Hoàng hậu ngồi xuống, vừa uống một ngụm trà, Du ma ma liên dẫn Trần Nguyệt Nhung đi vào.
Quỳ lạy một đoạn đường, khiến trán của bà ta sưng một cục, bắt đầu chảy máu, có chút đứng không vững.
Hoàng Hậu liếc nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, gọi Du ma ma lại, ghé bên tai bà ta khẽ nói một câu, Du ma ma xoay người đi ra ngoài.
Hạ Thừa Tướng kéo Mai phi đến, Mai phi vốn không muốn, nhưng Hạ Thừa Tướng nói một câu với nàng ta, Mai phi trâm tư một lúc, bèn đến.
Nhưng đến Tĩnh Ninh Cung, Du ma ma lại ở cửa ngăn lại, nói: “Mai phi nương nương, Thừa Tướng, hai vị xin đến tây sương uống trà, nương nương có lời muốn nói với phu nhân.”
Mai phi sững ra, Tính Ninh Cung là nơi cô thường đến, biết điện của tây sương có thể từ trong rèm châu nhìn thấy tất cả chính điện.
Trong hồ lô của Hoàng hậu rốt cuộc bán thuốc gì đây?
Nàng ta với Hạ Thừa Tướng liếc nhìn nhau, đi theo Du ma ma đến tây sương.
Tây sương và chính điện, thật ra cách một tầng rèm châu, nhưng đằng sau rèm châu có một tấm gấm đen, cho nên, người trong chính điện không nhìn thấy tây sương.
Du ma ma sau khi dẫn hai người đi vào thì rời khỏi, Mai phi vội vén tấm rèm, nhìn xuyên qua rèm châu.
Mọi thứ trong chính điện đập vào mắt, đoạn đối thoại cũng lọt vào trong tai.
Hoàng hậu đích thân đỡ Nguyệt Nhung phu nhân lên, mỉm cười nói: “Phu nhân, bổn cung mạo muội mời ngươi qua đây, muốn cầu ngươi một chuyện.”
Nguyệt Nhung phu nhân đối với thái độ của Hoàng hậu có hơi mờ mịt, nhưng cũng không đắc tội, nói: “Hoàng hậu nương nương có gì căn dặn cứ việc nói.”
Hoàng hậu vây vẫy tay, kêu người lấy ra một bức tranh cuốn, từ từ trải ra trước mặt Nguyệt Nhung phu nhân.
Nguyệt Nhung phu nhân sững ra, bức tranh cuộn này, bà ta nhận ra, là bà ta năm đó tặng cho Hạ Thừa Tướng, Hạ Thừa Tướng cũng bị bức tranh này hấp dẫn hai người mới ở bên nhau.
Đây là một bức tranh sơn thủy, không phải phác họa, toàn bộ đều có màu sắc, tông màu sử dụng rất tốt, hơn nữa, tông màu này hiện nay họa sư trong cung cũng không phối ra được.
Loại màu này là đặc chế.
Hạ Thừa Tướng cũng nhìn thấy bức tranh này, nhớ đến chuyện với Nguyệt Nhung phu nhân, tia chán ghét trước đó dâng lên bị sự ngọt ngào trong quá khứ xóa tan, đến nay nhìn thấy bức tranh này, vẫn cảm thấy chấn kinh không thôi.
Vẽ đẹp không cần nói, nhưng màu sắc sử dụng thật sự độc nhất vô nhị, bức tranh này trải ra, khiến người ta dừng dường thấy mình trong đó, núi xanh nước biếc, chim nhỏ tung cánh bay, hoa nở hoa rơi, hình tượng sinh động, ban đầu chính bức tranh này, lập tức khiến ông ta kinh diễm.
Chỉ là bức tranh này luôn giấu trong kho, sao lại trong tay của Hoàng hậu?
Hạ Thừa Tướng tự nhiên không biết, bức tranh này là Hạ Oanh Nhiễm từ trong kho trộm ra tặng cho Thái tử, Thái tử không yêu thư họa, liên tặng cho Hoàng hậu, Hoàng hậu lệnh cho học sĩ giám sát, bức tranh này, là cho tài nữ Liên Thị vẽ ra.
“Bổn cung nghe nói, bức tranh này là năm đó phu nhân tặng cho tướng gia.” Ngữ khí Hoàng hậu không ngừng tán thưởng: “Họa sư trong cung, thật sự không so được.”
Thần sắc Nguyệt Nhung phu nhân có hơi đắc ý: “Hoàng hậu nương nương quá khen rồi, bức tranh này chẳng qua là thiếp thân tùy ý vẽ, không tính là tác phẩm kinh thế.”
Hoàng hậu mở to mắt: “Tùy ý mà vẽ ra bức tranh chất lượng cao như vậy, nếu chuyên tâm một chút, há không phải càng kinh diễm hay sao? Tài năng của phu nhân thật sự không phải Liên Thị có thể so sánh.”
Nguyệt Nhung phu nhân quấn sợi tóc vừa rồi lúc quỳ lạy rơi xuống, trên mặt mang theo nụ cười: “Nương nương quá khen, chỉ là thiếp thân cũng khinh thường so sánh với Liên Thị."
Hoàng hậu cười cười: “Nói như thế, bức tranh này thật sự là do chính tay phu nhân vẽ ra?”
Nguyệt Nhung phu nhân không hề do dự nói: “Nương nương, đây là điều chắc chắn, chỉ là thiếp thân trước đã thê không vẽ nữa.”
Hoàng hậu nghe thấy lời này, bông gơ bức tranh cuộn ra, đanh giọng nói: “Người đâu, bắt lấy kẻ loạn thần tặc tử muốn lập đổ Vương triều Đại Chu ta lại!”
Nguyệt Nhung phu nhân sững người, ngơ ngác nhìn hai thị vệ từ ngoài điện xông vào, thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi còn nói về bức tranh, thế nào đột nhiên dính đến loạn thần tặc tử rồi.
Hà Thừa Tướng ở tây sương muốn xông ra, nhưng lại Mai phi nhìn ra mà ngăn lại, Mai phi lắc đầu với ông ta: “Không thể ra ngoài.”
Hạ Thừa Tướng cũng cảm thấy sự việc có hơi quỷ dị, bèn đứng lại, nhìn sự phát triển phía sau.
Hai thị vệ bắt lấy Nguyệt Nhung phu nhân, Nguyệt Nhung phu nhân hét lên: “Nương nương, đây là có ý gì? Thiếp thân sao lại là loạn thần tặc tử?”
Hoàng hậu lạnh mặt, lệnh người trải bức tranh ra lần nữa, chỉ vào bông hoa dưới góc bên phải, đanh giọng nói: “Còn nói không phải loạn thần tặc tử? Bức tranh này, hoa lê nở, hoa mộc cẩn tàn, ẩn giấu lòng mưu phản, hoa lê ẩn chỉ Lý Hoa, Mộ Dung gia từ trong tay Lý gia đoạt thiên hạ, mà trong chữ của Thái tổ, có một chữ “cẩn”, hiện nay ngươi vẽ hoa mộc cẩn tàn hoa lê nở, không phải có ý muốn lật đổ triều đình? Ngươi dám nói ngươi không phải loạn thần tặc tử?”
Nguyệt Nhung phu nhân bị dọa cho hồn bay phách tán, vội giằng khỏi tay thị vệ, quỳ trên đất, run rẩy nói: “Hoàng hậu nương nương minh giám, thân thiếp đã che giấu, bức tranh này không phải do thân thiếp vẽ, là Liên Thị vẽ.”
Lật đổ triều đình, là tội chết, bà ta sao có thể gánh được?
Vừa dứt lời, Thương Mai nấp đằng sau bức bình phong dần dần lộ ra ý cười, thì ra là như thế, bức tranh này quả thật là tác phẩm của mẫu thân, chỉ là ban đầu Nguyệt Nhung phu nhân làm sao lấy được bức tranh này? Mà mẫu thân chưa từng thấy bức tranh này trong tay bà ta?
Hơn nữa tại sao bức tranh này lại rơi vào trong tay của Hoàng hậu?
Thương Mai cũng hiểu dụng ý của Hoàng hậu, cô biết, Hạ Thừa Tướng nhất định cũng nấp ở đâu đó không xa, một màn này, ông ta đều có thể nhìn thấy.
Ấn tượng về Trần Nguyệt Nhung trong lòng ông ta sụp đổ, ông ta sẽ từ từ sinh lòng căm ghét, cho dù sẽ không nhất thời không trở mặt, thì cũng là vết rách khó lành.
Trong quá trình này, cô và mẫu thân ở trong phủ còn một đường sinh cơ, bởi vì, Nguyệt Nhung phu nhân muốn nghĩ cách lấy được trái tim của Hạ Thừa Tướng, tự nhiên không có bao nhiêu tinh lực đi đối phó bọn họ.
Hoàng hậu sẽ không hoàn toàn giải quyết hiểm cảnh của cô, bởi vì, Hoàng hậu chỉ muốn lợi dụng cô chữa bệnh cho Lương Vương, mà thứ nàng ta cần đảm bảo là sự an toàn tạm thời của cô, một khi chữa khỏi cho Lương Vương, cô sống hay chết, Hoàng hậu đều sẽ không quản nữa.
Thương Mai càng hiểu thêm, đó chính là sau khi hôn sự của cô và Nhiếp Chính Vương được định xuống, mũi súng của Hoàng hậu nhất định cũng sẽ nhắm vào cô, cho nên, nàng ta hôm nay chắc chắn sẽ giữ lại Nguyệt Nhung phu nhân, mượn tay của Nguyệt Nhung phu nhân áp chết cô.
Mặt mày của Hạ Thừa Tướng đen kịt, ông ta gần như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, ông ta vô thức kháng cự sự thật này, thậm chí còn quay đầu đi ra.
Tin tức này đối với ông ta mà nói quá sốc, so với chuyện Hạ Thương Mai gả cho Nhiếp Chính Vương còn sốc hơn, sự tự mãn suốt gần 20 năm nay của ông ta bỗng trở nên thành trò cười, ông ta cho rằng, nữ tử có tài nhất thiên hạ, ủy khuất làm thiếp của ông ta.
Ông trước đây luôn cho rằng Liên Thị nối danh từ sớm, có lẽ là do người khác thổi phồng, thật ra chỉ được cái danh cái tiếng, ông ta thậm chí cảm thấy, bản thân năm đó điên cuồng theo đuổi Liên Thị là do bên ngoài tác động vào.
Sau khi nhìn thấy bức tranh này của Trần Nguyệt Nhung, ông ta mới biết, tài nữ thật sự đều khiêm tốn trâm ổn, chứ không giống như Liên Thị, cắm đầu vào trong vòng danh lợi.