Hai tên này mặt mày hung hãn, bước chân mạnh mẽ. Cả hai nhìn Hùng Miêu Nhi. Một tên đưa chân đá anh một cái. Anh trở mình khẽ rên, rồi lại nằm yên bất động.
Tên kia cười gằn: - Mèo say cỡ này, cần gì chúng ta phải ra tay.
Tên còn lại: - Thủ lĩnh đã có lệnh, chúng ta phải đặc biệt lưu ý đến những ai cùng đi với cừu con kia. Lệnh của thủ lĩnh luôn có nguyên nhân.
Tên kia lại nói: - Hay đem hắn ném xuống sông cho rồi.
Tân còn lại: - Không được! Thủ lĩnh muốn lưu người này sống.
Tên kia thở dài: - Được rồi, vậy chúng ta mang hắn về thôi.
“Thủ lĩnh” của họ là ai? Tại sao lại ra lệnh đặc biệt lưu ý đến Chu Thất Thất và người cùng đi với nàng? Trong này có âm mưu gì?
Hai tên kia xốc Hùng Miêu Nhi lên, đi về phía cuối đường. Cùng lúc này, đầu đường phía trước, có mấy gã nam tử đang đi tới. Bọn họ vừa đi vừa hát, chân bước xiêu vẹo. Tuy họ đã say đến thân hình lảo đảo như đi không vững, vẫn không mất đi vẻ lợi hại. Tiếng hát của họ vang ầm giữa đêm… “Giang hồ đệ nhất du hiệp… là đại ca... danh xưng Hùng Miêu Nhi…”
Một người trong bọn đột nhiên ngưng hát, cười nói: - Mấy người nhìn kìa, bên kia có người còn say hơn cả chúng ta, say đến nỗi phải có người khiêng đi…
Một gã cười nói: - So với ngươi cũng không khác biệt…
Đám người cùng nhau hi hi ha ha cười giỡn, rồi cãi nhau ầm ĩ.
Hai tên khiêng Hùng Miêu Nhi không muốn phiền phức, chỉ lẳng lặng bước. Khi chúng đi ngang qua đám say, phải trái hai bên đưa mắt nhìn nhau.
Trong đám say bỗng có người hét: - A! Không đúng… không tốt…
Bọn còn lại nhôn nhao: - Cái gì không đúng? Cái gì không tốt?
Gã trả lời: - Hình như người đang bị hai tên kia khiêng chính là đại ca.
Có tiếng nói: - Không chừng ngươi hoa mắt!
Gã kia cười: - Ừ, cũng có thể ta hoa mắt.
Lại nghe tiếng khác: - Dù sao thì chúng ta cũng nên nhìn cho chắc.
Đám này đang cao hứng, bất kỳ ai đề nghị làm chuyện gì, lẽ tất nhiên sẽ chẳng chối từ.
Cả đám cùng hò hét: - Tốt… đi… đi coi ra sao.
Cả bọn cùng xoay người chạy tới.
Hai tên kia thấy có người đuổi theo, tuy không biết vì sao, trong lòng cũng hơi hoảng, nhanh chân chạy thẳng.
Đám say liền đuổi theo, vừa rượt vừa kêu la rối rít: - Đứng lại… không được chạy…
Họ càng hò hét, hai tên kia càng chạy nhanh hơn, nhưng vì còn phải khiêng Hùng Miêu Nhi, to con lớn xác, nên chúng không chạy nhanh được. Chẳng mấy chốc, đám say đã rượt kịp, vây lấy hai tên áo đen.
Một tên lấy dũng khí, hỏi lớn: - Tại sao các bằng hữu cản đường?
Lúc này đám say đã nhận ra Hùng Miêu Nhi, nhốn nháo la ầm: - A, quả nhiên là đại ca! Hai tiểu tử bọn mày định mang đại ca chúng ta đi đâu? Mau đặt đại ca xuống.
Vừa la hét vừa vung tay lên nhắm hai tên kia mà đánh. Hai tên nọ đang khiêng người, không kịp xuất thủ phản công, khi quẳng được Hùng Miêu Nhi xuống, thì đã ăn đòn không ít.
Tuy võ công của mấy gã say rượu không cao, nhưng những quả đấm cũng nặng tay vô cùng, lại thêm sức rượu, chẳng khác chi trời giáng.
Hai tên áo đen võ công cũng chẳng bao nhiêu, bị mấy nắm đấm thiên lôi, xương thịt muốn nát nhừ, đánh trả không nổi, chỉ biết ôm đầu chạy lủi như chuột.
Mấy gã say đang hăng máu, la hét rầm rĩ đuổi theo.
Hùng Miêu Nhi đột nhiên bật người ngồi dậy.
Đám say nhìn thấy, nửa mừng nửa sợ, cùng nhau chạy tới: - Ủa, đại ca đâu có say.
Hùng Miêu Nhi chẳng nói chẳng rằng, đứng thẳng người lên, giơ tay tát mạnh vào mặt mỗi gã hai ba cái.
Cả đám ngẩn ngơ ôm mặt: - Đại… đại ca, sao đánh tụi em?
Hùng Miêu Nhi hậm hực: - Chưa đủ? Với tính khí của ta, coi chừng ăn đòn thêm.
Cả bọn mặt mày buồn thiu như đưa đám: - Tụi em đã làm sai điều gì?
Hùng Miêu Nhi: - Không lẽ các ngươi chẳng biết ta đang giả bộ say?
Cả đám lắc đầu nguây nguẩy: - Không biết!
Hùng Miêu Nhi: - Ta giả bộ say vì muốn coi hai thằng thỏ con chết bầm kia có ý gì, định khám phá sào huyệt của chúng. Ai ngờ lại bị các ngươi phá đám, làm hư hết đại sự.
Cả bọn ôm mặt chẳng dám mở mồm.
Hùng Miêu Nhi quát: - Các ngươi ăn đòn có oan không?
Cả bọn cùng la lên: - Không oan uổng chi hết, đại ca nên đánh thêm.
Hùng Miêu Nhi: - Tốt!
Anh lại giơ tay lên, nhưng không đánh ai cả, chỉ rút ra mấy thỏi bạc, đưa cho mỗi người.
Cả bọn lại ngẩn ngơ: - Đại ca… vậy là sao?
Hùng Miêu Nhi: - Tuy rằng các ngươi thật đáng đánh, nhưng khi thấy ta gặp nạn, chẳng ngần ngại tới cứu, đúng là huynh đệ tốt. Ta cũng nên mời các ngươi uống rượu.
Cả đám cùng vỗ tay hò reo khoái trá: - Đại ca vẫn là đại ca! Có đại ca như vậy, đừng nói chi bị đập hai ba cái, ba đao sáu kiếm cũng không oan uổng.
Mọi người vây quanh Hùng Miêu Nhi. Người anh lại mềm nhũn ngã lăn xuống đất.
Đám đàn em cả kinh thất sắc: - Đại ca bị thương sao?
Hùng Miêu Nhi: - Tầm bậy, ai đả thương được ta! Hì hì, chẳng qua là, tuy đầu của ta không say, nhưng thân ta lại… say túy lúy. Tay chân bây giờ mềm nhũn như không còn khí lực.
Bọn đàn em lại vỗ tay cười: - Đại ca tuy mạnh, nhưng rượu mạnh hơn…
Cả đám người lại vỗ tay ca hát: - Hùng Miêu Nhi dù là thân sắt, dù đầu đội trời, dù chân đạp đất, dọc ngang chẳng biết trên đời có ai, nhưng đụng rượu, cũng chào thua.
Hùng Miêu Nhi đứng lên, cười cười: - Đừng đứng đó mà ca hát. Nghe ta hỏi đây, các ngươi có biết Thẩm tướng công ở đâu không?
Bọn say tranh nhau trả lời: - Thẩm tướng công? Thẩm tướng công mới hỏi thăm về đại ca.
Hùng Miêu Nhi: - Bây giờ hắn ở đâu?
Bọn đàn em: - Thẩm tướng công cùng chủ nhân tửu lâu kia cỡi ngựa đi rồi.
Hùng Miêu Nhi hoảng hồn hỏi gấp: - Cỡi ngựa đi rồi! Nguy rồi, nguy rồi, cái này coi bộ nguy to rồi. Các ngươi có biết hắn đi đâu, tại sao đi?
Cả đám nhìn nhau ngơ ngác lắc đầu.
Rốt cục có một người nói: - Họ như đang đi tìm người vậy.
Hùng Miêu Nhi vội vàng hỏi tới: - Tìm ai?
Gả kia: - Dạ, tìm ai em không biết, chỉ thấy hai người họ mang theo ba con ngựa, đi ra ngoài trấn.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: - Đúng là đáng chết. Té ra cái tiếng vó ngựa khi nãy là bọn họ.
Lúc đó anh cũng nghe tiếng vó ngựa, nhưng vì Chu Thất Thất cứ lẩm ba lẩm bẩm trong miệng nên anh không nghe rõ. Tuy rằng anh say, lại không say như Chu Thất Thất nghĩ mà thôi.
Bọn đàn em: - Người ngựa đi cũng không lâu lắm.
Hùng Miêu Nhi: - Bây giờ mà ta đuổi theo, may ra còn kịp. Mau đi tìm cho ta con ngựa. Trộm cũng được, mà cướp cũng không sao, miễn là mau chút.
Chu Thất Thất vội vã chạy về khách điếm. Mấy hôm nay, cửa chính mở suốt đêm. Chưởng quỹ chạy tới cười bồi, mấy tiểu nhị cũng chạy tới. Chu Thất Thất hoàn toàn không thấy không nghe. Nàng cúi đầu đi thẳng như đang mang tâm sự nặng nề.
Chợt có tiếng người gọi phía sau: - Tướng công, xin dừng chân cho hỏi.
Chu Thất Thất giật mình quay đầu lại. Hai tên nam tử áo đen hớt hải chạy tới, môi điểm nụ cười, xem ra chẳng gì có ác ý.
Chu Thất Thất trừng mắt: - Ta không quen biết các người, cần hỏi chuyện gì?
Một tên trả lời: - Dạ, tướng công không biết chúng tôi, nhưng chủ nhân nhà tôi lại nhận ra tướng công.
Chu Thất Thất nhíu mày: - Vậy sao?
Tên kia nói tiếp: - Chủ nhân có chuyện muốn tìm tướng công.
Chu Thất Thất: - Chuyện gì?
Tên đó lại cười giả lả: - Không có gì, chỉ muốn mời tướng công vài chén rượu.
Tên đó tuy cao to vạm vỡ, nói năng lại chậm chạp vô cùng.
Chu Thất Thất cau mày: - Uống rượu? Đêm hôm khuya khoắt tìm ta uống rượu? Ta xem chủ nhân các người nhất định…
Nàng bỗng nhớ ra mình đã dịch dung, ai nhận ra được, không khỏi nghi ngờ, quát lớn: - Chủ nhân mấy người là ai?
Tên kia cười nói: - Chủ nhân chúng tôi chính là Âu Dương…
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Ta không biết Âu Dương nào hết!
Tên kia lại nói: - Chủ nhân nhà tôi nhận ra Lý tướng công, nên bảo bọn tiểu nhân …
Chu Thất Thất tức mình hét lớn: - Ngươi mù sao? Ai là Lý tướng công?
Tên kia nhìn nàng trên dưới mấy lần, lại nhìn qua tiểu nhị, ấp úng: - Hổng lẽ nhìn lầm…
Chu Thất Thất giận dữ: - Đồ mắc dịch, sau này nhận người, nhìn cho kỹ chút.
Hai tên nam tử khom người: - Dạ dạ, thật là xin lỗi… xin lỗi…
Chu Thất Thất tuy vẫn còn đang tức mình, nhưng cũng chẳng biết làm chi, “hừ” một tiếng, rồi xoay người đi, lầm thà lầm thầm trong miệng: - To con lớn xác như vậy, nhìn người cũng nhìn không xong, thật là có mắt như mù.
Nàng vừa mắng vừa đi vào hành lang.
Có mấy người đàn bà và mấy cô thiếu nữ, đầu bù tóc rối, ôm một chiếc mền, thút tha thút thít, mền kia như quấn một xác người.
Ai nấy cúi đầu, khóc đến thương tâm.
Chu Thất Thất cau mày lẩm bẩm: - Xui thật, chuyện tốt không gặp, gặp nhằm đám ma.
Nàng tránh sang bên nhường đường cho họ.
Có bà khi đi ngang Chu Thất Thất, một tay lau nước mắt, một tay quẹt nước mũi, nước mắt nước mũi văng cả lên người nàng.
Chu Thất Thất giận đến run người, nhưng thấy người ta đau khổ như thế, nàng sao đành lòng gây sự, chỉ biết bước nhanh về phòng mình.
Trong phòng như chẳng có chuyện gì xảy ra, Vương Lân Hoa vẫn nằm yên trên giường.
Vương Lân Hoa bị Chu Thất Thất điểm huyệt ngủ, đang còn say giấc. Nàng đập tay giải huyệt cho hắn. Trong lúc đang giận, nàng xuất thủ không phải nhẹ.
Vương Lân Hoa giật mình tỉnh giấc.
Chu Thất Thất: - Ngươi ngủ sướng thân, còn ta phải bôn ba cực khổ bên ngoài.
Ai cấm nàng không được ngủ, ai lại bắt nàng phải bôn ba bên ngoài, nhưng giai nhân muốn nói chuyện vô lý, nào ai làm gì được?
Nhất là Vương Lân Hoa, lại càng chẳng làm được chi.
Hắn bị Chu Thất Thất hành hạ, thương thế không giảm mà còn nặng hơn. Ánh mắt ảm đạm, như muốn rên cũng chẳng có sức.
Chu Thất Thất hất hàm: - Ngươi có biết Thẩm Lãng đã đi rồi không?
Vương Lân Hoa thở dài: - Tôi… tôi làm sao biết được.
Chu Thất Thất: - Ta đang lo… nếu mai hắn không trở lại, chuyến này kể như toi công.
Vương Lân Hoa: - Không đâu! Đại hội nhộn nhịp như vậy, hắn không thể không đến.
Chu Thất Thất suy nghĩ một chút, mặt giãn ra: - Không sai! Ngươi nói câu này ưng ý ta nhất. Được rồi, nhìn mắt ngươi như mở hết muốn lên, thôi ta để yên cho ngươi ngủ.
Vương Lân Hoa: - Đa tạ!
Rồi hắn lại thở dài: - Ngay cả ngủ cũng phải xin người chiếu cố, rồi cúi đầu tạ ơn. Nàng nói có đáng thương không.
Chu Thất Thất không thể không cười, thôi không hành hạ hắn nữa. Nàng ngồi xuống góc giường, vô tri vô giác, mơ mơ màng màng, chìm vào giấc ngủ.
Chu Thất Thất cũng rất mệt mỏi. Giấc ngủ này thật là thoải mái dễ chịu.
Khi nàng thức giấc, Vương Lân Hoa vẫn còn ngủ. Nàng nhíu mày, mỉm cười, xuống giường, mang giày, vuốt tóc, dụi mắt, duỗi người, rồi đẩy cửa ra.
Một người từ ngoài cửa ngã vào.
Chu Thất Thất hoảng hồn, chưa kịp lên tiếng thì nhận ra người ngã vào kia chính là Thắng Huyễn, con nhà thế gia mà Vương Lân Hoa không coi ra gì.
Thắng Huyễn lấy lại thế đứng vững vàng. Mắt hắn hơi đỏ, vẻ mặt tiều tụy, như đã thức suốt đêm.
Chu Thất Thất biết suốt đêm qua hắn đã dằn vặt không ít. Thế gia công tử có bao giờ phải chịu khổ như vậy?
Nàng mỉm cười: - Ngươi ở ngoài cửa cả đêm sao?
Thắng Huyễn đỏ mặt: - Lúc tôi đến, nghe bên trong hơi thở đều, biết hai vị đang ngủ say, nên không dám quấy rầy.
Hắn lén nhìn Vương Lân Hoa, ngập ngừng nói tiếp: - Cho nên tôi chờ ngoài cửa. Không ngờ… không ngờ dựa vào cửa mà thiếp đi.
Nói xong, hắn nhìn Vương Lân Hoa, rồi lại nhìn Chu Thất Thất, như có vẻ thắc mắc.
Chu Thất Thất cười: - Cháu gái ta bệnh, nửa đêm cần người chăm sóc. Đêm hôm xa nhà, không người giúp việc, ta phải ngủ ở đây chiếu cố cho nàng.
Thắng Huyễn bị người nhìn thấu tâm tư, càng đỏ mặt hơn, cúi đầu nói khẽ: - Dạ!
Chu Thất Thất: - Ngươi đã làm xong chuyện ta giao phó?
Thắng Huyễn ngẩng đầu lên: - Đều đã làm xong. Tôi… tiểu chất đêm qua, đêm qua, đã nói chuyện ác nhân ác đức mà Thẩm Lãng đã làm cho năm mươi bảy người. Thẩm Lãng kia hoàn toàn không hay biết.
Chu Thất Thất: - Tốt! Họ phản ứng ra sao?
Thắng Huyễn: - Đệ tử Cái Bang tất nhiên căm phẫn chất chồng, có vài người khóc thảm, có người lại muốn đi tìm Thẩm Lãng kia trả thù ngay. Tiểu chất khuyên họ nên nhẫn nại.
Chu Thất Thất: - Người khác thì sao?
Thắng Huyễn: - Những người khác cũng giận đến tím mặt. Tóm lại, chỉ cần xuất hiện ở đại hội Cái Bang, Thẩm Lãng kia sẽ không toàn thây.
Chu Thất Thất căm hận: - Tốt lắm. Cứ nghĩ tới cái bộ dáng của hắn lúc đó, ta thật chẳng muốn chờ thêm. Bây giờ là lúc nào?
Thắng Huyễn trầm ngâm: - Còn sớm, chưa tới giờ.
Một tiểu nhị thò đầu vào hỏi: - Khách quan có muốn dùng bữa chăng?
Chu Thất Thất: - Dùng bữa? Điểm tâm hay cơm trưa?
Tiểu nhị cười bồi: - Dạ, đã là giữa trưa. Hồi sớm, tiểu nhân có ghé qua mấy lần, nhưng không dám kinh động khách quan.
Chu Thất Thất: - Thì ra đã giữa trưa, thời gian trôi nhanh quá! Đem cơm lên đi, mau!
Nghĩ đến Thẩm Lãng sắp gặp họa, nàng không khỏi cười thầm, rồi lại cười không nổi.
Nàng cắn răng: - Dọn cơm lên đi!
Tiểu nhị vừa đi ra, nàng lại lẩm bẩm: - Ăn cơm rồi, chúng ta phải ra ngoài. Thắng Huyễn, ngươi cũng nên ăn nhiều chút, phải ăn no, mới có khí lực để giết người.
Thắng Huyễn thở ra: - Chỉ sợ tiểu chất chưa kịp ra tay, Thẩm Lãng kia đã bị băm thành trăm mảnh.
(Hết Hồi 22)