U Linh cung chủ vừa cười vừa ưỡn cao ngực, bước tới: - Sao? Ngươi sợ?
Độc Cô Thương như bị nghẹn họng, thở không thông, nói không được.
U Linh cung chủ chầm chậm bước tới trước mặt hắn, hai tay kéo vạt áo để lộ đôi vai.
Nàng mỉm cười dịu dàng: - Ngươi sờ thử xem, tim ta đang đập trong lồng ngực ấm áp này. Tất cả cho ngươi, sao ngươi không nhận?
Độc Cô Thương toàn thân rúng động, phẫn nộ quát: - Ngươi… ngươi…
U Linh cung chủ cười khanh khách: - Tim ta đây, ngươi muốn sao cũng được.
Độc Cô Thương vươn tay. U Linh cung chủ vẫn đứng yên. Khi bàn tay của hắn vừa chạm vào lồng ngực của nàng, hắn bỗng té ngửa ra đất, nằm yên bất động.
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Cô hầu gái cười: - Đúng! Hắn được thấy bộ ngực của cung chủ, chết cũng không uổng.
Đưa mắt nhìn Khoái Lạc Vương và Thẩm Lãng, cô nói tiếp: - Hai người đã thấy bộ ngực đẹp nhất trên đời, giờ chết được rồi.
Khoái Lạc Vương: - Không sai! Sáng nghe chân lý, tối chết không tiếc.
U Linh cung chủ yểu điệu bước tới trước mặt Khoái Lạc Vương, nhỏ nhẹ: - Bây giờ, không ai can thiệp, vương gia cho thiếp trái tim kia được rồi.
Khoái Lạc Vương cười: - Nàng không cho bổn vương thấy dung nhan, lại muốn trái tim của bổn vương. Như vậy công bằng sao?
U Linh cung chủ buông tay. Áo lụa rơi xuống đất.
Nàng cười duyên: - Vương gia đã nhìn thấy toàn thân của thiếp, còn chưa đủ sao? Tấm thân này không xứng với trái tim kia?
Thẩm Lãng đột lên tiếng: - Một thiếu nữ có thể phơi cả tấm thân trần, lại nhất định không để lộ gương mặt của mình, thật là chuyện lạ. Chẳng lẽ mặt nàng xấu xí đến nỗi không ai muốn nhìn?
U Linh cung chủ cười: - Nếu muốn thấy mặt ta, ngươi tự đến nhìn.
Cô hầu gái cười khanh khách, tiếp lời: - Thấy rồi coi chừng xỉu…
Thẩm Lãng bật cười lớn: - Mê hương trên áo có thể hại Độc Cô Thương. Mê hương trên khăn sa kia chưa chắc làm gì được Thẩm Lãng.
Vừa dứt lời, bàn tay của chàng đã tới trước mặt U Linh cung chủ.
U Linh cung chủ nhảy lùi ra xa hành lang hơn một trượng.
Thẩm Lãng bật cười hăng hắc: - Vừa nói để ta coi, rồi lại chạy. Vậy nghĩa là sao?
Chàng lướt tới trước mặt U Linh cung chủ, thân pháp nhanh nhẹn, ung dung tiêu sái.
Cô hầu gái đứng một bên, sắc mặt đại biến, nụ cười mất hẳn.
Khoái Lạc Vương vuốt râu, cười dài: - Cẩn thận, chớ làm tổn thương thân vàng vóc ngọc, dung mạo tiên sa của nàng.
Thẩm Lãng cười to: - Nàng xem, vương gia thương hương tiếc ngọc đến dường nào. Đến bây giờ vẫn một mực quan tâm đến nàng.
Vừa cất tiếng, chàng đã ra hơn bốn mươi chưởng. Nói xong câu, lại tung ra hơn bốn mươi chưởng khác. Ảnh chưởng như sao rực rỡ. Chính Khoái Lạc Vương cũng không nhìn ra được những chiêu thức của chàng.
U Linh cung chủ: - Thiếu nữ nào cũng thích được nam nhân quan tâm lưu ý, sao ngươi không học vương gia?
Trong giọng cười tiếng nói, nàng đã đỡ hơn tám mươi chưởng của Thẩm Lãng, thân pháp cũng nhanh nhẹn biến hoá vô lường.
Khoái Lạc Vương không ngờ một cô gái thể chất yếu đuối như gió lay cũng ngã lại có công phu cao đến thế. Tuy U Linh cung chủ vẫn giữ được phong thái ung dung trong lúc tránh chưởng phong của Thẩm Lãng, nhưng nàng thật đã tận dụng toàn lực. Thẩm Lãng thì chỉ ra chiêu để thử sức đối phương.
Võ công U Linh cung chủ tuy cao, nhưng có hạn.
Công phu của Thẩm Lãng thì rộng như biển, cao như núi.
Cô hầu lớn tiếng: - Đường đường là một đấng nam nhi, lại đi bắt nạt nữ nhân?
Rồi cô nhảy đùng đùng: - Họ Thẩm kia, có nghe không…
Giậm chân đồm độp: - Hắn rõ ràng muốn rờ ngực trần của cung chủ. Vương gia nói hắn có đáng xấu hổ không.
Khoái Lạc Vương tủm tỉm: - Nếu là bổn vương, cũng muốn rờ…
Cô ta trợn mắt: - Vương gia, ngài… ngài không ghen sao?
Khoái Lạc Vương mỉm cười: - Nếu ngươi cố ý nhiễu loạn tinh thần của Thẩm Lãng, thì chỉ tốn hơi vô ích. Cho dù có năm trăm cái trống sắt ầm ầm bên tai, hắn vẫn chẳng lưu tâm.
Cô ta hét lên: - Giả điếc hay ho gì?
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Giả điếc chính là một chiêu độc để đối phó với nữ nhân.
Cô hầu: - Nam nhân toàn là thứ không tốt, hùa nhau bắt nạt đàn bà con gái.
Cô ta quơ tay, múa chân, nhảy cẫng, la lớn… bỗng vung tay phóng ra bảy ám khí bàng bạc thẳng vào lưng Thẩm Lãng. Tuy biết rõ những ám khí đó không làm gì được Thẩm Lãng, nhưng trong lúc cùng đường, cô ta phải ra tay để nhiễu loạn tinh thần của chàng, hòng trì hoãn chưởng công. Dù Thẩm Lãng có thể dễ dàng tránh được “tơ du hồn”, nhưng sẽ bị phân tâm mà chậm tay. Sợi tơ bạc vừa tung ra, tay Thẩm Lãng đang nhắm vào U Linh cung chủ phải trở ngược ra sau để hộ thân, thế công bị chậm lại.
U Linh cung chủ lập tức lợi dụng thời cơ, cong ngón tay móc ngay vào ngực Thẩm Lãng.
Móng quỷ đoạt hồn!
Những ngón tay mảnh mai hóa thành móc quỷ. Thẩm Lãng có tránh được móng quỷ đoạt hồn trước ngực, cũng khó thoát tơ du hồn sau lưng.
Cô hầu vỗ tay cười lớn: - Đã đến lúc nếm thử tim họ Thẩm.
Thẩm Lãng nghiêng người luồn dưới những móc quỷ, lách mình ra sau lưng U Linh cung chủ. Tuy chàng không tránh móng quỷ đoạt hồn, U Linh cung chủ lại chẳng thể ra tay. Chàng cũng không tránh tơ du hồn, luồn ra sau lưng U Linh cung chủ dùng nàng làm lá chắn. Tơ du hồn không thể đả thương chàng.
Đây là chiêu thức đỉnh cao trong thiên hạ, là sự nhận xét tinh tường của cao thủ, là sự kết hợp hài hoà giữa võ công tuyệt luân và cơ trí tuyệt đối.
Cô hầu hoảng hốt thét: - Cung chủ cẩn thận!
U Linh cung chủ đưa tay đỡ tơ du hồn. Cánh tay của nàng bị chấn thương. Tuy cổ tay vẫn có thể hoạt động, nhưng không còn đủ lực đả thương người.
Tơ du hồn nhắm vào Thẩm Lãng, lại đả thương cánh tay của U Linh cung chủ.
Ngón tay của U Linh cung chủ muốn moi tim Thẩm Lãng, lại đánh rơi ám khí nhắm vào chàng.
Biến hoá trong khoảnh khắc này là kết quả của sự tính toán chính xác. Khi nguy cấp người thường dễ bị bấn loạn mà thất thế, nhưng Thẩm Lãng luôn bình tâm tĩnh trí, biến nguy thành lợi. Tuy bị công từ hai đầu khó phương chống đỡ, chàng vẫn có thể thừa thế phản công.
Đây chính là cái khác nhau giữa chàng với bao người. Trên giang hồ nhiều cao thủ, nhưng thật sự chẳng có mấy anh tài. Thẩm Lãng là anh tài, cũng là cao thủ.
U Linh cung chủ vừa đánh rơi tơ du hồn, liền nhanh tay điểm ba huyệt lí phong, thiên tông, và kiên chân trên lưng Thẩm Lãng. Nửa thân nàng đã hoàn toàn tê liệt, đầu ngón tay tuy đụng vào các huyệt của chàng nhưng vô lực để điểm.
Thẩm Lãng vòng tay ôm ngang người U Linh cung chủ.
U Linh cung chủ cả kinh hét lên: - Dâm tặc, ngươi muốn gì? Buông ta ra!
Cô hầu cũng hét lớn: - Thẩm Lãng, ngươi ôm cung chủ ta, thật sự muốn gì?
Thẩm Lãng cười hăng hắc: - Muốn gì? Muốn hôn nàng!
Tay phải chàng giữ chặt người U Linh cung chủ, tay trái chàng vén chiếc khăn sa.
U Linh cung chủ: - Ngươi dám nhìn, ta sẽ giết ngươi.
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười sằng sặc: - Thẩm Lãng, coi chừng nàng… cắn!
Lão cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thẩm Lãng, hồi hộp chờ chàng vén chiếc khăn sa. Lão cũng thắc mắc muốn biết U Linh cung chủ là tuyệt sắc mỹ nhân hay là quỷ dạ xoa, mà nàng có thể phô bày tấm thân trần trụi, lại nhất quyết không để ai nhìn được mặt mình.
Thẩm Lãng vén khăn, sắc mặt chợt biến, toàn thân rúng động, cánh tay buông thõng.
U Linh cung chủ thối lui bảy thước. Một luồng khói hồng nhạt chợt bao phủ toàn thân nàng.
Trong nháy mắt, bóng nàng mất hẳn vào màn đêm, chỉ nghe tiếng nàng văng vẳng: - Thẩm Lãng, một ngày nào đó, ta sẽ móc mắt ngươi.
Tiếng nói xa dần, đám khói tan đi, U Linh cung chủ mất dạng.
Cô hầu đứng yên bất động, đảo mắt nhìn quanh, rồi chợt nghiêng người cười duyên.
Áo lụa che thân nhẹ rơi xuống đất. Một thân thể trắng ngần trần trụi giữa thiên nhiên.
Mười sáu thiếu nữ cầm đèn lồng đang đứng yên như những pho tượng đá giữa vườn, chợt như bừng sống lại, khẽ đặt đèn xuống đất, lắc nhẹ vòng eo. Theo nhịp lắc, áo lụa từ từ rơi xuống.
Những gương mặt tái nhợt dần ửng đỏ.
Mắt liếc… Môi cười… Ánh mắt lẳng lơ… Nụ cười dâm đãng…
Khoé mắt môi cười ngập tràn xuân ý.
Cô hầu bỗng cất lên tiếng hát. Tuy chỉ là tiếng thở dốc hoà giữa những tiếng rên, nhưng cũng không thua gì một diễm tình ca.
Mười sáu thiếu nữ uốn người, quơ chân múa tay theo tiếng hát.
Tiếng hát… Điệu vũ… khiến người choáng ngợp say mê…
Mới rồi là chiến trường u trầm quỷ khí, nay lại là xuân cung khêu gợi dục tình.
Giữa cảnh xuân cung, Thẩm Lãng lại như chẳng nghe chẳng thấy. Chàng đứng yên lẩm bẩm… “Là cô ấy? Sao lại là cô ấy?”
Khoái Lạc Vương cũng muốn nghe chàng đang lẩm bẩm gì, nhưng tiếng lầm bầm của chàng thì nhỏ, mà tiếng rên rỉ cùng hơi thở hổn hển của mười mấy thiếu nữ kia lại quá lớn.
Tiếng hát càng lúc càng dồn dập… Điệu vũ mỗi lúc một thêm nhanh…
Các thiếu nữ mặt mày đỏ ửng, mồ hôi đầy người.
Những giọt mồ hôi như đang trêu đùa nam nhân, như mời mọc cái bản chất nguyên thủy của con người. Những gương mặt đỏ ửng như đang sẵn sàng thỏa mãn bản tính cuồng dại của nam nhân.
Khoái Lạc Vương chăm chăm nhìn họ như ngây như dại.
Các thiếu nữ đột nhiên vặn vẹo người như đã đến tuyệt đỉnh khoái lạc, toàn thân run rẩy, ngã lăn ra đất, da thịt mềm mại chà xát trên mặt đất khô nhám.
Các cô chà xát, giãy giụa, vặn vẹo, run rẩy… như muốn đem thân mình xé ra. Rồi… chợt nằm yên bất động, dang tay dang chân, lồng ngực phập phồng, như đã thỏa mãn, cho dù có xảy ra một trận diệt vong cũng chẳng quan tâm.
Cô hầu cũng nghiêng người nằm trên đất, chống tay đỡ đầu, chân co chân duỗi.
Cô nhìn Khoái Lạc Vương thở dốc: - Vương gia, ngài … ngài thỏa mãn chăng?
Khoái Lạc Vương vuốt râu bật cười: - Quỷ nha đầu…
Cô chớp mắt: - Chúng tôi nhất định có thể làm thoả mãn vương gia. Ngài không tin sao?
Khoái Lạc Vương cười to: - Ngươi đã chứng minh, sao bổn vương không tin.
Cô hầu: - Vậy vương gia… thu dụng chúng tôi đi.
Khoái Lạc Vương: - Chứa chấp các ngươi?
Cô nàng cười thảm: - Cung chủ đã bỏ rơi chúng tôi. Chúng tôi chỉ là… nữ nhân, vương gia… nỡ giết sao?
Khoái Lạc Vương mỉm cười: - Thì ra các ngươi định hiến thân đổi mạng.
Cô cười duyên: - Vương gia cũng là một nam nhân…
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười to: - Bổn vương sao lại muốn giết các ngươi? Nếu không thể bỏ qua cho đám tiểu quỷ nữ như các ngươi, thì sao ta có thể xưng hùng thiên hạ, sao ta có thể thu dùng hào sĩ như Thẩm Lãng?
Lão phất tay: - Các ngươi đi đi…
Cô hầu ngớ ngẩn: - Vương… vương gia không muốn chúng tôi…
Khoái Lạc Vương cười to: - Trong mắt bổn vương, các ngươi chỉ là quỷ chứ chẳng phải người.
Cô ta: - Ngươi… ngươi…
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Làm bộ làm tịch chỉ vô ích mà thôi. Mau mặc quần áo vào, ngoan ngoãn mà về đi. Lần sau có đến đây, chớ quên… cái tã!
Mặt cô nàng lúc đỏ lúc xanh, lồm cồm bò dậy, nhặt lấy mớ lụa che thân, hét lớn: - Lão quỷ, ngươi… ngươi không phải là người! Không phải là người… không phải là người…
Xoay người chạy biến vào màn đêm.
Mười sáu thiếu nữ kia cũng đỏ mặt lảo đảo bước, dáng vẻ dâm đãng khêu gợi chẳng còn.
Khoái Lạc Vương ngửa mặt cười to, rồi khẽ vỗ tay.
Một thân ảnh thấp nhỏ từ dưới bàn chui ra, quỳ dưới đất: - Vương gia có gì sai khiến?
Vóc người bé nhỏ như trẻ nít, chính là chú lùn chia bài đêm qua… Tiểu Tinh Linh.
Thẩm Lãng không ngờ khinh công của chú lùn này lại cao cường đến thế.
Khoái Lạc Vương trầm giọng: - Theo dõi chúng, truy đường đi nước bước rồi về đây bẩm báo.
Tiểu Tinh Linh cúi lạy: - Dạ!
Nhảy lên bàn phóng vào màn đêm.
Thẩm Lãng thở dài thầm nghĩ… “Môn hạ của Khoái Lạc Vương quả nhiên bất phàm!”
Chẳng lộ tâm tư, chàng tới trước mặt Khoái Lạc Vương, vái dài: - Vương gia hào khí ngất trời, tài trí vô song. Tại hạ bất lực không bắt giữ được một cô gái nhỏ, thật xấu hổ vô cùng.
Khoái Lạc Vương cười: - Dung nhan của U Linh quỷ chúa có thể làm Thẩm Lãng phải nương tay, nàng nhất định phải là đệ nhất mỹ nhân, chỉ tiếc bổn vương lại không có duyên nhìn được.
Thẩm Lãng: - Chẳng phải nàng đã trong tầm tay của vương gia sao?
Khoái Lạc Vương cười to: - Thẩm Lãng, ngươi chẳng những là tri âm của ta, lại còn là ân nhân cứu mạng. Bổn vương phải đối đãi với ngươi ra sao?
Thẩm Lãng cười khổ: - Nếu tại hạ không xuất thủ, cô gái kia đã là tù nhân của vương gia rồi. Vương gia lại nói như thế, làm Thẩm Lãng thật hổ thẹn.
Khoái Lạc Vương: - Nếu không có ngươi, bổn vương đã uống chén rượu kia, bây giờ có lẽ đã là tù nhân của nàng.
Thẩm Lãng nháy mắt cười: - Vương gia thật không biết trong rượu có độc?
Khoái Lạc Vương: - Nếu bổn vương biết trong rượu có độc, sao lại muốn uống?
Thẩm Lãng: - Vương gia tuy đã nâng chén, nhưng chưa nhấp môi. Vương gia làm thế, chẳng qua là muốn thử nhãn lực của Thẩm Lãng có thể vạch mặt nàng hay không thôi.
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười to: - Thẩm Lãng hiểu rõ ý lòng ta…
Lão chẳng quan tâm gì đến Độc Cô Thương, tên nô bộc trung thành đã không tiếc mạng mình bảo vệ lão còn đang nằm dài trên đất, không biết sống chết.
Lão kéo tay Thẩm Lãng: - Trận đấu đã qua, bổn vương thật phải thưởng công cho ngươi, ta muốn giới thiệu ngươi với thê thiếp.
Thẩm Lãng: - Thê thiếp của vương gia chắc hẳn đều là tuyệt sắc giai nhân. Nhưng giờ phút này, tại hạ lại thật lòng chỉ muốn thấy một người đàn ông xấu xí nhất.
Khoái Lạc Vương: - Kim Vô Vọng?
Thẩm Lãng: - Vương gia thật cao minh.
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương tưởng ngươi đã quên hắn.
Thẩm Lãng: - Bạn tốt một đời, sao có thể quên!
Khoái Lạc Vương cười: - Ngươi có thể kết tình tri kỷ cùng Kim Vô Vọng, đã không dễ. Dám thừa nhận ngươi cùng hắn có mối thâm tình trước mặt bổn vương, lại càng khó hơn.
Thẩm Lãng: - Vương gia lấy lòng thành tương đãi, Thẩm Lãng nào dám giấu giếm điều chi.
Khoái Lạc Vương vuốt cằm: - Ngươi muốn thấy hắn?
Thẩm Lãng: - Tại hạ đợi đã lâu!
Khoái Lạc Vương: - Được! Để bổn vương cho gọi hắn.
Vỗ tay… Một người bước ra. Người này mình cao tám thước, thiếu niên anh tuấn, nào phải Kim Vô Vọng.
Thiếu niên kia mang đến một chiếc rương nhỏ bằng gỗ tử đàn.
Tuy lòng Thẩm Lãng thắt lại, nhưng sắc mặt không thay đổi.
Khoái Lạc Vương vỗ nhẹ lên rương, trầm giọng: - Ngươi muốn gặp hắn, thì cứ mở ra.
Thẩm Lãng đã gặp bao hung hiểm, nhưng chưa từng hồi hộp như lúc này. Thoáng chốc đó, tay chân chàng cóng lạnh… “Kim Vô Vọng đã trúng độc thủ? Không lẽ trong rương là đầu của hắn.”
Thẩm Lãng chẳng dám nghĩ thêm.
Chiếc rương gỗ dài không quá bốn thước, rộng cỡ hai thước.
Thẩm Lãng run tay chạm vào chiếc rương gỗ vô tri. Tuy chàng có thể nhấc ngàn cân, lại không đủ sức mở nắp rương này.
Khoái Lạc Vương nhìn chàng thở dài.