• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả Hùng Miêu Nhi và Thắng Huyễn đã say khướt.  

Sau khi Thẩm Lãng đi gặp chủ nhân Duyệt Tân Lâu, Hùng Miêu Nhi rủ Thắng Huyễn uống vài chén rượu. Kiều Ngũ nói bị anh khi dể, lại bắt uống thêm chín chén. Nốc xong chén thứ chín, Hùng Miêu Nhi chẳng còn biết trời trăng gì nữa, cứ xách cái bầu rượu đi mời khắp chung quanh. Đã hơn sáu phần say, uống rượu dễ hơn uống nước.

Chu Thất Thất mở cửa phòng, mùi rượu xộc vào nồng nặc. Nàng nhíu mày, nín thở, ngửa đầu ra sau. Hùng Miêu Nhi và Thắng Huyễn xông ngay vào.

Chu Thất Thất thấy Hùng Miêu Nhi say đến thần trí mơ hồ, cũng mừng thầm, cười nói:  - Chẳng hay vị huynh đài này đại danh là chi? Có gì chỉ giáo?

Thắng Huyễn đầu lưỡi ríu lại, cười hì hì:  - Hắn chính là danh chấn thiên hạ… Hùng Miêu Nhi!

Hùng Miêu Nhi cười lè nhè:  - Không sai! Hùng Miêu Nhi… meo meo… meo meo… Miêu nhi… một con mèo lớn… Miêu nhi… meo meo… ha ha ha…  

Chu Thất Thất ráng nhịn cười:  - Thì ra là Miêu huynh, ngưỡng mộ đã lâu!

Hùng Miêu Nhi:  - Mèo ta tới đây lần này, trước là vì Thắng huynh làm mai…

Đưa tay vỗ mạnh lên vai Thắng Huyễn, cười lớn:  - Đã tới đây rồi, muốn nói gì thì nói đi.

Thắng Huyễn cúi đầu cười hì hì:  - Tôi… cái này… tôi…

Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc:  - Ha ha ha… hắn không nói được… để tôi thay hắn. Tiểu tử này kể từ khi thấy cháu gái của huynh đài, thần hồn điên đảo, nhất định phải nhờ tôi tới đây làm mai cho hắn… ha ha ha… là làm mai cho hắn…

Thắng Huyễn đỏ mặt cười trừ:  - Không phải tôi hỏi mà là hắn tình nguyện, rồi nhất định kéo tôi theo.  

Hùng Miêu Nhi cố ý nghiêm mặt:  - Ủa, vậy sao? Là ta nhất định lôi chú mày tới đây? Thì ra chú mày không muốn! Tại sao ta nhiều chuyện vậy!

Vòng tay cúi đầu:  - Làm phiền… làm phiền… Gặp lại sau!

Quay người trở gót.

Chưa được một bước, đã bị Thắng Huyễn kéo lại.

Hùng Miêu Nhi:  - Uy, kéo lại làm chi đây?  

Thắng Huyễn cười hì hì:  - Hùng huynh, tiểu đệ… tiểu đệ…  

Hùng Miêu Nhi:  - Sao? Là Hùng huynh lôi tiểu đệ hay là tiểu đệ kéo Hùng huynh?

Thắng Huyễn:  - Là… là tiểu đệ…

Hùng Miêu Nhi cười ha hả:  - Cuối cùng tiểu đệ cũng nhận. Được, Hùng huynh đây tha cho chú lần này.

Hướng về phía Chu Thất Thất vòng tay nói:  - Không biết người như tôi làm mai được chăng?

Chu Thất Thất vuốt cằm cố ý chần chờ:  - À, cái này…

Nàng còn đang ngập ngừng, Thắng Huyễn như hoảng vía, buột miệng nói một hơi:  - Tiểu tử tuy không thông minh cũng chẳng ngu ngốc. Tài sản cũng có, nhân phẩm không kém, lại chưa từng làm chuyện bất lương.

Hùng Miêu Nhi cười to:  - Hê, những lời này nên để người làm mai nói thay chú. Chú mày sao tự biên tự diễn tâng bốc mình lên như vậy.

Thắng Huyễn gấp gáp:  - Nhưng… nhưng tất cả đều là sự thật mà.

Hùng Miêu Nhi:  - Cho dù là thật, chú tự biên tự diễn như vậy cũng hoá ra giả.  

Thắng Huyễn lo lắng đến đỏ cả mặt:  - Muốn huynh tới giúp một tay, sao cứ chỉ trích tôi, huynh… huynh… huynh…

Chu Thất Thất muốn ôm bụng mà cười, thầm nghĩ… “Được người như vậy làm mai thật hiếm, kẻ như vậy đi cầu hôn cũng không nhiều. Ta mà có cháu gái cũng gả cho bọn này.”  

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng:  - Được rồi, được rồi… đừng có chộn rộn, từ từ để ta nói.

Rồi anh vỗ vào ngực mình, dõng dạc:  - Tôi họ Hùng, tên Miêu Nhi. Tới nay đập lộn chưa thua, uống rượu chưa ai qua được, thói hư tật xấu không nhiều, sách đèn không ít. Nam nhi như vậy không dễ tìm trong thiên hạ.   

Thắng Huyễn vội vã ngắt lời:  - Huynh… huynh làm mai cho tôi… hay đi hỏi vợ cho mình?

Hùng Miêu Nhi:  - Là làm mai cho chú.

Thắng Huyễn:  - Làm mai cho tôi mà tâng bốc mình như vậy, ai còn muốn nhận tôi làm rể?

Hùng Miêu Nhi nghiêm mặt:  - Chú em mày chẳng hiểu gì cả. Anh đây đứng ra làm mai làm mối cho chú em, tự nhiên phải giới thiệu về mình trước. Người làm mai mà thân thế thấp kém, ai thèm nhìn chú mày.  

Thắng Huyễn hơi sửng sốt ấp úng:  - À, cái này… điều này nghe cũng có lý.

Hùng Miêu Nhi:  - Đúng cũng tốt, không đúng cũng tốt! Chú em mày đứng qua một bên để anh mày nói chuyện.  

Chu Thất Thất chợt nói:  - Tốt lắm!  

Hùng Miêu Nhi:  - Huynh đài chấp thuận sao?

Chu Thất Thất:  - Dĩ nhiên rồi! Gả cháu tôi cho Miêu huynh.

Hùng Miêu Nhi đâm ra ngớ ngẩn, lắp bắp:  - Tôi? Gả cho tôi?

Thắng Huyễn giật mình:  - Gả cho hắn? Còn tôi thì sao?

Chu Thất Thất cố ý làm mặt nghiêm, trầm giọng:  - Nam nhân như hắn, trong thiên hạ chẳng có mấy người? Cháu gái ta không lấy hắn thì lấy ai?   

Hùng Miêu Nhi gãi đầu cười khổ:  - Cái này… cái này…

Thắng Huyễn chân tay lóng ngóng, thở dài:  - Như vậy nghĩa là sao? Bây giờ làm sao? Hùng Miêu Nhi… ngươi… ngươi…

Chu Thất Thất nhịn muốn không nổi, ôm bụng khom lưng cố nín cười.  

Hùng Miêu Nhi:  - Được rồi, coi như là tôi khoác lác, xin nghe tôi nói thêm. Công tử, Hùng Miêu Nhi đây tuy không kém, nhưng Thắng lang lại tốt hơn. Hùng Miêu Nhi bất quá chỉ xứng thay giầy cho hắn.

Chu Thất Thất buồn cười tới thở không nổi, làm ra vẻ suy nghĩ, rồi nói:  - Hắn còn hơn cả huynh đài sao?

Hùng Miêu Nhi:  - Đúng đúng, hơn nhiều! Gả cháu gái cho hắn đi.  

Chu Thất Thất lại cố ý chần chờ, rồi thủng thỉnh nói:  - Thôi được! Thì gả cho hắn vậy… 

Nàng chưa nói xong đã thấy Hùng Miêu Nhi vui mừng nhảy dựng lên.

Thắng Huyễn lại ngây ngô như bị trời trồng, ngờ đâu vui quá hoá ra dại.

Hùng Miêu Nhi vỗ vai hắn:  - Chú mày mất hứng sao?

Thắng Huyễn lẩm bẩm:  - Tôi... mất hứng… mất hứng sao…

Đột nhiên nhảy lên tâng tâng, lộn nhào mấy vòng, cười to hét lớn, chạy xông ra ngoài, chớp mắt đã thấy hắn vọt trở vào, tay cầm hai vò rượu.

Hùng Miêu Nhi vỗ tay:  - Giỏi, chú mày thật giỏi, đã mang rượu tới tạ ơn.  

Chu Thất Thất cười:  - Rượu tạ ơn tất nhiên không thể thiếu.

Cầm hai chung:  - Tiểu đệ xin kính ông mai trước.

Thắng Huyễn:  - Để tôi trước!

Chu Thất Thất trừng mắt:  - Tiểu tử, quên ta là ai sao?

Thắng Huyễn ngẩn ra:  - Là … là ai?

Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười to:  - Trời ơi, chú mày mừng quá quên cha nó rồi. Công tử bây giờ là chú vợ tương lai của chú, dám tranh với hắn sao?

Thắng Huyễn trở tay tự cho mình một bạt tai, cười hì hì:  - Lỗi của tiểu chất! Xin thúc thúc mời Hùng huynh trước vậy.

Chu Thất Thất cười:  - Vậy mới là biết điều!   

Rót đầy một chén rượu đưa Hùng Miêu Nhi, lại rót vài giọt cho mình:  - Xin mời! 

Hùng Miêu Nhi đã hoa cả mắt, hoàn toàn không nhìn ra trong chén có nhiều hay ít rượu, chỉ đỡ lấy rồi uống cạn một hơi. Lúc này anh đã quá say, cái gì cũng nốc.   

Chu Thất Thất đưa tới chén nào, anh cạn ngay chén nấy.

Bỗng Hùng Miêu Nhi hét lớn:  - Người tốt? Các ngươi là ai? Thẩm Lãng nơi nào? Thẩm Lãng mạnh hơn ta? Hùng Miêu Nhi, đệ nhất thiên hạ về uống rượu… uống rượu… thiên hạ vô song…

Rồi té lăn kềnh xuống đất, nằm yên không nhúc nhích.

Chu Thất Thất:  - Miêu huynh… Hùng Miêu Nhi…

Hùng Miêu Nhi không động đậy. Chu Thất Thất xua tay trước mặt, mắt anh vẫn nhắm nghiền.  

Chu Thất Thất cười khúc khích:  - Mèo này say quá rồi! 

Quay sang nhìn Thắng Huyễn, hắn cũng gục đầu ngủ lăn trên bàn.

Chu Thất Thất nhíu mày đảo mắt nhìn quanh, rồi đưa cao bình trà nguội trên bàn chầm chậm rót vào miệng Thắng Huyễn.  

Thắng Huyễn đưa tay sờ cổ, rồi rụt vai, bỗng nhảy cẫng lên hét tướng.

Chu Thất Thất cười hì hì:  - Tỉnh rồi sao?

Thắng Huyễn đang chìm trong mộng đẹp, bị nước trà nguội đổ xuống cổ họng, thật không dễ chịu chút nào. Hắn nổi nóng, quơ tay chuẩn bị đánh nhau. Khi nhận ra người rót trà lại chính là “chú vợ tương lai”, lửa giận liền tan biến.

Hắn vội vòng tay, cúi đầu cười khổ:  - Thất lễ! Không ngờ tiểu đệ lại thiếp đi.

Chu Thất Thất sưng mặt, nhướng mắt:  - Tiểu đệ?

Thắng Huyễn:  - A, không phải là tiểu đệ, mà là… là tiểu chất.

Chu Thất Thất nhoẻn miệng cười:  - Đúng rồi! Hiền chất đã tỉnh?

Thắng Huyễn cười:  - Tiểu chất đâu có say.

Chu Thất Thất cười:  - Say hay không, bình trà lạnh này cũng làm cho ngươi thanh tĩnh.  

Thắng Huyễn:  - Dạ… dạ…

Hắn đưa tay sờ cổ, vị đắng của trà trong cổ họng thật không dễ chịu chút nào.  

Hắn có vẻ đã tỉnh rượu, cúi đầu ấp úng:  - Có lẽ đã không còn sớm, tiểu chất không tiện quấy rầy thêm.

Chu Thất Thất:  - Ngươi phải đi?

Thắng Huyễn:  - Dạ, tiểu chất xin cáo từ. Ngày mai tiểu chất sẽ cùng Hùng huynh tới bái kiến.

Ngưng lại một lúc, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí nói tiếp:  - Việc sính lễ cưới hỏi, tiểu chất xin chờ nghe lời dạy bảo.

Chu Thất Thất đột nhiên lạnh lùng:  - Chuyện sính lễ cưới hỏi, chỉ sợ không dễ dàng.

Thắng Huyễn hoảng hồn:  - Mới vừa rồi không phải đã quyết định rồi sao?

Chu Thất Thất:  - Phàm rể nhà ta phải ở rể nhà ta. Còn phải làm vài chuyện trước để ta coi năng lực ra sao, mới yên tâm gả cháu gái.

Thắng Huyễn:  - Dạ, có gì xin phân phó.

Chu Thất Thất:  - Đại hội Cái Bang ngày mai vào lúc nào?

Thắng Huyễn:  - Sau khi mặt trời lặn, trước giờ cơm tối.

Chu Thất Thất:  - Nếu ngươi tuyên bố một tin quan trọng trước giờ Ngọ ngày mai cho hết thảy mọi người đến tham dự đại hội, ngươi mới coi là có thể dùng được.

Thắng Huyễn:  - Cái này cũng dễ dàng. Nhưng tin tức gì?

Chu Thất Thất:  - Khi nãy bọn ta đột ngột rời Duyệt Tân Lâu, ngươi có biết vì sao chăng?

Thắng Huyễn:  - Cái này… có phải vì vị Thẩm công tử kia.

Chu Thất Thất:  - Không sai! Chính vì hắn! Đó chính là một tên đại ác đại gian trong giang hồ. Cái Bang Tam Lão đều đã bị hắn hại chết. Hắn đã gây ra tội ác tày trời, chúng ta không thể nào giữ kín chuyện ấy?

Thắng Huyễn sửng sốt trợn mắt:  - Lại có chuyện này sao?

Chu Thất Thất:  - Ngươi không tin?

Thắng Huyễn ngây người hồi lâu, rồi nói:  - Cái này… chuyện này thật là kinh người quá mức, ảnh hưởng trong giang hồ không nhỏ. Tiểu chất không tận mắt chứng kiến, thật… thật không dám truyền tin lung tung.

Chu Thất Thất âm thầm gật đầu… “Đúng là con em võ lâm thế gia, không dám làm điều xằng bậy.”

Nàng lại làm ra vẻ giận dữ:  - Ngươi không tin lời ta? Chẳng lẽ ngươi cùng hắn…

Thắng Huyễn khẳng khái trả lời:  - Tuy tiểu chất cùng Thẩm Lãng kia không quan hệ, nhưng cũng không thể tùy tiện gán cho hắn cái tội danh lớn như vậy. Xin lão nhân gia thứ lỗi cho.

Chu Thất Thất cười lạnh:  - Không ngờ ngươi có thể nói như vậy cho hắn! Ngươi có biết, huynh trưởng Thắng Huỳnh vì sao mất tích? Ngươi có biết huynh trưởng của ngươi đã bị hại chết ra sao?   

Thắng Huyễn sắc mặt thảm biến, run giọng:  - Gia huynh đã… đã gặp nạn… chẳng lẽ… là do Thẩm Lãng kia?  

Chu Thất Thất:  - Chính là hắn! 

Thắng Huyễn ngã ngồi trên ghế, rít lên:  - Cái này… chuyện này tôi cũng không thể cả tin.

Chu Thất Thất:  - Được, ngươi không tin, để ta nói cho ngươi biết đầu đuôi câu chuyện. Huynh trưởng của ngươi cùng Tái Ôn Hầu Tôn Đạo đến Trung Châu. Ngày đó…

Nàng thuật lại tường tận chuyện Thắng Huỳnh vào cổ mộ, bị Vương Phu Nhân bắt đưa đến Lạc Dương, được Thẩm Lãng cứu, đến Nhân Nghĩa Trang phát độc mà chết… Tuy nàng không có tài ăn gian nói dối, nhưng những chuyện này thật đã xảy ra. Câu chuyện thật, được người chưa từng nói gian kể lại, có sức thuyết phục vô cùng.  

Toàn thân Thắng Huyễn run lên, tay chân lạnh như băng, đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Chu Thất Thất lại nói:  - Thông minh như ngươi ắt cũng hiểu lời ta kể là thật hay giả.

Thắng Huyễn run giọng:  - Ta… ta hận…

Chu Thất Thất:  - Ngươi còn nói tốt cho Thẩm Lãng kia?

Thắng Huyễn đột nhiên đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.  

Chu Thất Thất nắm áo hắn kéo lại:  - Làm gì vậy?

Thắng Huyễn:  - Báo thù! Tôi đi tìm Thẩm Lãng…

Chu Thất Thất lạnh lùng ngắt lời:  - Ngươi muốn tìm Thẩm Lãng để chịu chết sao?

Thắng Huyễn hét lớn:  - Thù giết anh không đội trời chung. Tôi… tôi dẫu có chết cũng… cũng phải đi tìm hắn.

Chu Thất Thất thở dài:  - Ngốc quá, bằng vào võ công của ngươi, chẳng quá ba chiêu, Thẩm Lãng lấy mạng của ngươi rồi.  

Thắng Huyễn:  - Nhưng… tôi… tôi không thể không đi.

Chu Thất Thất chớp mắt:  - Gia đình ngươi có mấy anh em?   

Thắng Huyễn:  - Chỉ có hai anh em, nên tôi càng phải…

Chu Thất Thất lại cười lạnh ngắt lời:  - Đại ca đã chết trong tay hắn, nay ngươi lại đi chịu chết. Vậy chẳng phải đúng ý Thẩm Lãng sao? Thắng gia tuyệt tự, ai tìm hắn báo thù?

Thắng Huyễn lại ngớ ngẩn, thẫn thờ ngồi phịch xuống, ngửa mặt thở dài:  - Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi phải làm gì?

Chu Thất Thất:  - Báo thù có nhiều cách, chì có kẻ ngốc mới đem thân liều mạng. Nếu ngươi chịu, ta sẽ giúp ngươi báo thù.

Thắng Huyễn cúi đầu, lại ngây người, rồi lẩm bẩm:  - Tôi chẳng còn tự chủ được, chỉ biết… chỉ biết vâng lời.

Chu Thất Thất:  - Tốt! Vậy ngươi mau cho đệ tử Cái Bang và võ lâm quần hùng biết chuyện ác nhân Thẩm Lãng đã làm. Nhất định sẽ có người giúp ngươi báo thù.

Thắng Huyễn cắn răng:  - Tốt! Tôi...

Chu Thất Thất ngắt lời:  - Nhưng ngươi phải âm thầm loan tin, để Thẩm Lãng không hay không biết. Nếu không, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không thể nói ra.

Thắng Huyễn:  - Tôi sẽ cẩn trọng, tôi… tôi đi đây.  

Đứng lên lao ra ngoài.

Lần này thì Chu Thất Thất để hắn đi. Nàng lẳng lặng nhìn theo hắn, mỉm cười đắc ý.  

Chu Thất Thất kéo chăn ra. Vương Lân Hoa vẫn nằm yên trên giường, ánh mắt vành môi của hắn không giấu được nụ cười, trông còn đắc ý hơn cả Chu Thất Thất.  

Chu Thất Thất:  - Ngươi nghe hết rồi sao?  

Vương Lân Hoa cười:  - Tốt lắm, thật tốt!  

Chu Thất Thất:  - Bây giờ chắc ngươi đã biết ta không phải là người dễ chọc.

Vương Lân Hoa:  - Không những vậy, mà còn biết thêm vài điều khác nữa.   

Chu Thất Thất:  - Ngươi biết thêm điều gì?

Vương Lân Hoa:  - Biết rằng đám con cháu của những gia đình vọng tộc, tưởng thông minh, thật ra đều là những tên ngu ngốc, bị gạt quá dễ dàng.

Hắn thở dài, nói tiếp:  - Tôi đã cho rằng, nàng quá dịu hiền, quá cả tin, quá non nớt giữa chốn giang hồ. Đâu ngờ trong thiên hạ còn có người nhẹ dạ hơn, lại bị nàng gạt.

Chu Thất Thất cười lạnh:  - Từ nay, đừng ai hòng gạt ta.  

Vương Lân Hoa:  - Đúng vậy! Từ nay, ai dám gạt nàng.

Chu Thất Thất mặc dù làm bộ thờ ơ không để tâm, nhưng không ce giấu được vẻ đắc ý trong ánh mắt, lại vẫn không phải là ánh mắt của kẻ gian gạt người.

Nàng giả vờ ho khe khẽ, đưa tay vén tóc, mỉm cười:  - Còn gì nữa?

Vương Lân Hoa:  - Khi thiếu nữ cải dạng nam trang, cho dù cái gì cũng giống, vẫn không che giấu được cử chỉ của một cô gái.  

Chu Thất Thất trợn mắt:  - Không lẽ ta để lộ ra những cử chỉ của một cô gái sao?

Vương Lân Hoa cười:  - Đúng!

Chu Thất Thất:  - Ngươi nói rõ chút.

Vương Lân Hoa:  - Thí dụ như… nàng vừa đưa tay vuốt tóc, chỉ có con gái mới làm chuyện đó. Rồi khi nàng kéo Thắng Huyễn, sao không nắm tay, mà lại kéo tay áo.

Chu Thất Thất ngẩn ngơ, rồi gật đầu:  - Ngươi đúng là có hai con mắt của quỷ, cái gì cũng nhìn ra. Nói nghe thêm ngươi còn nhận xét được gì?  

Vương Lân Hoa:  - Được một cô gái yêu thật đáng sợ.

Chu Thất Thất:  - Được người yêu là chuyện tốt, sao lại đáng sợ?

Vương Lân Hoa:  - Nam tử có được tình yêu của một cô gái dĩ nhiên là hạnh phúc, nhưng khi yêu chuyển thành hận, hắn thật vô phúc.  

Chu Thất Thất mấp máy môi như muốn gì, nhưng rồi lại im lặng.

Vương Lân Hoa nói tiếp:  - Người đời thường nói, yêu càng đậm thì hận càng sâu. Lúc tình yêu thắm thiết, chỉ mong sao hai thân thể, hai tâm hồn hoà thành một. Khi yêu thành hận, lại muốn nghiền nát người yêu ra hàng ngàn, hàng vạn mảnh.

Chu Thất Thất buồn bã thở dài:  - Không sai, nếu cô gái hận một người, đúng là đáng sợ, nhưng…  nhưng nếu chỉ khiến nàng yêu đừng làm nàng hận, thì có gì phải lo?

Vương Lân Hoa:  - Nàng nói không sai, nhưng ranh giới giữa yêu và hận lại mỏng như sợi tơ. Huống chi…

Chu Thất Thất:  - Huống chi?

Vương Lân Hoa cười to:  - Khi cô gái hận, là hận không bầm thây ra trăm mảnh ngàn đoạn, hận không ăn thịt được người. Lúc được cô gái yêu, cũng là lúc nàng muốn dày vò bóp nén. Cả hai trường hợp này đều không dễ chịu chút nào. Nếu người đàn ông không để cho cô gái yêu hay hận, mới là thông minh.

Chu Thất Thất hậm hực:  - Cười? Ngươi cười cái gì? Thương thế của ngươi còn chưa lành, cẩn thận coi chừng tắt hơi đó.  

Quả nhiên Vương Lân Hoa ho sặc sụa.   

Chu Thất Thất:  - Ngươi cũng đừng đắc ý quá. Thẩm Lãng tuy không dễ chịu, ngươi cũng chẳng hơn gì. Ta vĩnh viễn không yêu ngươi, lại hận ngươi tận xương tủy, còn đang tức mình chưa bầm ngươi ra vạn mảnh đây.

Nàng vừa mắng vừa đứng lên thì vấp phải Hùng Miêu Nhi, đang say như chết nằm dưới đất.

Vương Lân Hoa chợt hỏi:  - Nàng tính sao với mèo này?   

Chu Thất Thất:  - Con mèo say này?  

Vương Lân Hoa:  - Ngày mai hắn tỉnh lại, nhất định sẽ nhớ ra chuyện cùng Thắng Huyễn tới đây. Không chừng Thắng Huyễn đã nói cho hắn biết nàng tự xưng là Thẩm Lãng. Dĩ nhiên, hắn sẽ đoán ra người muốn hại Thẩm Lãng chính là nàng, cho nên…

Chu Thất Thất trừng mắt:  - Cho nên phải sao?

Vương Lân Hoa chậm rãi:  - Để tuyệt hậu hoạn, hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Chu Thất Thất quát lớn:  - Đồ ác độc! Con người của ngươi thật là âm hiểm, muốn mượn tay ta giết những người đối nghịch với ngươi sao? Ngươi… ngươi đúng là đang nằm mơ.

Vương Lân Hoa thở dài:  - Nếu nàng không giết hắn, sau này sẽ hối hận!

Chu Thất Thất:  - Lúc hắn tới đây đã say mèm, bây giờ ta mang hắn đi ném ở đâu đó, ngày mai hắn tỉnh lại, chẳng thể nào nhớ chuyện hôm nay.

Vương Lân Hoa cười khổ:  - Ý nàng như vậy, tôi biết làm sao hơn?

Chu Thất Thất cười lạnh:  - Dĩ nhiên ngươi chẳng làm gì được.

Cúi người kéo Hùng Miêu Nhi lên. Nàng vừa nâng lên thì người anh lại mềm nhũn, tuột xuống, rồi lăn ra đất.

Chu Thất Thất bực bội lầm bầm:  - Mèo chết bầm, mèo say…

Miệng mắng, tay lại móc ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước miếng nơi khóe miệng Hùng Miêu Nhi. Sau đó, nàng dùng hết sức dựng anh đứng lên, kê vai đỡ anh đi ra ngoài.  

Đi được hai bước, xoay người lại, nhìn Vương Lân Hoa cười lạnh:  - Nè, ngươi đừng suy nghĩ lộn xộn nha. Tốt nhất là ngủ đi!

Đưa tay điểm hai huyệt đạo trên người hắn.

Màn đêm buông xuống, phố đã lên đèn, người thưa thớt dần. Dưới ánh đèn đêm, thỉnh thoảng lại có năm ba nam tử say khướt, sánh vai nhau chân nam đá chân chiêu. Có kẻ nói năng lộn xộn, có người hát ca ầm ĩ, nói gì hát gì, chẳng ai nghe ra.

Chu Thất Thất đỡ Hùng Miêu Nhi ra ngoài khách điếm.

Đưa mắt nhìn đám người say rượu nghêu ngao trên đường, rồi nhìn lại cái tên đang say như chết bên mình, nàng không khỏi thở dài… “Nam nhân thật kỳ quái, sao lại uống rượu cho lắm để say như heo vậy, đúng là tự chuốc khổ vào thân.”

Nam nhân lại luôn thắc mắc… “Uống rượu thú dường ấy, sao chẳng nữ nhân nào ưa cả?”

Chu Thất Thất đỡ Hùng Miêu Nhi tới mấy góc đường âm u. Tuy nàng chỉ muốn đặt anh ở đâu đó cho rảnh nợ, lại sợ anh không được thoải mái hoặc bị nhiễm lạnh.  

Từ đầu đường, ba con ngựa chợt phóng tới như bay.

Chu Thất Thất vốn không lưu ý, nhưng giữa đêm trong thanh tĩnh, tiếng vó ngựa dập dồn cũng không phải chuyện bình thường. Nàng đưa mắt nhìn, rồi như ngây như dại.

Người phi ngựa đầu, dáng vẻ tươi sáng, quần áo hợp thời, ria mép khóe môi, chính là người không tùy ý đánh nhau, chủ nhân Duyệt Tân Lâu.

Trên lưng ngựa sau, chẳng ai khác hơn là Thẩm Lãng.   

Chu Thất Thất còn đang sửng sốt, hai người ba ngựa đã phóng ngang qua mặt. Tuy đang ở trong bóng tối khó ai nhìn thấy, nàng vẫn đứng yên bất động.

Cả hai như có chuyện gấp gáp, nóng lòng lên đường, vẻ mặt nghiêm trọng, chẳng nhìn chung quanh.

Chu Thất Thất ngây người lẩm bẩm… “Kỳ quái! Sao hắn quen Thẩm Lãng? Sao lại đi cùng với chàng? Không lẽ, hắn nghe qua tên Thẩm Lãng nơi tửu lâu, lại biết ta hay cùng đi với chàng, trên giang hồ ắt đã có tin đồn, nên tìm đến Thẩm Lãng dò la tin tức của ta.”  

Chu Thất Thất đã đoán không sai!

”Hai người đã nói gì với nhau? Sao họ lại vội vã lên đường như thế? Họ đi đâu?”

Chu Thất Thất đoán không ra.

Nàng dậm chân lầm thầm… “Đồ quỷ, sao lại lôi Thẩm Lãng đi? Nếu Thẩm Lãng không về kịp đại hội Cái Bang ngày mai, bao nhiêu công khó nghĩ cách hại chàng kể như đổ sông đổ biển.”

Nghĩ tới đây, nàng quên đi việc Hùng Miêu Nhi sẽ không được thoải mái hay bị nhiễm lạnh.  

Nàng đặt anh dưới một hiên nhà, nói khẽ:  - Xin lỗi nha! Anh xen vô chuyện người khác làm chi, lại còn uống rượu tới say như vầy.

Đi được hai bước, nàng quay lại, cởi áo khoác trên người đắp cho Hùng Miêu Nhi, rồi mới vội vàng chạy về khách điếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK