Những ngày qua cả hai tập đoàn nhà Đặng Vũ và Hà Phương đang cùng hợp tác để thực hiện một dự án lớn nên cả hai rất bận rộn, rất ít khi về nhà, nhất là Đặng Vũ. Từ lần ở Bali về anh không ở nhà được bao nhiêu lại phải vùi đầu vào công việc, đa số lại là tăng ca như lần tăng ca lần trước, ở lại tập đoàn. Mấy ngày Đặng Vũ không ở nhà thì Thục Nghi cũng ngủ không ngon giống lần trước, cứ đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt. Cô muốn lý giải điều này nhưng hết lần này đến lần khác cô đều trốn tránh, không dám đối mặt nên cô đành tập quen dần với sự thiếu vắng anh trong căn nhà. Hôm nay là ngày thứ tư từ lúc Đặng Vũ thông báo với cô là anh tăng ca, Thục Nghi vừa ngủ dậy thì bước xuống giường, làm vệ sinh rồi đi xuống nhà. Tối hôm qua lại một đêm khó ngủ đối với cô nên sắc mặt có vẻ uể oải, mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc.
"Dì Phúc.", Thục Nghi nhẹ nhàng lên tiếng.
Dì Phúc đang trong bếp chuẩn bị thức ăn nghe thấy Thục Nghi gọi liền quay lại.
"Chào cháu.", dì Phúc mỉm cười.
"Cháu đói bụng rồi, có thức ăn chưa dì?", Thục Nghi vừa nói vừa xoa xoa bụng.
"Có rồi, càng ngày dì càng thấy cháu lười nhé, thêm mệt mỏi nữa, chẳng lẽ...", dì Phúc hoảng hốt.
"Dì đừng nghĩ bậy, cháu có dùng biện pháp an toàn ạ, với lại mấy bữa nay Đặng Vũ có ở nhà đâu.", Thục Nghi vội phản bác.
"Thôi cháu ra bàn ngồi đi, dì mang ra ngay đây."
Dì Phúc thở phào nhẹ nhõm. Nếu Thục Nghi có thai thì sẽ không ổn, không ổn một chút nào. Nếu để ông nội Đặng Vũ biết thì chuyện càng lớn và phức tạp, đến lúc đó người khổ chỉ có mình Thục Nghi mà thôi.
*******
Cốc....cốc...
Ngọc Khanh gõ cửa bước vào đi đến trước mặt Thế Kiệt. Sáng nay cô vừa đến tập đoàn, chuẩn bị ngồi xuống thì điện thoại reo lên, thư ký của Phó Tổng gọi cô lên gặp Thế Kiệt.
"Phó Tổng, có việc gì ạ?"
Thế Kiệt ngẩng mặt nhìn cô gái trước mặt, sau đó đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc kéo tay Ngọc Khanh đi đến chỗ ghế sofa ngồi xuống bên cạnh mình, Ngọc Khanh khẽ run người rồi cũng ngoan ngoãn để Thế Kiệt kéo đi. Trên bàn lúc này có hai hộp thức ăn sáng còn nóng hổi, chắc là vừa mới mua xong.
"Cô ăn sáng chưa? Chưa ăn thì ngồi ăn cùng tôi.", Thế Kiệt lấy một hộp thức ăn đưa đến chỗ Ngọc Khanh.
"Tôi, tôi chưa ăn ạ.", Ngọc Khanh ngạc nhiên, anh quan tâm đến cô sao?
"Vậy ăn đi.", Thế Kiệt ga lăng mở hộp giúp cô thì bị Ngọc Khanh ngăn lại.
"Phó Tổng, tôi tự làm được rồi ạ."
"Bây giờ cô cứ xưng hô bình thường với tôi đi, không cần nghi lễ gì cả.", Thế Kiệt nhìn Ngọc Khanh.
Ngọc Khanh không nói gì chỉ gật đầu sau đó đưa đũa gắp một miếng thịt lên ăn. Ngọc Khanh cảm thấy ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi, bình thường Thế Kiệt sẽ không tự dưng gọi cô lên đây, có khi nào lại là...
"Anh gọi tôi lên đây không chỉ để ăn sáng?", Ngọc Khanh nhịn không được cũng lên tiếng.
Thế Kiệt uống một ngụm nước rồi nhìn Ngọc Khanh, cô gái này là thông minh hay cách thể hiện của anh lại là thứ tố giác chính mình.
"Phải, tôi có chuyện muốn hỏi."
"Về Thục Nghi?"
"Tôi muốn hỏi cô từ lúc Thục Nghi chuyển nhà đến giờ, cô vẫn không đến nhà bao giờ hay không hỏi thăm gì sao?", Thế Kiệt hỏi một câu hỏi kỳ lạ.
"Đúng, có chuyện gì sao?"
"Cô không thấy cô ấy kỳ lạ sao? Cô là bạn thân nhưng Thục Nghi lại không kể hay nói gì với cô."
"Tôi hiểu tính của Thục Nghi, nếu cậu ấy muốn nói sẽ tự nói, dù tôi không hỏi đi chăng nữa."
"Không nghe kể cả cô ấy sống cùng ai, làm gì sao?"
"Tôi xin lỗi, nhưng thật sự tôi không biết mục đích của anh là gì nhưng thời gian qua anh cũng biết Thượng Vũ có dự án lớn, tôi cũng không thường xuyên gặp Thục Nghi, căn bản không thể nói chuyện gì. Nếu anh muốn hỏi có thể gặp trực tiếp cậu ấy mà. Về thức ăn sáng này, cảm ơn anh nhưng lần sau anh có muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng, không cần phải làm thế này. Đến giờ rồi, tôi xin phép về làm việc."
Ngọc Khanh không kiềm chế được mà nói một câu dài với Thế Kiệt. Trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có Thục Nghi mà thôi, cô không có một địa vị gì cả, một chút cũng không có. Mỗi lúc Thế Kiệt gọi cho Ngọc Khanh khiến cô rất vui nhưng tất cả chỉ là vì hỏi chuyện Thục Nghi. Hôm nay cũng vậy, cô nghĩ anh quan tâm đến cô, dù chỉ là bạn bè nhưng không ngờ... Ngọc Khanh ơi, mày điên thật rồi, dám nói nặng lời với Phó Tổng cơ đấy, nhưng nếu không làm thế thì làm gì? Cứ ngồi nghe người đó hỏi chuyện người con gái khác sao? Con gái mà, cũng có sự ích kỷ chứ, không muốn người đàn ông mà mình thích cứ quan tâm đến người con gái khác mà không phải là mình. Phải, cô thực sự thích Thế Kiệt rồi, có lẽ từ lúc anh nắm lấy tay cô ở bệnh viện, mỗi lần anh nắm tay cô, anh nhìn cô, anh mua thức ăn hay hẹn cô vì Thục Nghi đều làm Ngọc Khanh hồi hộp và vui vẻ...
"Ngọc Khanh..."
Thế Kiệt nghe Ngọc Khanh nói xong thì thấy cô đứng lên cầm theo hộp thức ăn đi thẳng ra cửa phòng làm việc mặc tiếng gọi với của anh. Rốt cuộc Ngọc Khanh bị gì thế nhỉ. Phải, là anh muốn hỏi cô về việc của Thục Nghi nhưng chuyện mua thức ăn sáng thì không phải. Sáng nay lúc đi làm anh ghé vào một quán ăn nhỏ mua thức ăn sáng, với ý định lúc đầu muốn nói chuyện với Ngọc Khanh là bình thường nhưng tự nhiên anh chợt nhớ lần trước đưa cô về thì nhà cô ở rất xa, có khi không còn thời gian để ăn sáng nên anh mua thêm một phần nữa, anh không biết là tại sao nhưng anh vẫn làm thế. Thái độ của Ngọc Khanh như vậy là cô đang khó chịu sao, nhưng là vì lý do gì, chỉ vì anh muốn biết chuyện của Thục Nghi sao? Thế Kiệt không hiểu gì quay lại bàn làm việc, anh cũng không để ý nhiều đến việc Ngọc Khanh tức giận bỏ đi mà là vì anh đang muốn làm rõ việc mà thám tử đã báo cáo. Trong tệp tài liệu kia khi anh mở ra đọc một lúc liền thấy dòng thông tin ghi chú rằng Thục Nghi hiện tại đang sống cùng Đặng Vũ, lúc đó anh như chết lặng, sự thật là đúng như người thám tử đó nói hay có sự hiểu lầm ở đây, anh không tin Thục Nghi là một người con gái như thế, từ lúc biết cô anh hiểu được cô rất khác với những người kia vì vậy anh muốn tự mình điều tra điều này lại một lần nữa, và người đầu tiên anh phải hỏi chính là cô bạn thân Ngọc Khanh của Thục Nghi...
********
Reng....reng....
Chuông cửa vang lên, dì Phúc nhanh chóng đi ra cổng. Khi vừa mở cửa thì nhìn thấy người nhấn chuông, trên mặt bà không giấu được vẻ ngạc nhiên tột độ đến nỗi giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
"Cô...cô Hà Phương...."