởng mặt của anh đi tới đâu cũng quét được chứ.”
Lục Chinh: “Anh có thể quét, nhưng có thể ông ấy sẽ nói cho đến khi da đầu em tê liệt thì thôi.”
Lông mày Vân Miểu chuyển động: “Đáng sợ vậy sao?”
Lục Chinh: “Thử không?”
Vân Miểu: “Không cần đâu, điều tra vụ án quan trọng hơn.”
Hai người mở máy tính của phòng kiểm soát ra, Vân Miểu dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm đường Bình Xuyên và hai con đường Phong Lân, đường Thạch Yến nối với nó.
Vân Miểu tính toán lộ trình di chuyển, nhập thời gian bắt đầu.
Nhưng nhìn từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia.
Vân Miểu hơi ủ rũ, hàng lông mi dài cụp xuống, bị ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào, trông vô cùng dịu dàng, đáng yêu.
Lục Chinh xoa đầu cô: “Ngày mai đến các gia đình sát đường Bình Xuyên kiểm tra, xe Buick không thể biến mất trong không gian được, rất có khả năng đã dừng ở nhà xe tư nhân. Hôm nay ông ta không lái ra ngoài, vậy nhất định chiếc xe kia vẫn còn.”
Vân Miểu nghe vậy thì thở phào.
Xe sẽ không biến mất, cô không nghĩ đến điểm này.
Vân Miểu nhìn đồng hồ: “Lục Chinh, bây giờ còn về nhà không? Một giờ rồi.”
Lục Chinh: “Về.”
Cảm xúc của Lục Chinh đã ổn định rồi, trên đường về nhà, anh lái xe, Vân Miểu ngủ bù.
Khi xuống xe, Vân Miểu mới phát hiện Lục Chinh lái xe đến nhà anh.
Vân Miểu: “Sao lại lái qua đây?”
Lục Chinh nắm tay cô: “Miểu Miểu, em quên anh nói gì với em rồi à? Đây là phòng tân hôn của anh.”
Vân Miểu nhướng mày, đàn ông già cũng bảo thủ thật đấy.
Một lúc sau, cô lại cố ý chọc ghẹo anh: “Nhưng cô dâu người ta vào phòng tân hôn đều là anh trai ẵm vào, không thể tự đi vào được.”
“Chuyện này không khó.” Trong lúc nói chuyện, Lục Chinh đã khom lưng ôm cô lên.
Vân Miểu nhớ đến vết thương trên lưng anh.
“Lục Chinh, em nói đùa với anh thôi, anh bỏ em xuống đi, em tự lên được rồi.”
“Không bỏ.” Anh bước rất nhanh, hai ba bước đã lên tới lầu.
Đèn cảm biến âm thanh dọc đường lại dần tắt đi trong lối đi tối đen.
Khi tới bậc thang trên cùng, Lục Chinh bỏ cô xuống, một tay đút túi, mỉm cười: “Miểu Miểu, anh trai ẵm em lên rồi, gọi tiếng “anh ơi” nghe nào.”
Bởi vì nóng mà anh đã toát một tầng mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt đều là nụ cười dịu dàng.
Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến dáng vẻ anh dẫn cô đến nơi này mấy năm trước.
Vân Miểu cắn môi, mặt đỏ như nhỏ máu: “Anh không phải…”
Bỗng nhiên Lục Chinh khom người tới, Vân Miểu bị anh ép ở giữa vòng tay và cánh cửa, đôi môi dí rất sát, hơi thở cũng vậy. Vân Miểu nhắm mắt lại theo bản năng.
Lục Chinh cầm chìa khóa, ngón tay khẽ khàng lướt qua eo cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mí mắt Vân Miểu động đậy hệt như một động vật nhỏ bị hoảng sợ.
Lục Chinh không kìm được mà cười khẽ nói: “Miểu Miểu, anh lấy chìa khóa mở cửa, em nhắm mắt làm gì? Muốn anh hôn em à? Trong đầu em suy nghĩ cảnh 18+ gì thế?”
“!!!” Vân Miểu vừa xấu hổ vừa tức giận, cô mở mắt, ngửa đầu nhìn anh: “Em không có!”
Khoảnh khắc đèn cảm biến âm thanh trên đỉnh đầu vụt tắt, anh cúi đầu hôn lấy cánh môi của cô.
Tất cả những câu nói phản kháng của Vân Miểu đều bị anh nuốt vào trong…
Chìa khóa va vào nhau vang lên tiếng lách cách.
Lục Chinh lần mò trong bóng tối để mở cửa, sau đó ôm thẳng cô vào trong.
Sau khi vào cửa, chân của Vân Miểu không chạm đất.
Lục Chinh ôm lấy cô, đi xuyên qua hành lang dài, đi thẳng vào căn phòng ngủ chính ở trong cùng.
Anh không mở đèn.
Trong phòng ngủ tối om.
Mắt không nhìn thấy khiến những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.
Nụ hôn nồng cháy di chuyển từ trên môi xuống vành tai.
Khoảnh khắc vành tai bị anh ngậm lấy, trong đầu Vân Miểu như có thứ gì đó bùng nổ…
Anh đang hôn cô.
Cô nghe rất rõ ràng.
Trên đầu như lưỡi có luồng điện, dụ hoặc liếm đôi tai cô, khiến hồn phách cô không còn nữa.
Cả hai đều toát mồ hôi, có hơi nóng. Vân Miểu đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn, nhuốm vài phần quyến rũ.
“Lục Chinh, có thể mở máy lạnh lên không, em nóng.”
Anh đứng dậy tìm điều khiển, sau khi trở về, lại mở hết đèn trong phòng ngủ lên.
Lúc mắt đã thích ứng với bóng đêm lại đột nhiên chuyển sang ánh sáng mạnh nên có hơi nhức mắt.
Vân Miểu không kìm được mà dùng mu bàn tay che mắt.
Lục Chinh bỏ tay cô ra, hôn lên mắt cô.
Nụ hôn mềm mại, dịu dàng, đầy nhẹ nhàng và trân trọng…
“Miểu Miểu…” Anh gọi cô.
“Ừ.”
“Đi tắm không?”
“Được.”
Vân Miểu vừa nói xong, Lục Chinh đã bế cô lên lần nữa.
Đèn phòng tắm được bật lên, anh bế cô vào trong buồng tắm.
Bên trong không có chỗ để ngồi, anh trực tiếp để cô trên bồn rửa tay…
Anh quá cao, Vân Miểu ngồi trên bồn rửa tay mới gần ngang tầm mắt anh.
Vân Miểu thấy anh ung dung cởi cúc áo sơ mi, cổ họng cô chợt hơi khô, và còn có chút muốn bỏ chạy.
Nhưng đã bị Lục Chinh nhốt trong vòng tay.
Lục Chinh đã cởi áo sơ mi ra, để lộ cơ bắp cường tráng bên trong.
Rất nhanh, anh cởi luôn chiếc quần vướng víu, để lộ phần hông và đôi chân dài cứng rắn ra.
Xấu hổ quá!
Tầm mắt của cô căn bản không dám nhìn sang chỗ khác.
Khi ngón tay Lục Chinh đặt trên quần trong, Vân Miểu cảm thấy có một hơi nóng trào ra khỏi đầu, xông tới chóp mũi, hai giọt máu mũi chảy xuống.
Lục Chinh lấy ít khăn giấy trong chiếc tủ ở cạnh tai của cô ra, giúp cô lau máu mũi.
“Miểu Miểu, trước đây khi nhìn trộm anh tắm cũng đâu thấy em chảy máu mũi. Em chỉ có chút năng lực này thôi à?”
Vân Miểu: “Em mới không nhìn trộm anh…”
Lục Chinh: “Ừ, em không có, là anh nói lung tung. Có muốn tắm chung không?”
Vân Miểu ôm lấy quần áo của mình: “Anh lưu manh!”
Lục Chinh cứ vậy ôm lấy cô.
Trong vòi nước có một đoạn nước lạnh, Lục Chinh bỏ cô xuống, thử nhiệt độ của nước.
Giọt nước lấp lánh lăn từ trên chân anh xuống, làm ướt mũi chân của cô.
Trong không gian chật hẹp, âm thanh và xúc cảm đều được phóng đại một cách vô hình…
Cô liếm môi: “Hay anh tắm trước? Lát nữa em vào sau.”
Lục Chinh nghe vậy thì để vòi sen lên đỉnh đầu, vòi nước vẫn chưa tắt, giọt nước ấm nóng nhanh chóng thấm ướt quần áo của Vân Miểu.
Đường cong xinh đẹp bị chiếc váy ướt siết lại, lồi lõm rõ ràng.
Trên tóc cũng có nước, anh duỗi tay ra sau tai cô, tháo sợi thun cố định mái tóc dài xuống.
Tay anh vừa mới dính nước, ấm nóng và ướt át.
Ngón tay của anh men theo tai cô, nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, sờ vào động mạch ở cổ của cô.
Vân Miểu nuốt nước bọt, trong mắt như có một làn hơi nước bay lên.
Giọng nói của Lục Chinh đầy cám dỗ: “Quần áo em ướt rồi, vẫn nên tắm xong rồi đi.”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay chạm vào chiếc cổ trắng mịn của cô, trượt đến chỗ khóa kéo của chiếc váy.
Vải bị dính nước, một tay kéo khóa không dễ dàng, anh khom người, cắn lấy cổ váy, ngón tay nhẹ nhàng kéo xuống đến cuối cùng…
Đôi vai trắng như tuyết của cô gái lộ ra trong không khí…
Danh Sách Chương: