“Mấy người đang làm gì?” Hứa Thiếu Phong lúc này mới chú ý tới bên kia, bước nhanh tới. Các binh sĩ tránh đường cho hắn đi, hắn vừa vặn nhìn thấy Cố Khâm đang túm lấy tóc một người lính, tàn nhẫn mà dập đầu đối phương xuống đất. “Bốp! Bốp! Bốp!” Ba lần liên tục, lực đạo rất lớn, khiến cho ngay cả đất đá vụn trên mặt đất cũng rung lên, người kia lập tức không còn phát ra nổi tiếng gì nữa.
Cố Khâm đứng dậy. Lúc này xung quanh hắn đã có vài người lính nằm ngang dọc tứ tung, không nhúc nhích giống như đã chết. Hứa Thiếu Phong cả kinh trong lòng, chỉ trong thời gian ngắn như thế, đối phương chỉ bằng một người đã đánh bại nhiều người như vậy? Mấy người này rõ ràng đều đang hấp hối cả rồi! Tựa hồ như được ánh mắt của Hứa Thiếu Phong, Cố Khâm quay đầu gắt gao nhìn hắn, hai mắt tràn ngập sát khí, phảng phất như một mãnh thú đằng đằng sát khí, hùng hổ dọa người, khiến cho Hứa Thiếu Phong theo bản năng có chút sợ hãi.
Thấy bóng dáng của Hình Chiến, không cụt tay thiếu chân, cũng không có ngoại thương rõ ràng, nóng nảy trong Cố Khâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mà lúc này, các binh sĩ vây xem đều không dám lên tiếng. Nhìn một đám người từng tên từng tên một bị Cố Khâm chà đạp này, bọn họ cuối cùng cũng nhận rõ thực lực của Cố Khâm, bản năng tránh khỏi nguy hiểm khiến cho họ không muốn gia nhập trận đối chiến chắc chắn sẽ bại trận này, kích động hận không thể xông lên đánh nhau một trận khi nãy sớm đã biến mất. Đối phương ra tay còn độc ác hơn cả họ, hơn nữa từng đòn đánh ra còn có tính toán cẩn thận, nhìn qua thật giống như là lỡ tay giết chết rất nhiều người, nhìn kĩ mới phát hiện họ đều còn treo một hơi cuối cùng, e rằng mỗi người đều phải nằm cả ngày trong khoang chữa bệnh mới có thể khôi phục như cũ được.
Một trận đánh luân phiên kết thúc, Cố Khâm không bị thương, bởi vì đối thủ của hắn không mạnh, chỉ là thể lực của hắn bị tiêu hao khá nhiều mà thôi. Người có thể đạt tới thể chất cấp A mà còn ở lại đơn vị này rất ít, phần lớn đều kẹt tại B+, mà thân là cường giả, tầm mắt cũng sẽ cao, tất nhiên sẽ không muốn đối chiến cùng một quân giáo sinh.
Nếu không phải vì Hứa Thiếu Dương, thêm vào uy thế mà Hình Chiến phát ra khiến cho Hứa Thiếu Phong cảm giác mình bị mất mặt, Hứa Thiếu Phong sẽ không tự mình ra tay. Dù sao cũng chỉ là ra oai phủ đầu đám quân giáo sinh một phen thôi, cấp dưới của hắn có thể đảm nhiệm được. Có điều cũng may là hắn tự mình ra trận, nếu không thì còn có ai có thể áp trụ hành vi rõ ràng khiến họ mất mặt của Hình Chiến này?
“Đưa họ đi phòng y tế, tiếp tục chậm trễ sẽ tắt thở.” Ngữ khí của Cố Khâm lạnh nhạt, đồng thời mang theo ý vị ra lệnh.
Hứa Thiếu Phong theo bản năng mà nghe lệnh của hắn, gọi người máy tới mang những binh sĩ này đi. Đợi tới khi Hứa Thiếu Phong phản ứng lại hắn liền thấy lạnh sống lưng, cái gì thế này?! Một Hình Chiến cũng đã đủ khiến cho cả cục diện trở nên rất bị động, sao bên này còn có một người nữa?! Đúng rồi, Cố Khâm là con trai Thượng tướng Cố Hoằng… Mẹ nó, thật không hổ là người yêu! Nhìn vào độ tàn nhẫn kia, nếu Hứa Thiếu Dương còn dám quyến luyến không quên với Hình Chiến, xui xẻo một ngày nào đó rơi vào tay Cố Khâm thì muốn khóc cũng không được!
“Nghi thức đón người mới kết thúc tại đây! Một đội đi chuyển vật tư trên chiến hạm xuống, những người khác giải tán!” Sau khi Hứa Thiếu Phong ra lệnh, các binh sĩ lập tức giải tán. Bọn họ vốn định dạy dỗ đám người mới chưa từng lên chiến trường này một phen, ra oai phủ đầu với bọn họ, kết quả lại xuất hiện hai biến số trong đám này, một tên có thể đánh không phân cao thấp với lão đại, một tên có thể trực tiếp đánh ngã cả một đám bọn họ. Vốn là không dám động thủ, thế nhưng sao lại có một thằng nhóc đi ra đánh ngã bọn họ? Là bởi vì hướng về phía bạn bè của hắn chửi bậy chửi bạ chửi đến khó nghe, cho nên mới ra tay giáo huấn bọn họ! — thôi thì chọn lúc hai người này không ở lại đi tới bắt nạt thôi!
Đối với cường giả, thái độ của Hứa Thiếu Phong rất sảng khoái. Hình Chiến nhỏ hơn hắn hẳn mười tuổi, nhưng lại có thể đột phát ngay trong lúc đối chiến đồng thời đánh ngang tay với hắn, bất luận xuất thân của đối phương là như thế nào, chỉ với thiên phú như vậy thì tương lai đối phương phát triển khẳng định vượt xa mình. Hứa Thiếu Phong vô cùng rõ ràng rằng với tính tình của hắn là rất khó mà leo lên vị trí cao được, có thể dẫn dắt đơn vị này hắn đã rất thỏa mãn. Dù sao thì địa vị của đơn vị hắn đặc thù, gần như có thể nghênh ngang đi lại ở hầu khắp quân khu Đệ Tứ, thích làm gì thì làm, tình cờ lách luật một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục. Vì thế nên với Hình Chiến tương lai rất có thể trở thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, tuy rằng không đến nỗi phải lấy lòng đối phương ngay lúc này, nhưng ít nhất cũng không thể lưu lại ấn tượng quá kém trong lòng đối phương đi?
Hứa Thiếu Phong khoác tay lên vai Hình Chiến, “Đi, tôi tự mình đưa các cậu tới ký túc xa.”
Vai Hình Chiến nghiêng xuống, để tay đối phương rơi khỏi, sau đó đi tới cạnh Cố Khâm. Cố Khâm nhạy bén phát hiện được động tác của y có chút trì trệ. Bề ngoài của Hình Chiến rất có tính lừa dối, cho dù là đang cau mày, người khác nhìn vào đều sẽ cho là tâm tình của y không tốt, đang tức giận chứ sẽ không nghĩ là cơ thể của y có chỗ không thoải mái. Hiển nhiên là trạng thái hiện tại của Hình Chiến thật sự không tốt, bằng không tay Hứa Thiếu Phong căn bản sẽ không đụng được tới y.
Cố Khâm nhìn qua như đang thân thiết mà kéo tay Hình Chiến, trên thực tế là đang chia sẻ một phần thể trọng giúp y, sau đó lại liếc nhìn Hứa Thiếu Phong, “Dẫn đường.” Rồi lại phất tay ra hiệu cho những người khác đuổi theo.
Lúc này, Reynold đứng trong chiến hạm vận tải nhìn theo đoàn người đang dần đi xa, tâm tình không tệ, “Quả nhiên không để mình thất vọng, hiếm khi thấy được dáng vẻ thằng nhóc kia ăn phải quả đắng, ha ha.”
Hứa Thiếu Phong đưa họ đi tới khu ký túc xá. Phòng trong này đều là phòng hai người, nhưng nhỏ hơn so với ký túc xá trường quân đội rất nhiều. Hai chiếc giường, hai chiếc khoang giả lập, thêm một phòng vệ sinh lớn không đến một mét vuông, ngoài ra thì không còn gì khác, ngay cả khoảng cách giữa hai chiếc giường cũng chỉ đủ để hai người song song đi qua.
“Trên giường có đặt quân trang của các cậu. Bắt đầu từ ngày mai các cậu sẽ cùng huấn luyện chung với các binh sĩ khác. Ngoài ra, một khi còi báo động của căn cứ vang lên, bất luận là thời gian nào, các cậu đang làm gì, đều phải lập tức ra tập trung!” Vừa nghiêm túc nói xong còn không quên cảnh cáo, Hứa Thiếu Phong lại lộ nguyên hình, “Cho dù có đang đi tiểu một nửa cũng phải nhịn mà đi ra cho tôi! Đang làm tình sắp tới cao trào cũng phải con mẹ nó mềm xuống cho tôi! Tôi mặc kệ các cậu có bị tiết sớm hay là bị bất lực! Chờ các cậu làm xong pháo này, địch cũng đã đánh tới trước mặt các cậu rồi! Cậu lại còn lưu lại trym chào hỏi bọn hắn, để xem xem bọn hắn chém đầu cậu trước hay chém trym cậu trước!”
Đợi tới khi Hứa Thiếu Phong đi, các quân giáo sinh này càng thêm thấp thỏm. Việc đơn vị này ra oai phủ đầu với bọn họ lúc trước đã khiến cho họ kinh hồn bạt vía, cho dù sau đó đã có Hình Chiến và Cố Khâm ra mặt giúp bọn họ không biểu hiện ra quá chật vật, thế nhưng trong lòng họ vẫn thấy không chắc chắn, bất an mà nhìn về hai vị trung tâm của đội ngũ, hi vọng bọn họ có thể mang tới một chút an ủi tâm lý cho mình.
Lúc này Hình Chiến ngồi ở trên giường, hai tay chống đầu gối, mặt không cảm xúc nhìn mặt đất chằm chằm, căn bản không thèm cho những người khác một ánh mắt. Cũng may là còn có Cố Khâm, người tiếp xúc với bọn họ càng lâu thì càng rõ rằng, tuy Hình Chiến có thực lực mạnh nhất, nhưng trong đại đa số trường hợp người có thể mang cho họ nhiều cảm giác an toàn, khiến cho họ học được nhiều thứ hơn lại là Cố Khâm, bởi vì Cố Khâm đồng ý giao lưu với bọn họ, đồng ý dùng lời nói mà biểu đạt, mà Hình Chiến thì tính cách quá lạnh, thường không nói một lời.
Quả nhiên, lần này vẫn là Cố Khâm mở miệng, “Đều trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi, từ ngày mai trở đi các cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách. Đặc biệt là với khiêu khích của các binh sĩ kia, các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, tôi và Hình Chiến sẽ không ra tay giúp các cậu, nếu không thì sẽ không đạt được tới mục đích rèn luyện được. Chỉ có một điều tôi hi vọng các cậu nhớ kỹ, đơn vị này không đại diện cho toàn bộ quân đội, nhất định phải bảo vệ chủ tâm của các cậu. Có một số chuyện đã qua rồi thì nên quên đi, các cậu đều là người trưởng thành, có khả năng phán đoán của bản thân, đừng dễ dàng bị người khác dao động tâm tính của mình. Các cậu phải biết cái gì mới là điều các cậu cần học, cái gì là không nên học.”
Sau khi tất cả mọi người đã đi, Cố Khâm đóng cửa lại, vừa quay đầu nhìn, Hình Chiến đã ngửa mặt nằm trên giường, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng. Cố Khâm rõ ràng nhìn thấy ngón tay y còn hơi hơi co giật. Cố Khâm không một tiếng động thở dài, vốn là nên đưa y tới phòng y tế, nhưng nghĩ cũng biết với tình trạng như vậy Hình Chiến tuyệt đối không muốn đi.
Cố Khâm nhận mệnh mà đi tới giúp đối phương cởi giày và quần áo. Cơ thể tinh tráng của Hình Chiến giờ này che kín vô số vết máu ứ đọng, đặc biệt là trên cánh tay và phần thân trên bị thương nặng nhất, nhìn qua phi thường đáng sợ. Hắn nhịn không được dùng sức vỗ vỗ lồng ngực Hình Chiến, Hình Chiến bỗng dưng mở mắt ra, cau mày nhìn hắn. Cố Khâm hừ lạnh nói, “Hiện tại biết đau rồi? Chịu đựng đi! Chịu không được thì tôi đưa cậu đi phòng y tế, để xem cậu còn dám cậy mạnh không!”
Hình Chiến một lần nữa vô lực nhắm mắt lại. Cố Khâm lấy nước thuốc ra bôi lên người y, dùng sức xoa bóp cho y, cảm giác được thân thể dưới tay mình lại căng cứng lên vì đau đớn, “Tôi nói cậu quả thật là gan lớn! Lại dám ngay trong lúc quyết dấu dẫn dắt đối thủ giúp cậu vượt cấp? Vạn nhất cường độ công kích, vị trí công kích của đối phương chênh lệch với dự đoán của cậu, cậu không sợ xảy ra vấn đề sao? Đến lúc đó chết thì cũng đáng đời cậu!”
Cố Khâm càng nghĩ càng giận, lực đạo xoa bóp lại càng lớn, khiến cho Hình Chiến trầm thấp rên một tiếng, “Cố Khâm…”
Động tác của Cố Khâm khựng lại, trong lồng ngực dâng lên cảm giác nóng bừng, xông thẳng lên đại não, không hiểu sao mà tai liền đỏ bừng. Hình Chiến vì không thích nói chuyện nên phần lớn thời gian đều là Cố Khâm bắt chuyện với y. Cho dù có thỉnh thoảng chủ động nhưng đều là lúc bàn bạc công việc, rất ít khi đi gọi tên của hắn. Hiện tại y lại dùng ngữ khí mang theo chút lười biếng cùng bất đắc dĩ như thế, nghe vào tai lại càng ngoài ý muốn câu người. Cố Khâm không nói gì, có điều lực trên tay lại nhẹ đi rất nhiều, thế nhưng nhiệt độ trên tai lại không giảm chút nào, cũng may Hình Chiến nhắm hai mắt nên mới không nhìn thấy được biến hóa của hắn.
Những vị trí bị bầm tím trên người đều được hai tay Cố Khâm xoa bóp một lần, cơ bắp vốn căng cứng của Hình Chiến chậm rãi trở nên mềm xuống, thuốc tác dụng rất nhanh, toàn thân ấm áp, xương cốt cũng như mềm ra, cả người trở nên lười nhác, không muốn nhúc nhích một chút nào. Đổi thành trước đây, trong tình trạng cách chiến trường gần như vậy y căn bản không thể thả lỏng. Cho dù có về đến nhà, bởi vì luôn nhớ tới tình hình trên chiến trường, y cũng không làm cách nào thả lỏng hoàn toàn được. Thế nhưng ở bên Cố Khâm, y có thể giao hết tất thảy cho đối phương, không cần suy nghĩ, cho đại não nghỉ ngơi, bởi vì y tin rằng bất luận có gì phát sinh thì Cố Khâm đều có đủ năng lực để xử lý tốt.
Giữa lúc Hình Chiến đang thiu thiu muốn ngủ, Cố Khâm lại cúi người chọc chọc mặt y, “Muốn đi tắm không?”
“Dìu tôi.” Hình Chiến giơ tay ôm lấy vai Cố Khâm. Cố Khâm lại tưởng rằng y bị thương không nhẹ, cơ thể không còn sức, lập tức đưa một tay đỡ lấy eo y dìu y đứng lên.