• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hồng bỗng dưng ngã quỵ xuống, từng nhịp thở thoi thóp đến tội nghiệp.

-Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! - Thiên Vũ lo lắng ra mặt, hắn gào lên nhưng không thể nào đến chỗ cô. Bởi vì chân hắn đã bị trói chặt với cột nhà rồi.

Hắn cuống quýu gỡ còng dưới chân, đánh quên mất lí trí rằng đây là còng sắt mật mã, phải có mật mã hay một cái cưa chuyên dụng thì mới có thể mở được.

Tiểu Hồng thều thào, miệng hộc ra máu nhưng vẫn cố gắng nói những lời cuối cùng? :

-Thiên Vũ, password giống với lần quả boom…Hụ hụ….

Nhưng kì thực thì mật mã của lần đó chính Thiên Vũ cũng không biết nữa là... Người biết chỉ có Minh Hoàng. Đúng rồi, Minh Hoàng! Hắn mỉm cười lôi điện thoại ra nhưng không thể liên lạc được bởi vì ở đây thuộc khu không được phủ sóng.

-Tiểu Hồng! Pass là gì? Em nói đi! Tiểu Hồng!

-Forever Love You… FLY… – Tiểu Hồng nói rồi ngất hẳn, đôi mắt nhắm ghiền lại đau đớn.

Thiên Vũ vội vàng bấm mật mã còng sắt, sau khi đôi chân đã được tự do thì việc đầu tiên hắn làm là chạy đến phía Tiểu Hồng. Không một chút chần chừ, hắn cõng cô lên xe rồi đưa đến bệnh viện.

Nó cũng tự gỡ trói chân, sau đó luống cuống chạy theo Thiên Vũ lên xe. Suýt nữa thì hắn đã cho xe chạy trước khi nó đặt chân lên rồi. Nó vừa lo lắng cho Tiểu Hồng nhưng cũng vừa cảm thấy chạnh lòng, dường như từ nãy đến giờ, Thiên Vũ đã quên mất sự hiện diện của nó mà thay vào sự quan tâm thường ngày đó là Tiểu Hồng.

Thực ra, ngay lần đầu tiên thì Tiểu Hồng đã không có ý định muốn giết hay muốn làm gì bọn nó cả. Chỉ là muốn “thử” – một phép thử đơn giản vậy thôi. Cô muốn biết được tình cảm giữa bộ 3 và nó là như thế nào? Liệu có phải Thiên Vũ đã thực sự quên cô rồi hay không?

Lần này cũng vậy, tuy kì thực ly rượu đó có độc nhưng Tiểu Hồng cũng không muốn làm hại bất kì một ai. Chỉ là cô cần khẳng định lần nữa việc nó có yêu Thiên Vũ thật lòng hay không? Cô đã nghĩ rằng nó nếu có tình cảm gì thì cũng vì tiền chứ không thể nào hi sinh vì hắn được. Nhưng… có lẽ Tiểu Hồng đã nhầm. Vì Thiên Vũ, vì Nhất Bảo, vì Minh Hoàng nó có thể.

Không hiểu từ bao giờ tình cảm giữa họ đã gắn kết như thế đấy. Chỉ có một điều Tiểu Hồng đã không hiểu rõ. Ngay hiện tại lúc này đây, giữa 4 người họ: nó và bộ ba hay đúng ra là tình cảm nó dành cho Thiên Vũ chỉ giống như là những người anh em, nó chưa nghĩ xa hơn thế.

………………………………..

Thiên Vũ cố gắng lái xe thật nhanh, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến sự sống còn của Tiểu Hồng mà thôi. Từng mảng kí ức cứ thế ùa về trong hắn. Hắn cảm thấy đau lòng lắm.

Hắn ăn năn, hắn hối hận. Nếu không vì hắn thì liệu Tiểu Hồng có làm vậy không? Hắn tự dày vò bản thân như vậy. Nhưng… ích gì chứ?

Trong khi đó nó thì gọi điện cho bệnh viện nhanh chóng thực hiện khâu chuẩn bị để cấp cứu cho Tiểu Hồng kịp thời.

Trước đây nó đã từng hận Black Rose bao nhiêu thì bây giờ nỗi hận thù đó dường như không còn nữa. Có lẽ, nó đã cảm kích trước cô ấy dù thực sự nó chỉ ậm ờ hiểu tại sao Tiểu Hồng lại không để cho nó uống ly rượu đó mà người uống lại chính là cô.

Nó ngước lên phía gương xe, thấy gương mặt Thiên Vũ có vẻ đang lo lắng lắm. Nó mở giọng nhẹ nhàng an ủi với hi vọng có thể xoa dịu được phần nào cho hắn:

-Thiên Vũ à, anh đừng…

Chưa để nó nói hết câu, hắn đã cau có đáp lại:

-Cô yên lặng giùm tôi đi!

Nó khẽ gật đầu, mặt buồn thiu thỉu. Có lẽ bây giờ hắn đang trong tình trạng rối ren, đòi hỏi sự tập trung cao. Mà nó lại làm phiền như thế thì quả thật là không nên tí nào.

A! Tới bệnh viện rồi, thật may quá! Hi vọng bây giờ vẫn chưa là quá muộn.

Nó và Thiên Vũ cùng đỡ Tiểu Hồng vào trong khu vực cấp cứu. Nó chắp tay lên thầm cầu nguyện: “ Tiểu Hồng à, hi vọng cô sẽ bình an!”

_________________________________

-Ai là người nhà của bệnh nhân Hắc Tiểu Hồng? – Ông bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu liền hỏi.

-Tôi! – Thiên Vũ nói, liền bước tới thật nhanh phía ông ta với vẻ sốt sắng: - Tiểu Hồng thế nào rồi hả bác sĩ?

-Hiện tại thì không ảnh hưởng tới tính mạng nhờ được cứu chữa kịp thời. Chỉ có điều… - Nói đến đây, giọng ông ta bỗng dưng trầm xuống – Chất độc đã làm cho đôi chân của cô gái bị tê liệt. Có thể sẽ mất khả năng đi lại.

-Nghĩa là…cả đời này Tiểu Hồng sẽ phải ngồi xe lăn sao?

Ông ta không đáp, chỉ gật đầu – một cái gật đầu đầy tàn nhẫn. Thiên Vũ thở mạnh một hơi, bàn tay hắn siết chặt đấm mạnh vào tường. Những lúc cần kìm nén cảm xúc như thế này, hắn thường làm như vậy. Chỉ tiếc rằng bây giờ hắn không thể gào, không thể hét lên mà thôi.

- Bây giờ mời cậu đi làm thủ tục nhập viện! Sau đó thì có thể quay lại để thăm bệnh nhân được rồi. Có lẽ Hắc Tiểu Hồng sẽ tỉnh lại sau vài tiếng đồng hồ nữa. – Ông bác sĩ nói rồi bước vào văn phòng làm việc.

Thiên Vũ liền đi đến quầy lễ tân, nó cũng lon ton chạy theo nhưng hắn không cho, chỉ lạnh lùng bảo nó ở lại trông chừng Tiểu Hồng. Ừ, thế cũng phải. Nghĩ vậy nên nó lại quay ngược tới phòng bệnh của Tiểu Hồng.

……………………

Tiểu Hồng mê man bất tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm ghiền không mở. Nó chợt cảm thấy lòng nặng trĩu không rõ lí do.

“Cạch!” Thiên Vũ mở cửa bước vào rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Tiểu Hồng. Hắn nắm nhẹ lấy bàn tay cô, ánh mắt buồn rười rượi.

Chợt, nó nhíu mày hỏi:

-Thiên Vũ à! Anh có muốn uống một tách café không?

Thiên Vũ lắc đầu, nhìn nó bằng ánh mắt vô hồn:

-Không ! Bây giờ cô có thể về Biệt thự được rồi!

Nó vẫn nằng nặc đáp:

-Tôi ở lại với anh.

-Cô ở lại cũng chẳng ích thêm gì. Vì thế hãy về nghỉ ngơi đi! – Thiên Vũ nói như ra lệnh. Mỗi lần như thế thì nó cũng chẳng dám trái ý, nhất là lúc này.

-Ơ…uhm…Thế thì tôi về vậy! – Nói rồi nó lủi thủi bước về sau đó sực nhớ ra một điều nên liền quay người lại hỏi:

-Thiên Vũ, tôi muốn hỏi…

-Sao?

Nó vẫn ngập ngà ngập ngừng:

-Chuyện khi sáng…

-Chuyện gì?

-Chuyện anh nói trước lúc tôi định uống ly rượu ấy… là thật à? – Nó cắn răng nói từng chữ, hai tay đan lại vào nhau để lấy thêm dũng khí.

Lúc này Thiên Vũ mới chợt nhớ ra trong lúc tình thế vô cùng nguy nan ấy hắn đã bộc bạch những điều hắn đã ấp ủ từ đáy lòng. Nhưng hiện tại thì hắn rất hoang mang, bỗng dưng Tiểu Hồng của năm xưa lại trở về khiến trái tim hắn trở nên vô cùng rối bời.

Hắn nuốt nước bọt cái ực cho qua:

- Giờ tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Cô về đi, Thoại My!

Nó bước từng bước dài lê thê. Con người đúng thật là khó nắm bắt tâm lí. Lúc thế này, lúc lại thế kia. Thật quá nhanh chóng, nhanh chóng đến khó ngờ. Nó hít một hơi thật sâu, nó quyết định tạm gác lại những nghi ngờ đó, đến khi Thiên Vũ bình tâm hơn nó sẽ hỏi lại một lần nữa thật rõ ràng.

_________________

Thiên Vũ vẫn ngồi bên cạnh Tiểu Hồng và suy ngẫm nhiều điều. Phải chăng hắn đã quá vô tâm? Không chỉ lời hứa với Tiểu Hồng mà ngay cả cô hắn cũng cho vào khoảng không của những kí ức lãng quên. Bằng chứng là ngay từ lá thư đầu tiên, Tiểu Hồng đã ẩn mình dưới một cái tên vô cùng dễ nhận ra: “ Black Rose”. Vậy mà hắn đã không biết. Có lẽ, điều đó cũng khiến Tiểu Hồng thất vọng lắm.

Thiên Vũ chợt thấy thương Tiểu Hồng hơn bao giờ hết. Cô vốn là con của một ông trùm mafia nổi tiếng – Hắc Long. Có lúc cô lạnh lùng, có lúc cô nồng ấm hay có lúc lại dịu ngọt như kẹo và chua như vị chanh the. Con người Tiểu Hồng rất phức tạp, khó nắm bắt nhưng hắn luôn rõ một điều: Cô không phải là thích động tay động chân vào con đường bạo lực, càng không phải là người xấu. Một khi cô đã làm liều như vậy thì có nghĩa là đã có điều gì đó làm cô thực sự thất vọng.

Không ngờ mật mã lại là FLY. Nghĩa là Forever Love You. Chứng tỏ, Tiểu Hồng còn yêu hắn nhiều lắm. Càng nghĩ, hắn lại cảm thấy càng buồn, càng xót, càng hối hận.

Bỗng….

Bàn tay Tiểu Hồng lay lay nhẹ. Thiên Vũ mỉm cười, vội nắm chặt lấy tay cô:

-Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Em tỉnh lại đi!

Đôi mắt cô khẽ mấp máy. Ơn trời! Tiểu Hồng đã tỉnh dậy!

Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, sau đó mở mắt hẳn:

-Tôi…tôi đang ở đâu…?

-Em đang ở bệnh viện, Tiểu Hồng à!

-Ơ…anh…sao anh lại…?

Thiên Vũ lại cười, một nụ cười nhẹ nhàng:

-Anh ở đây với em!

Tiểu Hồng chẳng buồn đáp mà quay mặt đi để tránh ánh mắt của hắn. Khóe mắt cô rưng rưng từng giọt lệ. Cô khóc. Sau một hồi cứ lặng yên như vậy, dường như cô không có thể kìm nén thêm được gì nữa liền bật khóc to:

-Tại sao anh lại ở đây? Anh thương hại em à? Sao không để em chết luôn đi??? Tại sao??? Tại sao lại cứu em???

-Anh có lỗi với em rất nhiều, Tiểu Hồng! Anh…anh xin lỗi…!

-Em không cần! Em sẽ ra khỏi cái bệnh viện này ngay bây giờ! – Tiểu Hồng nói bằng giọng dứt khoát nhưng đầy yếu ớt. Cô bỗng sững người lại… Đôi chân… Đôi chân… Tại sao không cảm nhận được gì cả thế này? Phải chăng…?

Tiểu Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ, nói một cách lạnh băng:

-Nói đi. Có phải em bị liệt đôi chân rồi không? Anh nói đi!

Thiên Vũ rất muốn nói là “không!” nhưng hắn hiểu, điều cô cần biết đó chính là sự thật. Đối diện với nó còn tốt hơn là cứ trốn chạy. Càng lúc sẽ càng khiến sự việc thêm trầm trọng và đau buồn hơn thôi.

Thiên Vũ gật đầu – tiếp tục là một cái gật đầu tàn nhẫn:

-Uhm. Nhưng nếu…

-Không! Anh đừng nói gì nữa cả. Em hiểu rồi… Cho em xin 5 phút… Thế thôi! – Tiểu Hồng xua tay nói. Sau đó nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Mặc cho Thiên Vũ nói thế nào, cô vẫn coi như không có sự hiện diện của hắn ở đó. Yên lặng và thầm khóc. Suy nghĩ và ngẫm lại.

Đúng y 5 phút sau. Tiểu Hồng quẹt nhẹ hàng nước mắt, mỉm cười thật rạng rỡ nhưng Thiên Vũ vẫn cảm nhận được đâu đây một nỗi buồn. Cô bỗng choàng tay ôm lấy Thiên Vũ:

-Cho em ôm anh nhé! Em sẽ không sao đâu!

Tiểu Hồng luôn vậy, luôn tìm cách kìm nén những nỗi đau găm trong tim để rồi mạnh mẽ bước tiếp. Cô kiên cường. Đúng hơn là cô ép mình phải kiên cường, phải cố gắng để vượt qua.

__________________________________

Tại Biệt thự Hoàng tử. Nó mở cửa bước vào thì thấy Nhất Bảo và Ngọc Châu đang tíu tít ngồi coi TV vui vẻ. Nó thở dài bước nhanh vào phòng và đi ngang qua cái TV, nhờ vậy mà cả hai mới nhận ra sự có mặt của nó.

- A! Cậu đó à? – Châu hớn hở reo lên cười.

-Cô về rồi đấy hả, Thoại My? Thiên Vũ đâu? – Nhất Bảo hỏi, dáo dác đưa mắt tìm Thiên Vũ, sau đó mới để ý thấy nét mặt phờ phạc của nó: - Ơ…Cô mệt hả? Hay sao mà lại…?

Nó lắc đầu, khẽ tựa lưng vào bức tường:

-Tôi không mệt, chỉ là đang suy nghĩ một vài điều thôi! Black Rose đã lộ thân phận rồi. Cô ta là Hắc Tiểu Hồng và đang bị thương, bất tỉnh ở bệnh viện. Thiên Vũ… ở đó theo dõi tình hình. Trực giác cho tôi nhận ra, cô ấy dường như là người yêu của Thiên Vũ. Phải không?

Nhất Bảo trợn tròn mắt, hắn vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi ngẫm lại. Black Rose… Hắc Tiểu Hồng. Trời đất! Chính là cô gái ấy mà hắn không nhận ra.

-Tôi cũng biết Tiểu Hồng! Nhưng cũng thực sự là chưa từng nghĩ đến cô ấy. – Nhất Bảo cười nhẹ rồi quay sang bộ mặt rũ rượi của nó: - Ngày xưa, cô ấy học chung với tôi và Thiên Vũ. Cô nói đúng một phần rồi đấy Thoại My, chỉ có điều… đó đã là quá khứ của cậu ấy rồi.

Nói xong, Nhất Bảo liền vội vàng hỏi tiếp:

-Sao mà hai người biết Black Rose lại là Tiểu Hồng? Bây giờ tình hình thế nào rồi?

Nó cười nhạt thếch rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối, lòng trống rỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK