Mục lục
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 809: NGƯƠI TRỐN TA CHẶN

Thương Mai cũng cảm thấy như vậy.

Thật đáng tiếc cho một nhân tài như vậy.

Hơn nữa, cô nghĩ không phải Thương Khâu thật sự phản bội Nam Hoài vương mà hắn ta biết Nam Hoài vương không còn đường đi nữa, muốn tìm đường lùi cho Nam Hoài vương.

Một mưu thần trung thành như vậy dù thế nào cũng rất đáng kính trọng.

“Đúng rồi, việc của Nam Hoài vương là Nhu Dao là sao? Hôm đó ta định kéo dài thời gian nên nói về Nhu Dao với hắn ta, nào ngờ hắn ta bỗng giận tím mặt.”

Mộ Dung Khanh thành thật nói: “Ta thật sự không biết chuyện của bọn họ.”

Thương Mai nhớ tới trước đây hắn cũng không hề hỏi thăm gì đến những tin đồn liên quan đến chuyện của Phong Nguyệt. Nên hắn nói hắn không biết cũng là chuyện bình thường.

Thương Mai ngẩng đầu nhìn tượng Long Vương, cười nói: “Tượng Long Vương này là bức tượng có hình dáng kỳ lạ nhất mà ta đã từng gặp.”

“Ta cũng thấy như vậy.” Mộ Dung Khanh cũng cảm thấy tượng Long Vương này rất lạ. Tuy hắn nghĩ Long Vương hẳn là mình rồng, nhưng khác hẳn với nhận thức của dân chúng bình thường. Dân chúng đều cảm thấy, tượng Long Vương là mình người mặt người, cùng lắm là có thêm cặp sừng. .

Mộ Dung Khanh nhìn một hồi, bỗng vẻ mặt hơi nghiêm túc như là vừa phát hiện được việc gì rất quan trọng.

Thương Mai thấy thế hỏi: “Sao vậy?”

Nhưng không ngờ Mộ Dung Khanh chỉ cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy Long Vương này quá xấu.”

“Ầm” một tiếng, chỉ nghe được tiếng sấm sét nổ vang trên đầu, sau đó chớp giật liên hồi như muốn xé toang bầu trời. Dù là ban ngày cũng cảm thấy trước mặt đèn đuốc sáng trưng.

Thương Mai sợ đến mức lấy tay che ngực: “Thật là kỳ lạ, sao lại có sấm trước khi có sét được? Đã vậy còn là ban ngày trời quang mấy tạnh nữa chứ?”

Nhưng Mộ Dung Khanh vẫn nhìn chằm chằm tượng Long Vương kia: “Nàng có phát hiện sau sấm sét dường như tượng Long Vương này càng xấu, càng dữ tợn hơn không?”

Thương Mai liền nhìn sang, còn không phải sao? Cơ thể Long Vương này dường như đang vặn vẹo, đầu rồng có vẻ cực kỳ dữ tợn, khủng bố.

“Ngươi đừng nói có quỷ thật chứ?” Thương Mai cảm thấy hốt hoảng không thôi, những gì cô thấy được hôm nay vô cùng quỷ dị. Đối với chuyện quỷ thần vẫn nên kính nể thì tốt hơn.

Trời mới biết có hay không?

Ngoài cửa, lại vang lên tiếng bước chân.

Hai người nhìn ra ngoài, chỉ thấy đám người Nam Hoài vương lại trở về, bước tới bước lui tại chỗ.

“Vương gia, thuộc hạ quả thật đã từng nhìn thấy miếu Long Vương ở chỗ này, cũng nhìn thấy trong miếu Long Vương có người.”

Gương mặt trắng nõn của Nam Hoài vương mất kiên nhẫn nói: “Tìm kỹ cho ta! Người thì có thể trốn nhưng một ngôi miếu Long Vương sờ sờ thì trốn được sao?”

Người kia chỉ vào rừng trúc nói: “Vương gia, trước kia thuộc hạ đã nhìn thấy miếu Long Vương ở chỗ này, chỉ là không biết tại sao bây giờ lại trở thành rừng trúc.”

Nam Hoài vương đứng trước rừng trúc nhìn vào. Thương Mai thấy ánh mắt lạnh như băng kia của hắn ta, trong lòng hơi run lên, tuy biết hắn ta không nhìn thấy cô nhưng vẻ khát máu nơi đáy mắt vẫn khiến người khác sợ run người.

“Vương gia, cẩn thận, rừng trúc này có rắn.” Thị vệ nói với Nam Hoài vương.

Nam Hoài vương ngẩng đầu, trong rừng trúc quả thật có rất nhiều rắn trúc xanh.

Thế nhưng hết thảy mọi thứ ở đây đều rất không hòa hợp.

Xung quanh đồi nhỏ hầu như không có mấy cây trúc, mà đa phần là thông, sam và một số loại cây nhỏ không biết tên khác. Duy nhất chỉ có chỗ này là có cả một rừng trúc.

Hắn ta ngồi xổm xuống nhìn thổ nhưỡng trên mặt đất, vẻ mặt mê mang.

Trái tim của Thương Mai gần như treo ngược cổ họng, chỉ sợ nếu hắn ta phát hiện ra manh mối sẽ ra lệnh cho thủ hạ xông vào.

Sợi dây sẹo trong tay Mộ Dung Khanh, như đang chờ xuất trận bất cứ lúc nào.

“Các ngươi đến đây xem thử, đất ở đây có gì khác với đất bên cạnh?” Nam Hoài vương kêu mọi người qua đó.

Vài người xúm lại nhìn kỹ một hồi rồi nói: “Đất ở rừng trúc này khô, còn khu bên cạnh thì ẩm”.

“Mưa lớn như vậy, chỉ mới tạnh không bao lâu, tại sao rừng trúc này ngay cả hơi nước cũng không có?” Hắn ta vừa nói vừa đá mạnh vào thân trúc, làm rớt một con rắn nhưng lại không có một giọt nước nào rớt xuống.

“Vương gia, rừng trúc này rất kỳ lạ.” Một tên thị vệ nói.

Nam Hoài vương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Phái hai người đi vào thăm dò.”

Vì rắn sợ lửa nên người đi vào thăm dò liền đốt đuốc.

Bọn họ dè dặt đi vào trong, quả nhiên rắn trúc sợ lửa lao xao lùi về sau không bò lên công kích.

Mộ Dung Khanh khẽ nói với Thương Mai: “Nàng còn châm không?”

Thương Mai lấy túi châm ra, trong túi châm còn hơn mười cây châm dài ngắn khác nhau, cô đưa cho Mộ Dung Khanh hai cây: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Mộ Dung Khanh gật đầu, đi ra đứng ngoài cửa chỉ chờ hai người kia đi vào trận, hắn sẽ ra tay ngay.

Chỉ là hai người này lại không đi vào, có thể thấy tuy có rừng trúc che chắn nhưng trận pháp vẫn có hiệu quả. Hai người kia đi loanh quanh trong rừng trúc bảy tám vòng, cũng không đến được lối vào, cuối cùng đành phải lui ra ngoài.

“Vương gia, không có phát hiện gì, chỉ là một khu rừng trúc.”

“Đằng sau rừng trúc thì sao?” Nam Hoài vương hỏi.

“Đó là một vài ngọn núi đá nhỏ, có vẻ giống hòn non bộ hơn.”

Nam Hoài vương nhíu mày: “Ở này sơn dã này làm gì có hòn non bộ?”

Hắn chậm rãi nhìn về phía rừng trúc, trong đầu chợt nhớ tới trận pháp tổ tiên đã nói liền cười to nói: “Thất ca, ta biết đệ đang ở trong này.”

Tiếng cười kia vô cùng sắc bén, sắc bén đến nỗi lũ rắn trúc xanh trong rừng đều ngóc đầu lên.

Hắn ta lùi lại hai bước rồi ra lệnh: “Người đâu đốt rừng trúc này cho ta!”

Trái tim Thương Mai chùng xuống, nếu đốt rừng trúc bọn họ sẽ không trốn được.

Mộ Dung Khanh nắm sợi dây sẹo trong tay, xoay người sang nói nhỏ với cô: “Miếu Long Vương này có cửa sau, nàng chạy từ cửa sau ra ngoài tìm chỗ trốn. Chắc hẳn Tần Châu đã đến Thanh Châu từ lâu rồi, nàng sẽ được cứu, biết chưa?”

Thương Mai hoảng sợ lắc đầu: “Không, ta không đi, ngươi cũng đừng đi ra ngoài.”

“Bọn họ đốt xong rừng trúc sẽ phát hiện chúng ta, nàng nghe ta nói.” Mộ Dung Khanh nâng mặt cô lên, cực kỳ dịu dàng, an ủi cô: “Nếu ta không dẫn nàng theo, có sợi dây sẹo này chắc chắc có thể an toàn thoát thân. Ta sẽ ngăn bọn họ lại, nàng đừng chạy lên núi, hãy chạy xuống núi, chạy tới những chỗ đông người, sau đó tìm chỗ nấp.”

“Không, không…” Thương Mai biết vết thương của hắn rất nặng. Đừng nói ba bốn chục người, dù chỉ có ba bốn người hắn cũng chưa chắc đánh lại: “Ngươi đi với ta.”

Mộ Dung Khanh khẽ lắc đầu, vẫn ôm cô: “Bọn họ đông người, đốt xong rừng trúc là sẽ vào được. Chúng ta chạy không thoát, chỉ cần ta ngáng chân bọn họ, mới có thể tranh thủ thời gian cho nàng chạy trốn. Thương Mai, nghe ta nói, ta không phải vì nàng mà là vì con của chúng ta. Nó có quyền được sinh ra, có quyền được nhìn thấy thế giới này. Nàng hãy nghĩ tới đứa bé của chúng ta, đây là con của chúng ta đấy. Nếu nàng gặp chuyện không may thì nó sẽ không thể đến được thế giới này. “

“Bây giờ ta không ra ngoài, đợi bọn họ đốt xong rừng trúc mới đi ra. Sau khi trốn ra ngoài, ta sẽ không ham chiến, mà là chạy lên núi. Bọn họ chỉ có thể đuổi theo ta, núi hoang này lớn như vậy, ta cũng sẽ tìm được chỗ trốn thôi nên nàng đừng lo lắng cho ta.”

Thương Mai vẫn khóc lóc, lắc đầu: “Ta không thể bỏ lại ngươi.”

Vẻ mặt Mộ Dung Khanh trở nên nghiêm túc: “Nếu nàng không đi, chúng ta đều sẽ chết ở đây. Ta dẫn theo nàng chính là gánh nặng. Nàng có thể giúp gì được cho ta? Nàng đi rồi, ta vẫn còn cơ hội sống, nàng ở đây ta phải chăm sóc nàng, hành động sẽ bị hạn chế. Nàng thông minh như vậy, tại sao không hiểu được đạo lý này? Nếu ta thật sự gặp chuyện chết ở nơi này, nàng luyến tiếc ta thì sau khi sinh con xong hãy xuống suối vàng gặp ta là được, sao lại để con chết theo chúng ta được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK