• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay cả kêu ba lần rồi, Lục Minh Châu vaanx không lên tiếng.

Ánh lửa chiếu đến gò má chàng, không thấy rõ vẻ mặt của chàng.

Trong lòng Giang Thanh Ba sốt ruột nhưng nàng cũng không lên tiếng làm phiền mà đứng yên tại chỗ chờ."Lục Minh Châu, nếu ngươi không ra, ta sẽ giết người của Lục gia."Người đối diện dường như rất nóng nảy, giọng nói mang theo chút vội vàng.

Giang Thanh Ba lo lắng người bên trong thật sự rơi vào bí bách, thiết tha nhìn về phía người đàn ông "yên lặng là vàng" kia.Mà hình như Lục Minh Châu cũng biết suy nghĩ của nàng, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn, môi mỏng khẽ mở."Ta muốn thấy con tin."Bốn phía bỗng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng ngọn lửa đang cháy lốp bốp.

Một hồi lâu sau, giọng nói thô lỗ ở đối diện lại vang lên lần nữa."Có thể nhìn, nhưng chỉ có thể đứng ở cửa.


Nếu không ta sẽ giết bọn họ.""Được."Âm thanh cót két lại vang lên.

Giang Thanh Ba đoán người ở phía trong đã mở cửa.Giọng nói thô lỗ lại vang lên."Ngươi mở cửa.

Không thể vào, nếu không, ta sẽ giết chết bọn họ."Vệ quân đã đến từ lâu, đẩy cửa ra nhìn một lát, mới làm động tác tay thể hiện đã an toàn.Lục Minh Châu nhấc chân đi đến.

Giang Thanh Ba theo sát phía sau, nàng muốn xác nhận con tin có phải là Oánh tỷ hay không.

Người phía trước liếc mắt nhìn nàng, bước chân cũng dừng lại."Lát nữa đứng sau lưng ta.""Ta biết rồi." Giang Thanh Ba khôn khéo gật đầu một cái.Giang Thanh Ba núp sau lưng người đàn ông cẩn thận thò đầu ra, nhìn con tin ở bên trong viện, khẽ nhíu mày.


Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Ninh bị trói thành hai cái bánh chưng trong phòng khách, không thấy người đàn ông với giọng nói thô lỗ kia đâu.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.À, thì ra là hai người này, vậy thì không phải là chuyện của nàng.Có lẽ hành động thở phào của nàng quá rõ ràng nên đã thu hút sự chú ý của người khác.

Giang Thanh Ba chạm phải ánh mắt quan sát của mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía "Lưỡi hái" đang treo trên trời.Hôm nay trăng sáng quả thật hợp cảnh .Lục Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt Giang Thanh Ba, xoa ấn đường.Đúng là không nên dẫn nàng đến mà!"Thấy người chưa?" Giọng nói thô lỗ của người đàn ông dừng lại một chút: "Chỉ cần ngươi thả tất cả mọi người tối nay ngươi vừa bắt được, ta sẽ thả bọn họ đi."Lục Minh Châu liếc mắt nhìn vào sân, không nói gì, phất tay một cái."Vậy ngươi giết đi."Giọng nam thô lỗ: ???Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh: ???Vệ quân xung quanh: ???Giang Thanh Ba cong môi, cố gắng nhịn cười, cơ thể không kiềm chế được mà run lên.Ha ha ha, nam nữ chính rất bối rối nhỉ.

Lục Minh Châu hoàn toàn không để ý đến mấy người.

Tay trái đột nhiên bị nắm lấy, nhận được ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông.

Nàng ho khan một tiếng, cố gắng để bản thân trong thật nghiêm túc và đứng đắn.Nếu có thể nàng vẫn muốn ngửa mặt lên trời mà cười to..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK