Đây là bộ đồ thứ năm bị hỏng trong tháng này.
Trước đó, Lục Cửu còn quay về lấy quần áo mới tận hai lần.
Cứ phá của như này dù nhà có giàu hơn nữa thì cũng lụn bại thôi."Tiểu thư, Lục Tử Ninh lại đến rồi." Lục Mai chạy vào đại sảnh nói."Hắn còn dám tới?" Lục Tùng đang cầm quạt nói một cách kinh ngạc."Hắn… Lần này hắn hơi khác.
Có lẽ là tới để xin lỗi." Lục Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giống như không biết phải làm gì.
Nàng ấy xoa xoa tay, chỉ ra bên ngoài: "Tiểu thư có ra xem không?"Giang Thanh Ba bị Lục Mai khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Nàng bước ra nhìn.
Đôi mắt sưng vù của nàng trợn tròn lên.
Giờ nàng đã hiểu được tại sao vẻ mặt Lục Mai lại như thế rồi.Lục Tử Ninh ngồi trên xe lăn, chân trái tay trái được cố định bằng thanh gỗ, quấn băng dày cộp.
Mặt hắn cũng chẳng tốt hơn.
Má phải sưng vù lên.
Khăn quấn đầy đầu, để lộ mỗi hai con mắt ra ngoài.Người… người này thật sự đến để xin lỗi sao?Giang Thanh Ba lùi về sau một bước, ngoắc tay với Lục Mai đứng cạnh, dùng quạt che mặt rồi nói nhỏ: "Lần trước chúng ta đánh hắn tới mức nghiêm trọng như vậy sao?""Nô tỳ chỉ đạp vào chân hắn thôi…" Ánh mắt Lục Mai mờ mịt."Nô tỳ đá vào lưng hắn." Lục Y thấy Lục Tử Ninh như thế này cũng sợ hết hồn.
Nàng ấy lắp bắp: "Chắc chắc chắc… không đến nỗi đấy chứ?"Lương Nghi Tĩnh: …Lục Tử Ninh: …Hình như các người nói chuyện hơi lớn tiếng đấy.Lương Nghi Tĩnh đang đẩy xe lăn giả vờ như không nghe thấy gì.
Nàng ta mỉm cười: "Chúng con tới xin lỗi tam thẩm.
Lúc trước do Tử Ninh nóng vội nên mới hành sự lỗ mãng.
Mong tam thẩm đừng tính toán.""Ton tin… nỗi." Lục Tử Ninh nói.Giang Thanh Ba thấy Lục Tử Ninh nhả từ không rõ, lắp ba lắp bắp nói ba chữ "Con xin lỗi" thì im lặng.
Tra nam đã như vậy rồi.
Nàng cũng không thể tiếp tục bới móc.
Nếu không lại cho người ta cơ hội lợi dụng."Thấy con thành khẩn nhận lỗi như vậy, ta cũng không tiếp tục tính toán nữa.
Là trưởng bối ta có vài câu muốn dặn dò con.
Con đã vào quan trường thì chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ rồi mới được làm.
Nếu đi sai bước nhầm thì cả nhà đều phải bồi táng vì hành động ngu xuẩn của con." Giang Thanh Ba đứng trên cao nhìn xuống hắn: "Đã hiểu chưa, cháu trai?""...""Phu quân đã biết rồi ạ." Lương Nghi Tĩnh tiếp lời.Giang Thanh Ba nhìn nàng ta.
Chậc chậc, nữ chính biết co biết duỗi, là kẻ có thể làm nên chuyện lớn.
Chỉ tiếc rằng mắt của nàng ta không tốt, lại nhìn trúng tên nam chính tra nam này.
Nàng thương tiếc thở dài, phất tay."Về đi."Lương Nghi Tĩnh hành lễ rồi đẩy Lục Tử Ninh rời khỏi Thu Thủy Uyển.Giang Thanh Ba nhìn thấy bóng dáng họ xa dần thì sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hai vòng.
Nàng rất muốn biết gần đây đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Võ An Hầu luôn yêu thương con cháu lại ra tay tàn nhẫn với Lục Tử Ninh."Tiểu thư, không phải Võ An Hầu, là cô gia của chúng ta."Giang Thanh Ba: ?.
Danh Sách Chương: