Thiên chi cảnh một hồi yên tĩnh, trận chiến ngày hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của đại lục An Lạc, trong lúc giằng co hai người đã đem kết giới phân làm hai nửa xanh - đen, không biết là ngọn lửa u lam sẽ thiêu đốt ma khí hắc sắc hay là ma khí sẽ cắn nuốt ngọn lửa u lam đây....
Lãnh diện đối mặt, hai người không nhiều lời mà động thủ, mỗi người đều luôn tìm kiếm sơ hở của đối phương để đột phá.
Lam hỏa cùng hắc khí phân cao thấp trong không trung, không tài nào nhìn ra được sự chênh lệch về thực lực.
Thẳng đến khi trong một nháy mắt, hai người liền đồng thời tấn công, không ai nhường ai.
Bụi gai đen thình lình từ dưới đất lao ra, thế như chẻ tre, theo hướng gió mạnh mẽ tấn công về phía Vân Mặc Tuyên.
Vân Mặc Tuyên bình tĩnh chống đỡ, Hàn Ảnh kiếm rời vỏ, thân thể linh hoạt xoay chuyển tránh né công kích từ những bụi gai.
Đồng thời, u lam trên kiếm chặt đứt vài bụi gai không kịp thu hồi.
Đối với tình cảnh này, Phù Ly chưa bao giờ để ý nhiều, mấy bụi gai đen vốn không phải là thực thể, chúng đều là do ma khí biến thành, những cái bị chặt đứt sẽ trở về dạng ma khí rồi một lần nữa biến thành bụi gai đen, sinh sôi bất diệt.
Đây chính là nguyên nhân Phệ Tâm chi lực có thể tồn tại vĩnh viễn.
"Ngươi không thể nào chém hết chúng nó được." Phù Ly nhắm mắt vận linh lực, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều ma khí hóa thành bụi gai, hơn phân nửa trong số chúng đồng loạt lao tới Vân Mặc Tuyên.
Vân Mặc Tuyên dùng kiếm khí mở ra một kết giới bằng băng trước và sau người, cùng lúc đó thân kiếm vừa kịp thời di chuyển ra phía sau "đinh đinh" vài tiếng ngăn cản công kích của mấy bụi gai.
Những bụi gai vẫn công kích liên tục không ngừng nghỉ, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhan và mạnh.
Mấy chiêu thức này cũng giống như trong kiếp trước, Vân Mặc Tuyên biết cứ tiếp tục dây dưa giằng co như vậy đối với mình chỉ có bất lợi, vậy nên hắn phải nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Phù Ly thì mới có thể nắm được cơ hội đánh bại hắn.
Sau khi xác định xong mục tiêu trong lòng, Hàn Ảnh Kiếm trên tay huy động, đường kiếm sắc bén mạnh mẽ đồng thời chặt đứt toàn bộ bụi gai.
Lúc này đây, mấy bụi gai bị chém đứt ở phía sau định chạy trốn, Vân Mặc Tuyên đem linh lực rót vào thân kiếm, tay trái vận u lam Minh Hỏa, thân kiếm toát ra hàn khí lành lạnh, không khí bốn phía như bị đông cứng, nhưng trên thân kiếm đen tuyền lại không kết băng, chỉ có tay cầm thanh kiếm đang không ngừng rung lên, khí tức sát phạt dường như không thể áp chế được.
Trong phút chốc, Hàn Ảnh Kiếm phát ra âm thanh u u, Vân Mặc Tuyên đột nhiên cắm Hàn Ảnh Kiếm vào trong đất, hàn khí màu xanh lam từ trung tâm thân kiếm tản ra khắp tứ phía, đóng băng những ma khí vừa hóa thành bụi gai đen, khiến toàn bộ kết giới cũng nhiễm một tầng băng sương.
Nháy mắt, tay trái vận u lam Minh Hỏa cũng đột nhiên chuyển động, ngọn lửa sắc bén chạy dọc theo đường băng thiêu đốt toàn bộ những bụi gai đó.
Mấy bụi gai đã hóa trở lại thành ma khí muốn chạy trốn ngọn lửa u lam, nhưng không kịp, lớp băng gây cản trở đường chạy của chúng, giữa đường bị u lam Minh Hỏa đuổi tới thiêu đốt không còn một mẩu.
Xem ra u lam Minh Hỏa xác thật có thể khắc chế ma khí của Phệ Tâm Ma.
Phù Ly nhíu mày, Vân Mặc Tuyên đã rút ngắn khoảng cách của hai người, u lam Minh Hỏa lẫn Hàn Ảnh Kiếm đồng loạt hướng tới.
Phù Ly ngửa người ra sau né tránh công kích từ u lam Minh Hỏa của Vân Mặc Tuyên, sau đó ma khí hóa thành một thanh kiếm chống đỡ liên kích của Hàn Ảnh Kiếm.
Kiếm quang sắc bén tấn công liên tục, màu đen và màu lam dây dưa quấn lấy rồi tiêu thất.
Hai người một công một thủ giằng co trên không trung.
Vân Mặc Tuyên tay cầm Hàn Ảnh Kiếm, kiếm phong càng ngày càng sắc bén, có ý muốn phá vỡ lớp phòng thủ của Phù Ly.
Mặt ngoài, hai bên vẫn đang giằng co, nhưng trong đầu thì đang tính toán tìm cách đột phá cục diện một lần nữa, muốn tìm kiếm cơ hội chiến thắng.
Phù Ly đã tìm được điểm yếu của đối phương, sớm đã có cách phá vỡ cục diện, mà trước tiên hắn muốn kéo ra khoảng cách với Vân Mặc Tuyên, tạo ưu thế cho bản thân.
Hắn dùng ma khí dẫn bụi gai quấy nhiễu, lại dùng ma khí biến hóa trên tay làm chưởng lực.
Sau khi né tránh kiếm quang, hắn bỗng nhiên ra tay, một chưởng đánh Vân Mặc Tuyên đang từng bước ép sát văng ra.
Mà Vân Mặc Tuyên vì né tránh công kích từ Phù Ly, vừa phải cẩn thận với mấy bụi gai đánh lén, động tác bị trói buộc nên bị một chưởng của Phù Ly đánh bay ra hai trượng.
Vào giờ phút này, Phù Ly muốn ra tay thêm một lần nữa, chỉ thấy đôi tay hắn nhẹ nâng, nhắm mắt niệm tâm quyết, bên cạnh nháy mắt xuất hiện thêm mấy đạo ám tiễn hắc khí.
Hắc khí quỷ dị không giống như ma khí lúc nãy, mà đó là một loại lực lượng thao túng nhân tâm còn mạnh hơn so với sự tồn tại của tà ác.
Nó không chỉ cắn nuốt nhân tâm, mà còn sinh ra các loại lực lượng tự mình hủy diệt.
Cảm giác hắc khí cường thế đoạt mệnh đang đến, Vân Mặc Tuyên vẫn không dao động, dùng sức nắm chặt Hàn Ảnh Kiếm trên tay, rót linh lực vào thân kiếm.
Hàn Ảnh sinh ra hàn quang, từng chiêu từng chiêu ngăn cản.
U lam Minh Hỏa chia thành mấy đạo, kết hợp với Hàn Ảnh Kiếm trên tay Vân Mặc Tuyên, ngọn lửa lạnh băng ẩn ẩn linh lực mênh mông đối phó với từng chiêu thức của Phù Ly.
Hai bên đồng loạt tấn công, liều chết ứng đối, đánh tới mức thiên địa biến sắc, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Cùng khoảng thời gian đó, bên ngoài kết giới, Bạch Nghiên đang đối diện với Tế An, trong một khắc nguy hiểm, tiểu mao cầu kịp thời tới cứu hắn một mạng.
Sau khi cứu Bạch Nghiên ra, tiểu mao cầu dùng màn sương mờ màu đỏ đem cục diện lâm vào bế tắc.
Mà vào giờ khắc này, một chuyện ngoài ý muốn nữa đột nhiên phát sinh, Họa Kích từ trên trời giáng xuống, tách ra cục diện giằng co giữa Tế An và tiểu mao cầu.
Họa Kích phá vỡ màn sương mờ đỏ, Phương Lẫm Nam xuất hiện.
"Phương Lẫm Nam." Tiểu mao cầu ánh mắt phức tạp nhìn Phương Lẫm Nam che trước người Tế An, nó biết thực lực của Phương Lẫm Nam, nhưng trong lòng vẫn ôm may mắn nói: "Chuyện giữa chúng ta sẽ nói sau, ngươi để ta giải quyết Tế An trước, sau đó thả Nghiên Nghiên bình an thoát khỏi đây."
"Ngươi có phải quá ngây thơ rồi không?" Phương Lẫm Nam ngữ khí lạnh nhạt xa cách, "Ta ở bên nào ngươi còn chưa phân rõ sao? Hôm nay, ngươi và Bạch Nghiên một người cũng không được thoát, đừng chống cự nữa, có lẽ còn có thể giữ lại tính mạng."
Lời Phương Lẫm Nam vừa nói, ý tứ rõ ràng như vậy, tiểu mao cầu không muốn nói thêm nữa, chỉ nói: "Vậy đến đây đi."
Màn sương đỏ một lần nữa ngập tràn khắp nơi, trận chiến một lần nữa nổ ra, Tế An cười lạnh nói: "Phương Lẫm Nam, con hung thú này ta giao cho ngươi, còn Bạch Nghiên cứ để cho ta...."
"Ngươi sai rồi." Phương Lẫm Nam không đợi Tế An nói xong, đã nhấc Họa Kích đứng trước người Bạch Nghiên, "Không phải ngươi vẫn luôn thèm muốn nội đan của hung thú sao, vậy ta để cho ngươi tự mình tới lấy."
"Ngươi......." Tế An không kịp phản lời, liền phải tránh né công kích của tiểu mao cầu, trong lòng thầm ghi hận, tên chiết tiệt Phương Lẫm Nam này biết rõ con hung thú này chính là thứ khắc chế hắn.
So với bên kia đang liên tục công kích, phía bên này, Bạch Nghiên và Phương Lẫm Nam cả hai người đối diện nhau, bình tĩnh không ai có động tác gì.
"Ngươi bị sao vậy?" Bạch Nghiên hỏi, kỳ thực hắn có một suy đoán, có lẽ là Phương Lẫm Nam đã bị Phệ Tâm Ma ảnh hưởng.
Phương Lẫm Nam dùng Họa Kích chĩa vào Bạch Nghiên, hắn tựa như không có kiên nhẫn để trả lời vấn đề này, "Không cần nhiều lời, nói, thúc thủ chịu trói ta có thể giữ lại tính mạng của ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên chống cự, ta không muốn đánh cùng các ngươi."
"Bảo ta chịu trói? không có khả năng!" Bạch Nghiên nâng Thu Thủy Kiếm trên tay, quật cường như tiểu mao cầu, "Ngươi tới đi."
Phương Lẫm Nam bày ra bộ dáng đau đầu, ngay sau đó Họa Kích nhắm thẳng trước người Bạch Nghiên lao tới.
Bạch Nghiên nhanh chóng ngửa ra sau tránh né, đồng thời dùng kiếm đỡ một chiêu của Phương Lẫm Nam.
Một công một thủ, động tác nhanh đến mức không thể nhìn rõ, Họa Kích và Thu Thủy kiếm va chạm phát ra âm thanh đinh keng, mạnh đến mức tóe ra cả tia lửa.
Trái lại, bên phía Tế an và tiểu mao cầu tuy không kịch liệt như bên kia, nhưng tình thế lại nguy hiểm hơn gấp mấy lần so với bên kia.
Cả Tiểu mao cầu lẫn Tế An không ai dám khinh suất, chiêu tuyệt sát lẫn phản kích đều là chuyện có thể xảy ra trong nháy mắt.
Trong lòng Tiểu mao cầu hiểu rõ, tuy rằng nó có thể đánh bại Tế An nhưng Tế An tuyệt không phải là người dễ đối phó.
Nhưng mà so với bên phía Lẫm Nam.....Nó cảm thấy thực may mắn khi Phương Lẫm Nam cũng giống như nó, lựa chọn tránh né đối phương.
"Thật đúng là khó chơi a."
Tiểu mao cầu dùng ngọn lửa trên tay hóa thành hình trường đao, đối chiến với Duy Ngọc Kiếm của Tế An.
Tế An phải áp chế ma khí Phệ Tâm Ma trong cơ thể, cho dù có Duy Ngọc Kiếm cấp thêm linh lực, nhưng nhất thời vẫn khó có thể kích phát ra linh lực của bản thân.
Bị Tiểu mao cầu từng bước ép sát, hắn vừa đánh vừa lui, trong lòng suy tính lại mục tiêu.
Hắn thấy Tiểu mao cầu vẫn chưa phát hiện ra mục đích của hắn, Bạch Nghiên và Phương Lẫm Nam vẫn còn đang đánh bên kia.
Tế An cắn răng, trong lòng thẫm nghĩ, Phương Lẫm Nam, nếu ngươi không muốn tự mình động thủ, vậy để ta tới giúp ngươi một tay.
Khoảng cách của hai bên dần được rút ngắn, Tiểu mao cầu phát hiện có gì đó không đúng, nó muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Tế An đã ra tay, một tia ma khí nho nhỏ màu đen từ đầu ngón tay hắn bắn ra, nhập vào cơ thể Phương Lẫm Nam rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tiểu mao cầu một chưởng dùng hỏa diễm đánh vào Tế An, đem hắn đánh bay khỏi vòng chiến.
Trước mắt Phương Lẫm Nam tối sầm.
Nguyên bản hắn còn muốn chấm dứt trận chiến trong chốc lát, nhưng vào giờ phút này, thần chí và thân thể hắn đều bị tâm ma thao túng, sát ý cuồn cuộn không ngừng trào ra len lõi thâm nhập vào Họa Kích, động tác chỉ trong nháy mắt.
Tiểu pmao cầu tận mắt nhìn thấy Phương Lẫm Nam bị tia hắc khí của Tế An chui vào người, trong chớp mắt, cả người Phương Lẫm Nam dường như biến thành người khác.
Đáy mắt hắn tràn ngập sát khí, kèm theo đó, kiếm khí của Họa Kích cũng dần trở nên sắc bén ác liệt.
Truyện BJYX
"Nghiên Nghiên, cẩn thận!"
Bạch Nghiên vừa né một đòn tấn công mạnh mẽ của Họa Kích, cảm giác có gì đó không đúng, mới vừa rồi hắn còn cảm thấy Phương Lẫm Nam không thật sự muốn giết mình, chiêu thức vẫn có chút nương tình.
Vậy nên hắn còn tưởng Phương Lẫm Nam có thể tạm thời ngăn chặn ma khí do Phệ Tâm Ma ảnh hưởng.
Không ngờ......
Bạch Nghiên dùng kiếm ngăn trở Họa Kích, "Phương Lẫm Nam, ngươi thanh tỉnh lại một chút, cố gắng đừng để Tâm Ma ảnh hưởng!"
"Vô ích thôi." Tế An che lại chỗ bị thương, ngữ khí hung ác nói, "Chỉ cần chưa giết được ngươi, hắn liền không có cách nào tỉnh táo lại."
Ngự Linh Châu xuất hiện trên người Phương Lẫm Nam, linh lực cường đại như ngọn núi đột ngột áp xuống, Bạch Nghiên cảm giác thân thể lẫn linh hồn đều bị đau đớn bức bách.
Hắn dồn hết linh lực lên phía trên chống đỡ, chân dưới quét ngang đùi Phương Lẫm Nam, động tác liên tiếp khiến Phương Lẫm Nam khó khăn né tránh, Họa Kích nắm không vững liền rơi mạnh xuống đất.
Tiểu mao cầu do dự, nguyên nhân bởi vì Phương Lẫm Nam chính là Mạch Tri, nó không muốn đánh với Phương Lẫm Nam, nhưng lại càng không thể nhìn Bạch Nghiên cứ như vậy mà chết.
Ngay lúc Phương Lẫm Nam dùng sát chiêu áp sát Bạch Nghiên, trong lòng nó đã có quyết định.
Nếu nhất định phải làm như vậy mới có thể khiến ngươi thanh tỉnh, thì có lẽ đó mới chính là biện pháp tốt nhất....
Bạch Nghiên bị Phương Lẫm Nam đánh bại nằm trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, dốc toàn lực chống đỡ thân thể ngồi dậy, còn chưa kịp chuẩn bị liền thấy Họa Kích sắc bén đâm tới.
Phập.
Trong nháy mắt, máu tươi như nước bắn ra, Bạch Nghiên hai mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy những giọt máu tươi thật nóng, nóng đến mức hắn cảm thấy như bản thân bị phỏng vậy..
Danh Sách Chương: