Đầu tuần hôm sau.
“ Các ngươi có nhiệm vụ hộ tống một thương nhân an toàn đến lôi quốc.” đệ tam đưa cho Nara Hatsu một quyển trục, bên trong ghi rõ nội dung nhiệm vụ.
“ Vâng, đại nhân.” Ba người sau đó lui ra khỏi hỏa ảnh phong làm việc.
“ Vậy chúng ta về chuẩn bị nhẫn cụ dùng cho lần nhiệm vụ này, sau đó gặp nhau ở cổng làng.” Hatsu nói.
“ Vậy được, hẹn gặp nhau ở cổng làng!” chào tạm biệt mọi người, Orochimaru quay về chuẩn bị đồ dùng, chủ yếu là nhẫn cụ, bởi vì phong ấn quyển trục không gian có hạn nên không thể mang theo quá nhiều đồ dùng, có đôi khi hắn nghĩ liệu mình có nên chế tạo các loại phong ấn dụng cụ kiểu như nhẫn không gian hay ba lô không gian không nữa.
“ Oro lần này là lần đầu tiên ngươi chấp hành nhiệm vụ, nên lấy cẩn trọng làm chủ.!” Mito đứng ở bên cạnh phụ giúp hắn dọn đồ nói.
“ Yên tâm đi Mito, ta sẽ cẩn thận, nếu thuận lợi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này chúng ta có thể quang minh chính đại nuôi con,” Orochimaru quay lại hôn lấy nàng, ôn nhu nói.
“ Mọi chuyện không cần miễn cưỡng, như bây giờ cũng tốt, tuy rằng chỉ có thể lén lút dùng Phi Lôi Thần thuật gặp mặt nhưng ta đã rất thỏa mãn.” Mito không sao cả nói, đối với nàng Orochimaru an toàn mới là tất cả, đối với nàng chịu chút thiệt thòi chỉ là chuyện nhỏ.
“ Nàng yên tâm, ta sẽ đảm bảo mọi chuyện vạn vô nhất nhất.” Orochimaru cười nói.
....
Chuẩn bị xong xuôi, Orochimaru hướng cổng làng xuất phát.
“ Orochimaru, ở bên này!” Haru thiếu nữ vẫy tay ra hiệu nói.
Orochimaru thấy vậy, cõng theo hành lý đi tới, đến nơi hắn thấy được đội trưởng Hatsu không biết đã đến từ bao giờ, bên cạnh nàng còn thêm một thương nhân, quần áo chỉnh trang, cõng theo túi nải cồng kềnh, bên thương nhân còn có xe bò hình như vận chuyển thứ gì đó.
“ Orochimaru đây là hộ khách của chúng ta, ngài ấy tên là Đại Lãng, là thương nhân vận chuyển muối đến Vân nhẫn thôn.” Naru Hatsu đối với Orochimaru nói.
“ Rất vui được làm việc với ngươi.” Đại Lãng thương nhân tỏ ra thân thiện nói.
“ Rất vui được làm việc với ngươi.” Orochimaru gật đầu, đáp lại.
“ Vậy chúng ta bắt đầu lên đường!” Hatsu nói.
....
Quá trình hộ tống nhiệm vụ tất cả mọi người đi bộ, trên đường đi trải qua rất êm đềm, chung quy chỉ có cây và cây, đôi khi lác đác mấy con sóc qua lại giữa các cành cây.
“ Trời có vẻ sắp mưa, chúng ta mau tìm chỗ chú thôi.” Nhìn trời có vẻ sắp mưa, Hatsu nghĩ đến hạ lệnh nghỉ ngơi.
Quan sát thiên tượng cũng là một kỹ năng cần thiết của một Ninja, đôi khi chỉ với một yếu tố thời tiết nhỏ có thể quyết định nhiều thứ trên chiến trường.
“ Không được, chúng ta cần phải nhanh chóng vận chuyển đống này đến Lôi Quốc, thời gian không đợi người.” Thương nhân Đại Lãng kiên quyết không đồng ý, có vẻ như hắn ta rất sốt ruột.
“ Thưa ngài, có thể trời sắp mưa, sẽ ảnh hưởng tới hàng hóa.” Hatsu ý tốt nhắc nhở.
“ Không sao, hàng hóa ta đã bọc cẩn thận, ắt hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.” Đại Lãng thương nhân không sao cả nói.
“ Vậy được, ngài là thượng đế.” Hatsu thở dài chấp nhận yêu cầu đi tiếp.
Trên đường đi không được bao lâu, giọt nước mưa đầu tiên bất chợt dơi xuống trên tảng đá, sau đó liên tục có hạt nước rơi xuống tạo thành cơn mưa to.
Ba người bọn họ, mỗi người tự mình giải khai phong ấn quyển trục lấy ra áo choàng khoác lên người tiếp tục tiến lên.
Đại Lãng cũng vậy, hắn ta khoác lấy áo dơm, đội mưa đi theo.
" Xe bị lún, cần mọi người giúp đỡ." Đại lãng đẩy xe bò bỗng nhiên mắc lại, phát hiện do trời mưa đất mềm gây lún xe.
" Thật nặng!." thấy vậy mọi người xúm lại cùng đẩy xe bò.
Cho đến khi trời tối, cả đoàn mới kiếm được ngôi chùa ở tạm, ngồi bên cạnh bếp lửa, từng người lấy ra mình nắm cơm ăn, đây chỉ là ngày đầu còn có cơm nắm mà ăn, nếu như đi thời gian dài họ xác định chỉ có thể dùng Binh lương hoàn.
“ Haru, ngươi có thể kể thêm một chút về bản thân mình được không, từ đó chúng ta có thể hiểu nhau hơn.” Hatsu thiếu phụ đối với Haru nói.
“ Được thôi, do chiến tranh ta mất đi cha mẹ từ năm mười tuổi, tất cả cuộc sống đều nhờ sự hỗ trợ chu cấp của làng và dòng họ,” Haru thiếu nữ tự kể.
“ Xin lỗi ta không biết về chuyện này.” Hatsu áy náy nói.
“ Không sao, thậm chí bây giờ ta đã quên đi bọn họ trông như thế nào, nhưng ta rất cảm sự trợ giúp của làng chính vì vậy mong muốn sau này của ta có thể trở thành Hỏa ảnh dẫn dắt làng đi lên thịnh phượng.” Haru tỏ vẻ không quá để ý, sau đó nói đến làm Hỏa Ảnh nàng cả người sục sôi lên ý chí chiến đấu.
Orochimaru một bên gặm cơm nắm một bên nghe, khi nghe được Haru là trẻ mồ côi hắn rất đồng cảm với nàng, nhưng nghe đến việc thiếu nữ muốn trở thành Hỏa ảnh hắn xít nữa phì cười, cố nhịn lại dẫn đến nghẹn.
“ Orochimaru ăn chậm thôi!” thiếu phụ Hatsu ôn nhu đưa cho hắn cốc nước.
Orochimaru tiếp lấy cốc nước uống một ngụm, trôi cơm, thú thật cơm nắm không nhai kỹ có thể bị nghẹn.
“ Đáng đời!” Haru quay mặt đi, nàng cảm thấy Orochimaru đang cười nhạo giấc mơ của mình.
“ Vậy còn đội trưởng, người đâu.” Không để ý đến hắn, Haru đối với Hatsu đang dùng ánh mắt trìu mến, gắp cho Orochimaru thêm thức ăn.
“ Ta ư?” động tác của nàng hơi ngừng lại sau đó buông đũa.
“ Ta có một đứa con gái nàng tầm tuổi Orochimaru, bây giờ đã được 7 Tuổi.”
“ Vậy người khác đâu.” Haru thiếu nữ nhanh nhảu hỏi.
“ Chồng ta đã hy sinh trên chiến trường từ rất sớm, ta còn một đứa con trai, nếu giờ này còn sống chắc nó cũng bằng tuổi Orochimaru.”
Không khí quanh đống lửa bỗng dưng lắng đọng.
“ Đó là chiến tranh, một phần hiện thực không thể tránh được.” Orochimaru than nhẹ, cảm khái nói.
“ Xin lỗi đội trưởng, ta không nên hỏi ngươi về quá khứ.” Haru cảm giác có lỗi nói.
“ Không sao, quá khứ đau buồn ai cũng có, niềm an ủi lớn nhất là con gái của ta bây giờ chúng ta đang sống rất hạnh phúc.” Hatsu đội trưởng tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì nói.
“ Trái lại Orochimaru, ngươi hãy kể về bản thân, không nên tỏ ra lão mặt như thế.” Hatsu đối với bên cạnh Orochimaru xoa đầu nói.
Orochimaru tránh đi ma trảo, đến chỗ khác cầm lấy cơm nắm của mình.
“ Ta ư, cha mẹ của ta đã ra đi từ khi hai ta hai tuổi, khi đó ta đã cố gắng làm mọi cách để họ rời đi chiến trường nhưng họ không nghe, cho tới khi họ ra đi, hằng năm ta vẫn tiến tới viếng mộ địa của họ và tự hỏi tại sao không nghe ta rồi cảm khái sinh mệnh ngắn ngủi.” Orochimaru như lâm vào hồi ức, quên mất bản thân kể.
“ Orochimaru ngươi biết không, nến con trai ta còn sống nó chắc đã bằng tuổi ngươi bây giờ vậy, có thể nó sẽ đáng yêu như ngươi, bất quá ta biết rằng bây giờ nó đang sống rất hạnh phúc với cha ở một nơi rất xa, chúng ta chỉ có thể nhớ về họ ở đây.” Hatsu tiến lên, ôm lấy đầu Orochimaru tiến sát vào ngực mình, lấy tay chỉ vào trái tim Orochimaru ôn nhu nói.
“ Cha mẹ ngươi cũng vậy, họ sẽ mãi mãi dõi theo ngươi từ đó.!”
Orochimaru có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi hương từ ngực của Hatsu, hắn hơi đỏ mặt đẩy ra nàng, đi đến chỗ khác nguồi im lặng không nói, tập chung ăn lấy cơm nắm.
“ Ha ha ha.” Hatsu cười khẽ, bây giờ Orochimaru xấu hổ nhìn rất đáng yêu.
“ Orochimaru ngươi đỏ mặt rồi.” Haru vờ tò mò đi đến trọc quê hắn.
“ Vậy còn ngài Đại Lãng thương nhân, quê hương ngài thế nào.?” Hatsu đôi trưởng còn không quên mình hộ khách.
“ Quê hương ta ư, nó rất nghèo, nhất là sau một đợt chiến tranh bị các ninja lạ xâm nhập và cướp bóc, đến bây giờ lại phải đối mặt với chính sơn tặc vốn dĩ là người dân trong làng vì quá đói mà biến thành. Người dân vừa chịu lấy cảnh đói rét đồng thời luôn phải đề phòng sơn tặc cướp bóc.” Đại Lãng như lâm vào hồi ức, khuôn mặt mang theo vẻ đau khổ.
“ Cho nên chuyến đi lần này của ta rất quan trọng, đống hàng hóa này chính là hy vọng sống của tất cả mọi người trong làng, chỉ cần thương vụ này thành công là ta sẽ có đủ tiền mua lương thực duy trì xinh hoạt của làng.” Đại Lãng mang theo mãnh liệt quyết tâm nói.
“ Thật không ngờ tình cảnh các ngươi lại khổ sở như vậy, bất quá đại thúc yên tâm có ta ở đây hàng hóa của ngài sẽ được an toàn.” Haru lòng mang thương sót với cảnh ngộ của đại thúc Đại Lãng, nhưng ngay sau đó nàng nhiệt huyết đảm bảo.
“ Nếu là vậy thì xin ngài yên tâm, chúng ta sẽ đảm bảo hộ tống chuyến hàng của ngài đến nơi an toàn,” đội trưởng Hatsu đối với Đại Lãng thương nhân đảm bảo.
Orochimaru thì im lặng, hắn không biết nói gì nhiều và hắn cũng không cần thiết nói thêm.