Thương Mai cảm thấy là chuyện này rất nghiêm trọng, lão thái quân là người có thân phận gì, cho dù thật sự không hiểu những chuyện sai trái ở trong cung, nhiều lắm thì răn dạy hai câu, tại sao lại phải bị phạt quy? Bà ấy là võ tướng công thần của Đại Chu, được vạn dân kính yêu, bôi nhọ mặt mũi của bà ấy như thế xem ra không chỉ là dựa theo đạo đức lễ nghi mà làm.
Thương Mai nhẹ giọng hỏi: “Lão nhân gia chắc hẳn ngày xưa ngài đã từng kết thù kết oán với vị Hoàng Hậu này?”
Lão thái quân tức giận nói: “Làm gì có kết thù kết oán với loại phụ đạo nhân gia như bà ta..." Bà đang nói thì bỗng nhiên nhíu mày lại, suy nghĩ một chút: “Người nói như thế này lại làm lão thần nhớ đến một vài chuyện, chỉ là chuyện đó cũng chỉ là hai ba câu mà thôi, chắc là bà ta nghi hận ở trong lòng?”
“Là chuyện gì?” Thương Mai vội vàng hỏi.
Lão thái quân nói: “Là chuyện hồi xưa lúc đó Hoàng Thượng vẫn còn chưa đăng cơ, ngày đó lão thần vào phủ gặp thái Hoàng thái hậu, bà ta đã quỳ gối ở trước mặt của thái Hoàng thái hậu, lão thần vốn định đi ra ngoài nhưng mà thái Hoàng thái hậu cũng không kiêng kị gì để lão thần đứng ở bên cạnh nghe. Hóa ra đúng là vị thái tử phi ghen ghét lương viên mang thai cốt nhục của thái tử, hạ độc trong đồ ăn khiến cho lương viện bị sảy thai, lão thần nhất thời nhịn không được mà nói một câu, Đông cung này lại có thể học được những truyện độc ác của đám phúc thân ở bên ngoài, khi không lại mất một cái mạng. Lúc ấy lão thần liên cảm thấy trong ánh mắt của bà ta có sự oán hận độc ác không nói thành lời, lão thần lập tức biết mình đã nhiều lời rồi, cho nên an tọa và không nói gì nữa, sau đó thái Hoàng thái hậu muốn tước chức vị thái tử phi của bà ta, trục xuất đi, vẫn là tiên đế cầu tình nói là nể tình mặt mũi của phụ thân bà ta bỏ qua cho bà ta lần này, chính vì vậy mà sau này chỉ xuống làm lương viện.”
Lão thái quân nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, nói: “Sau khi bà ta bị làm lương viện, có một lần lão thần vào trong cung gặp bà ta ở trong ngự hoa viên, lúc ấy bà ta cười nói với lão thần, đa tạ ngày hôm đó lão thần đã nói giúp cho bà ta ở trước mặt của thái Hoàng thái hậu, phần ân tình này bà ta vĩnh viễn sẽ không quên, chắc hẳn là sẽ hồi báo cho lão thần. Lúc ấy lão thần còn đang ngơ ngác, nghĩ là mình cầu tình cho bà ta hồi lúc nào chứ? Bà ta làm những chuyện bẩn thỉu như thế, đó là những chuyện mà lão thần căm hận nhất.”
Thương Mai thở dài, lão thái quân là một người lỗi lạc không thua ai, sao có thể suy nghĩ đến những tâm tư cong vèo của đám phụ thân ở trong thâm cung.
Chỉ sợ là Tập thái phi đó đã hận bà ấy từ sớm, chỉ là vẫn luôn thất bại, cộng thêm thế lực của lão thái quân không có cách nào rung chuyển, bà ta không thể động vào được.
Bây giờ đã có quyền, còn được phong làm Hoàng thái hậu, bà ta liên thật sự đè ép lão thái quân, còn không dùng sức đung đưa cái chổi lông gà này xem như là cây cung giết lão thái quân để giải tỏa oán khí đã cất giấu trong lòng quá nhiều năm.
Chỉ là mục đích thật sự của việc chỉnh lý đạo đức lần này của Hoàng Đế là cái gì, chỉ vì muốn nắm giữ chặt bím tóc của mọi người à?
Nhưng mà sao Hoàng Thượng có thể không biết được bím tóc này của mọi nhà đều luôn luôn có một chút? Nếu như phải bị vạch trần thì như thế nào đây, cũng không thể nói bởi vì những chuyện ở phía trong mà có đại tội gì đó?
Có điều là lúc lão thái quân nói câu nói tiếp theo, Thương Mai liên hiểu ra ngay.
Lão thái quân nói: “Hoàng Thượng cũng rất tán thành việc Hoàng thái hậu muốn chỉnh đốn lại tập tục của cao môn đại hộ, thậm chí còn nói nếu như có tố giác thì ai tố giác sẽ có thưởng.”
Hiểu được ý của Hoàng Đế, Thương Mai thở dài một hơi.
Nếu như đã tố giác, thế thì chắc chắn là trong nhà nào cũng sẽ có nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm.
Những thế tước đại gia cũng được, trọng thân đại quan cũng được, ai mà không có một vài kẻ thù chính trị hoặc là kẻ thù truyền kiếp, nếu như Hoàng Thượng đã lên tiếng vậy thì muốn trút giận muốn báo thù, biện pháp tốt nhất chính là theo dõi chặt chẽ các chỉ các phòng của các đại gia tộc của đối phương, đại gia trưởng sẽ không phạm sai nhưng mà những tử đệ đó thì không nói chắc rồi.
Hoàng đế dùng phương thức này để giám sát thế gia cùng với bách quan.
Chỉ là lão thái quân phải chịu ấm ức, sợ không phải là dự định ban đầu của ông ta.
Loan Loan cũng nhăn mày: “Cháu chưa từng được học quy cũ, cháu phải tiến cùng không?”
“Cháu cũng không cần đâu, bây giờ cháu vẫn còn chưa phong hào và có cáo mệnh.” Lão thái quân thấp giọng nói.
Loan Loan nhìn về phía Thương Mai: “Thương Mai, ta thấy là hình như ngươi cũng không hiểu những quy định ở trong cung đó, ngày xưa ngươi ở trong tướng phủ, có ma ma dạy ngươi lễ nghi hả?”
Thương Mai thở dài: “Ta không được sủng ái, làm gì có vinh hạnh đặc biệt đến nỗi được ma ma dạy bảo chứ?”
“Vậy ngươi làm như thế nào? ngươi vừa đến mười bốn mười bảy tuổi thì phải tiến cung thỉnh an, phải học tập nha.” Loan Loan nói.
Thương Mai phất phất tay: “Để ta trở về rồi từ từ suy nghĩ lại.”
Lão thái quân hung hăng nói: “Những bà nương này thành sự không có bại sự có dư, có bản lĩnh thì ra ngoài đánh một trận với lão thần đi.”
Thương Mai cười nói: “Đúng vậy đó, nếu như mà ân oán gì cũng có thể giải quyết được bằng một trận đánh, vậy thì thật sự tốt biết bao nhiêu.”
Hậu cung tranh đấu nội trạch tranh sủng đều là chiến trường giết người vô hình, sau khi một đống tế bào não chết, có đôi khi còn phải kéo theo cả tính mệnh. Còn không bằng ngay từ đầu đánh nhau một trận, sống hay chết dựa vào bản lĩnh của bản thân là được rồi.
Nói những chuyện này, Thương Mai lại hỏi: “Bây giờ thân thể của Hoàng Thượng như thế nào?”
“Có vẻ như là tinh thần rất phấn khởi, trên mặt cũng có huyết sắc, chỉ là Tôn Phương Nhi càng ngày càng gầy gò hơn, ngày hôm đó lão thần vào cung thỉnh an, nàng ta cũng có ngồi ở đó, ngồi trong một góc không nói tiếng nào, nhìn tái nhợt giống như là quỷ vậy đó, trông rất dọa người.”
Trong khoảng thời gian này Thương Mai bởi vì chuyện dịch chứng nên cô đã tra rất nhiều sách, trong sách viết tay của Ôn Ý có nói đến cổ độc chữa bệnh.
Chỉ là cổ độc trị được bệnh nhưng mà phương pháp cực kỳ âm độc.
Do người khống chế cổ trùng lấy máu của mình để nuôi cổ độc, lại để vào trong thân thể của bệnh nhân từng bước từng bước mà xâm chiếm.
Loại phương pháp này có vẻ như là có hại với lại người nuôi cổ, nhưng mà thật ra dùng nó lâu dài thì đối với bệnh nhân cũng có hại.
Bắt đầu cổ trùng sẽ bài tiết một vài chất dinh dưỡng có tác dụng thông qua huyết dịch tiến vào trong thân thể của bệnh nhân, bệnh nhân sẽ cảm thấy nguyên khí tăng lên rất nhiều. Nhưng mà dần rà sau khi cổ trùng sinh dưỡng thì sẽ tiêu vong, ngược lại sẽ hấp thụ máu trên người của bệnh nhân để duy trì sinh mệnh của mình, chính vì vậy máu của người nuôi cổ trong một thời điểm nhất định sẽ không có cách nào để cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho cổ trùng.
Trong quyển sổ ghi chép của Ôn Ý không nhiều, nhưng mà nghĩ đến Tôn Phương Nhi dùng phương pháp này để chữa bệnh cho Hoàng Thượng.
Bây giờ Hoàng Thượng trông có vẻ như là rất tốt, nhưng mà chỉ còn chưa tới thời điểm cổ trùng phản lại.
Bây giờ nhớ đến trước đó Tôn Phương Nhi nói đến bệnh tình của Hoàng Thượng, trên mặt luôn mang theo vẽ khinh thường, chắc là nàng ta đã hiểu rồi.
Chỉ là không biết là Hoàng Thượng có hiểu hay là không?
Sau khi hiểu rõ tình huống căn bản ở trong cung, Thương Mai liền đứng dậy cáo từ.
Trong kinh vẫn phồn hoa như cũ, cửa hàng san sát trên đường đi, lộ ra khí thế hưng thịnh.
Chỉ là Thương Mai cảm thấy rằng phía sau loại phồn hoa như thế này luôn luôn lộ ra một thứ mục nát, ngay cả mặt trời cũng không thể xóa tan đi sự mục nát này.
Trở lại trong phủ, cửa phủ mở rộng, người gác cổng thấy Thương Mai đã trở về, người ở trong chào hỏi giống như một làn khói, đi ra khuân đồ giúp.
Hoàng Đế của Bắc Mạc tặng rất nhiều thứ, đều được mang về đây bằng xe ngựa, một hồi lâu liên rối ren hết cả lên.
Ở trong phủ nhìn có vẻ như là vẫn yên ổn như cũ, nhưng mà lúc Thương Mai nhìn thấy ở trong sảnh chính đang có mấy bà tử cùng với nha đầu, liền biết Nhiếp Chính vương phủ đã có ngoại lực xâm lấn.
Một lão phụ tử mặc bộ đồ thêu hoa văn đám mây u ám màu lục và hoa cúc bước xuống, khom người xuống với Thương Mai:
“Nô tì cũng nghênh vương phi!”