Đối diện với thế công mạnh mẽ của Tế An, tiểu mao cầu và Bích Oánh đều có tính toán riêng. Nhìn biểu tình lo lắng khẩn trương vừa nãy của Vân Mặc Tuyên, tiểu mao cầu tin chắc rằng Bạch Nghiên hiện tại vẫn ổn. Việc cấp bách trước mắt chính là làm sao đối phó với những người này.
Cặp Linh Đồng của Tô Nhiễm Dao là vật không thể thiếu đối với đại lục An Lạc, bởi vì Linh Đồng đặc biệt chỉ truyền cho thế hệ Thánh Nữ tại Tế Linh Đàn, là mấu chốt để tiên đoán sự tồn vong của đại lục An Lạc. Mấy cục diện hỗn loạn trước kia, bất luận hai bên chính tà như thế nào cũng chưa từng có ai dám ra tay với Tế Linh Đàn.
Nếu bức người quá mức, Tô Nhiễm Dao có khả năng sẽ hủy đi Linh Đồng, điều này đối với Phệ Tâm Ma mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hành động không sáng suốt này của Tế An khiến tiểu mao cầu cảm thấy khó hiểu, nó không rõ vì sao Tế An lại làm như vậy? Là Phệ Tâm Ma cho phép hắn tự mình chủ trương chăng?
Nhưng cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ Linh Đồng. Hơn nữa, tiểu mao cầu liếc mắt nhìn Bích Oánh, nó còn muốn hỏi Bích Oánh sự tình ở Linh Y Cốc.
"Tô Nhiễm Dao, ngươi cùng mấy vị trưởng lão đi trước đi." Tiểu mao cầu đứng bên cạnh nàng nhẹ giọng nói, "Ta ở lại đối phó với bọn họ."
"Ngươi........."
"Không sao, vừa vặn ta cũng có chuyện muốn tự mình xử lý."
Tô Nhiễm Dao liếc mắt nhìn Bích Oánh, trong lòng minh bạch ý của tiểu mao cầu. Lại nghĩ tới tình huống hiện tại cùng sự an nguy của các vị trưởng lão, nàng không nói gì thêm, gật đầu nói: "Được, ta ở lại cùng ngươi."
"Ta nói là một mình ta ở lại." Tiểu mao cầu khó hiểu lặp lại, Tô Nhiễm Dao thân là Thánh Nữ, lúc này nên bảo vệ tốt Linh Đồng mới phải, huống chi hiện tại Linh Đồng còn đang bị thương.
Tha Nguyên trưởng lão ở bên cạnh nhíu mày: "Thánh Nữ, không thể được, còn chưa rõ ý đồ của Phệ Tâm Ma là gì, mấy trưởng lão hy sinh cũng không quan trọng, nhưng chuyện liên quan tới Linh Đồng ta tuyệt đối không để ngươi một mình đi mạo hiểm."
Không chờ được đáp án muốn nghe, Tế An chỉ vào một thủ hạ, lập tức bụi gai màu đen bùng lên, tà khí quẩn quanh trong đó.
"Nếu đã không chịu nói, vậy chỉ có thể 'mời' Thánh Nữ đi cùng chúng ta một chuyến."
Lời Tế An nói càng làm Tha Nguyên trưởng lão tức giận, lấy thân phận Tế Linh Đàn của bọn họ ở đại lục An Lạc, cho dù tu vi lẫn linh lực không đứng đầu trong mấy đại môn phái nhưng cũng chừa từng gặp phải loại uy hiếp như thế này.
Tế An dùng phương thức này phá vỡ sự bình yên lâu nay ở Tế Linh Đàn, cùng với việc Ma Động xuất hiện, có lẽ điều này biểu thị cho việc đại lục An Lạc sẽ có một đại kiếp nạn mới không thể tránh khỏi.
Tiểu mao cầu một thân hồng y rực lửa khiến cho những bụi gai xung quanh không thể tới gần, nhưng lửa này lại không giống với u lam Minh Hỏa của Vân Mặc Tuyên. Lửa của hung thú gần như giống với chân hỏa, ngọn lửa đốt đến tận trời, cháy lan ra đồng cỏ, không tiếng động yên lặng đốt trụi những bụi gai màu đen thành tro.
"Là Sí Vụ." Tay Bích Oánh vừa động, bỗng phun ra một luồng khói độc xanh đen quấn quanh bụi gai đen hướng ra chung quanh.
Tế An nhìn chằm chằm mao cầu nói: "Lại thêm một con hung thú? Này là đứa đứng đầu tứ đại hung thú của các ngươi? Thế nhưng lại xuất hiện ở Tế Linh Đàn? Thật khiến người khác tò mò a."
Bích Oánh khinh thường nói: "Cái gì mà đứng đầu tứ đại hung thú, từ lúc bọn ta bị phong ấn liền đã không còn nữa rồi. Nó từ trước tới giờ đều hành sự kỳ quái, xuất hiện ở Tế Linh Đàn thì như thế nào, hiện tại ta muốn đi gϊếŧ nó."
"Hiện tại không phải lúc." Tế An giơ tay lên chặn lại, "Bọn Thánh Nữ hình như có chuyện muốn nói."
Tuy rằng có tiểu mao cầu hỗ trợ, nhưng đối phó với mấy bụi gai đã là một việc khó khăn rồi, giờ lại phải vừa đối phó vừa phải phòng ngừa Võ pháp chân nhân đánh lén, lại còn thêm một con hung thú như hổ rình mồi, mới đánh chưa được bao lâu Thuật Dục trưởng lão liền sơ ý bị Võ pháp chân nhân tập kích.
Tô Nhiễm Dao thấy thế, bất chấp linh lực đại thương, một lần nữa sử dụng loạn hồn linh. Võ pháp chân nhân bị âm thanh của lục lạc quấy nhiễu tinh thần, ấn ký bụi gai trên tay cũng đột nhiên phát đau.
Tô Nhiễm Dao không màng tới sự can ngăn của các trưởng lão, tiến lên một bước nói: "Tế An, còn không phải muốn ta cùng ngươi đi gặp Phệ Tâm Ma hay sao? Có thể, dù sao cũng là cơ hội nhìn mặt hắn lần cuối, ta không muốn bỏ lỡ a."
Tiểu mao cầu theo sau nói: "Ta đi cùng ngươi."
Võ pháp chân nhân xoa mu bàn tay đau rát, còn muốn tiếp tục động thủ thì bị Tế An ngăn lại, "Quả nhiên vẫn nên bị một chút giáo huấn mới có thể thức thời. Như vậy, chúng ta liền đi thôi Thánh Nữ."
Các trưởng lão bị bỏ lại lòng nóng như lửa đốt, nhưng đây là quyết định của Thánh Nữ, không thể làm trái, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Tế An rời đi.
Người duy nhất rời đi rồi quay lại chính là Võ pháp chân nhân. Trước khi rời đi, hắn nhìn ánh mắt ra hiệu của Tế An liền minh bạch, cùng những người phía sau tách ra rồi quay trở lại Tế Linh Đàn, đem mấy trưởng lão ở đó bắt lại.
"Ta nghĩ các ngươi hẳn là không muốn chết đi?"
"Thánh Nữ đã bị các ngươi mang đi, hiện tại các ngươi cư nhiên lật lọng!" Tha Nguyên trưởng lão tức giận không thôi.
"Đừng nói khó nghe như vậy." Võ pháp chân nhân bóp cổ một trưởng lão lôi tới, "Tế An đại nhân chỉ muốn biết Bạch Nghiên đang ở đâu, cũng không muốn gϊếŧ các ngươi, nhưng ai ngờ Tế Linh Đàn các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy. Hiện tại Thánh Nữ bị mang đi, Linh Đồng cũng gần như bị hỏng, mấy lão đông tây các ngươi còn không biết nên làm như thế nào sao?"
"Thánh Nữ cũng đã đi cùng bọn ngươi rồi, nàng làm như vậy nhất định là không muốn nói cho bọn ngươi biết, thì làm sao ta có thể nói."
"A? Phải không?" Tay phải Võ pháp chân nhân dùng sức, "Nếu không nói, các ngươi cũng chỉ có một kết cục, chỉ vì một tên Bạch Nghiên ở Phiêu Miểu Thành mà liên lụy Tế Linh Đàn, các ngươi mới thực sự là đám lão già hồ đồ."
"Ngươi......." Tha Nguyên trưởng lão dẫn đầu, sát khí bao trùm toàn bộ Tế Linh Đàn.
"Không cần vọng tưởng, các ngươi cũng đã thử qua sức mạnh của Phệ Tâm chi lực, ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị mà quay trở lại sao?"
Lúc này, trưởng lão bị bóp cổ vẻ mặt thống khổ run rẩy "A a a" nhìn về phía Tha Nguyên trưởng lão.
"Chúng ta thực sự không biết." Sau một lúc do dự, Tha Nguyên trưởng lão thở dài nói, "Chúng ta chỉ biết Vấn Thanh chân nhân bị một người có linh lực cường đại mang đi, người kia ngoại trừ một cây hàn kiếm phủ đầy oán niệm, quanh thân còn có khí tức của Phệ Tâm Ma."
"Tốt lắm." Theo một tiếng này của Võ pháp chân nhân, mười mấy đệ tử Tứ Luật phái đi ra, hai mắt vô thần, bộ dáng hoàn toàn là cỗ máy chỉ biết gϊếŧ người.
"Vậy ta liền dùng các ngươi tới thử Phệ Ma Nhân mới của ta." Võ pháp chân nhân cười to sau đó liền dùng sức bóp chết trưởng lão trên tay, nhìn Tha Nguyên trưởng lão nói, "Đây mới thật sự gọi là lật lọng!"
.............
Trong bóng tối.
Giờ phút này Bạch Nghiên đang lâm vào cục diện bế tắc, hắn không tài nào hiểu được hành động và lời nói của Vân Mặc Tuyên nên cũng không biết làm thế nào cho phải.
Trong cục diện lộn xộn này, Bạch Nghiên đang ở thế bị động nên không biết hiện tại đã phát sinh rất nhiều chuyện.
"Vân Mặc Tuyên, ngươi.....làm gì?" Bạch Nghiên dùng tay muốn tránh khỏi sự giam cầm của đối phương, nhưng Vân Mặc Tuyên lại siết chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu. Cùng lúc đó, cánh tay ban đầu đang bóp cổ mới chịu buông lỏng.
Bạch Nghiên thở phào một hơi, không khỏi có chút tức giận với hành động vô cớ này của Vân Mặc Tuyên, hắn giật giật đôi tay bị siết chặt, lạnh nhạt nói: "Buông tay."
"Tức giận?" Vân Mặc Tuyên cúi đầu sát vào người Bạch Nghiên, tuy rằng chung quanh vẫn là một mảnh tối đen như cũ nhưng Bạch Nghiên vẫn cảm thấy có chút không đúng.
Hơi thở xa lạ...Cách mình rất gần, giống như thấp một chút nữa liền sẽ chạm vào.
"Sư tôn, người tức giận sao?" Vân Mặc Tuyên ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Nhưng, ta mới là người nên tức giận."
Bạch Nghiên không hiểu Vân Mặc Tuyên đang nói cái gì. Tức giận? Vì sao Vân Mặc Tuyên lại tức giận? Trong lúc mình bất tỉnh, hắn và Tô Nhiễm Dao có nói chuyện gì sao?
Chẳng lẽ là chuyện hắn đoạt xá? Nếu là cái này, Bạch Nghiên cảm thấy lấy kỹ thuật diễn sứt sẹo của hắn, sợ là Vân Mặc Tuyên đã sớm nhìn ra. Hay là bởi vì cái gọi là nguyên nhân của kiếp nạn? Trong lòng Bạch Nghiên có chút hụt hẫng, tốt rồi, thân là chính đạo không ưa gì tà đạo nên tức giận cũng không có gì đáng ngạc nhiên......
Vân Mặc Tuyên không đợi Bạch Nghiên suy nghĩ quá nhiều, thấy hắn thất thần, cơn giận một lần nữa lại bùng lên. Cánh tay từ bóp cổ đổi sang nắm lấy cái cằm, sấn tới hôn lên môi Bạch Nghiên một lần nữa.
Nụ hôn lần thứ hai, Bạch Nghiên cảm thấy bản thân nên bình tĩnh lại, nhưng Vân Mặc Tuyên lúc này lại không ôn nhu như lần trước.
Nụ hôn lần này quá mức dữ dội, môi răng va vào nhau, Bạch Nghiên nếm được vị máu tươi nhàn nhạt, nhưng cũng mặc cho Vân Mặc Tuyên càn quét môi răng cùng đầu lưỡi hắn, giống như muốn đem hết thảy không khí đều rút đi, chỉ lưu lại hơi thở của người kia.
Một nụ hôn kéo dài đến nỗi Bạch Nghiên bị hôn từ mặt đỏ tai hồng tới mức hô hấp khó khăn mà đẩy đẩy người phía trước, đầu óc hắn hiện tại nhũn như bùn nhão, chỉ có thể cảm giác Vân Mặc Tuyên đang không ngừng đòi hỏi. Không thể chịu nổi nữa rồi, so với việc bị bóp cổ còn khó chịu hơn.
Vân Mặc Tuyên không để Bạch Nghiên chống cự mà đè phía sau cổ, càng làm sâu thêm nụ hôn. Nụ hôn lần này không giống như nụ hôn bình thường, mà nó lại giống như một trận chiến ác liệt, mang theo sự tức giận cùng cảm xúc tuyệt vọng không tên.
"Sư tôn......."
Rốt cuộc Vân Mặc Tuyên cũng chịu tách ra, Bạch Nghiên quay đầu, một cơ hội thở dốc cũng không có. Không biết có phải là do đầu óc bị thiếu oxy hay không, thế nhưng Bạch Nghiên lại cảm giác có một bàn tay dọc theo cổ hắn đi xuống. Cảm giác y phục trên người càng ngày càng mỏng, bầu không khí dần trở nên ái muội.
Chờ Bạch Nghiên lấy lại được một chút khí lực thoát khỏi bàn tay đang bóp cằm thì một cánh tay khác của Vân Mặc Tuyên đã dán lên làn da hắn. Thực lạnh, hắn vừa mới bị hôn đến choáng váng bỗng cảm thấy rùng mình.
Sẽ không phải là........
Bạch Nghiên bắt lấy cánh tay đang tùy ý dao động trên người mình, nhất thời lại không biết phải làm như thế nào cho phải. Hắn nghĩ, hắn hẳn là có chút động tâm với Vân Mặc Tuyên. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thích qua người nào cả, cũng chưa từng trải qua cảm giác tim đập nhanh vì một người nào đó.
Tuy rằng thân phận của người này cùng thân phận hiện tại của hắn.... chỉ nghĩ tới thôi hắn cũng không dám nghĩ. Nhưng khi ở biển Bất Tố hoa, trong nháy mắt đó thế nhưng hắn lại cảm thấy đây có lẽ là duyên phận do trời cao giáng xuống.
"Sư tôn, đừng cự tuyệt ta." Vân Mặc Tuyên bắt lấy tay phải hắn giơ lên khỏi đầu, áp người xuống bên tai hắn, Bạch Nghiên cảm giác có một vật ấp ám bao lấy vành tai mẫn cảm của hắn, từ bên gáy một đường lướt xuống cổ.
Trong một khắc, khoảng cách dường như không còn tồn tại, Bạch Nghiên run rẩy muốn cuộn người lại thì bị Vân Mặc Tuyên ngăn lại động tác.
"Sư tôn, ngoan, đừng nhúc nhích."
Âm thanh khàn khàn xen lẫn vài phần dụ hoặc khiến Bạch Nghiên không thể từ chối......
Sau khi ý loạn tình mê qua đi, Bạch Nghiên mơ mơ màng màng trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, lần này hắn bị 'ăn' sạch sẽ đến mức không còn một mẫu a.
----------✿byhanako❀-----------
Danh Sách Chương: