• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Sau đó thì sao?" Giang Thanh Ba lại hỏi."Sau đó thế tử chạy đến cứu cô gia."Đáp án này khiến Giang Thanh Ba kinh ngạc, nhướng mày, nhìn về phía nơi sân của đại phòng, môi đột nhiên cong lên.

Nàng nói mà, rõ ràng quan hệ hai phòng không tốt, nhưng vì sao Lục Minh Châu thấy hai tỷ muội Oánh tỷ lại không tức giận như nàng nghĩ.

Thì ra vì nguyên nhân này."Cô gia có mẫu thân che chở, mặc dù trải qua chuyện nguy hiểm này, nhưng cuộc sống cũng coi như khá lắm rồi." Lục Y dừng một chút: "Chưa được mấy năm, mẫu thân cô gia vì suy nghĩ buồn phiền quá nhiều mà ra đi, cuộc sống của cô gia mới trở nên khó khăn.


thường xuyên bị người hầu trong phủ khi dễ.""Võ An Hầu mặc kệ à?" Giang Thanh Ba nghe thấy thì nhíu mày, khi đó Lục Minh Châu chỉ mới bảy tuổi, vẫn là một đứa bé cần phải bảo vệ."Lúc đó Thái Thượng Hoàng còn đang tại vị, Võ An Hầu bận rộn nhiều việc, thường xuyên phải ra khỏi kinh thành làm việc." Mắt Lục Y đột nhiên bốc lửa giận: "Cũng vì chẳng ai chăm sóc, bọn hạ nhân sơ sót, năm cô gia bảy tuổi bị mấy kẻ buôn người bắt đi, bán cho một gia đình không con trai nhà nông, nam nhân kia thích uống rượu cũng thích đánh người, lúc Hầu gia tìm được thì cô gia đã bị đánh cho thoi thóp rồi.

từ lúc đấy cô gia hoạt bát hiếu động cũng giống như trở thành một người khác, yên lặng không thích nói chuyện."Giang Thanh Ba nghe thấy chuyện này đến cả sợi tóc cũng muốn dựng đứng hết cả lên.Nàng đã quá rộng lượng với nhị phòng rồi, phải làm cho chết mới được.Không đúng! Giang Thanh Ba kinh ngạc nhướng mày.

Đến bây giờ nhị phòng vẫn còn tung tăng nhảy nhót, là bình thường sao?"Lục MInh Châu cứ để thế sao?"Mắt Lục Y chớp chớp, im lặng nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba."...!Đừng giấu diếm nữa, nói nhanh đi.""Lão gia nhị phòng bị ngựa đạp gãy một chân, té gãy chân và tay, rớt sông hai lần.


Có lần ra khỏi kinh bị người trói đến trong hốc núi đào mỏ...!Nửa năm sau mới tìm thấy, gầy xém chút không nhận ra người nữa.""Lục Minh Châu làm tốt lắm."Lục Y dùng ánh mắt ung dung nhìn nàng: "Tiểu thư, chuyện lần đó lớn lắm.

Nhị phòng cũng cảm thấy là cô gia làm.

Sau đó thế tử tự đi kiểm chứng, phát hiện không liên quan đến cô gia, là đối thủ của Hầu phủ làm."Một chiêu này của Lục Minh Châu thật là cao tay.Đuôi mắt Giang Thanh Ba nhếch lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Y, xụ mặt xuống, lộ ra vẻ mặt đau thương: "Ôi, cô gia của các ngươi thật là bao dung, vì hài hòa của gia đình mà hy sinh quá nhiều."Lục Y:...Nếu như ánh mắt của người bớt vui vẻ lại thì nô tỳ sẽ tin đấy."Mấy hôm trước lão gia nhị phòng thuyên chuyển đến hộ bộ thất bại, nghe nói đêm đó con đập vỡ mất hai bình hoa.""Làm rất tốt.""Tiểu thư, người coi chừng một chút, nhất định đừng chọc cô gia tức giận.

Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy." Lục Y nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng lại thấy lo lắng.Mặc dù cô gia rất thảm, nhưng nàng ấy càng lo lắng cho người tiểu thư không biết sợ này hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK