• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư huynh, sao rồi? Huynh có đối sách gì chưa?"

"Vẫn chưa có." Bạch Nghiên chống cằm, mặt trời cũng đã xuống núi. Tuyết Vô Trần ngay lúc dầu sôi lửa bỏng từ bỏ chức vị Chưởng môn, hành động dứt khoát như vậy có khả năng hắn cũng đã dự đoán trước được kết quả, nhìn bộ dáng hắn xem ra cũng không giống người thích dính tới thị phi. Hơn nữa, lần trước gặp hắn ở Vô tận chi cảnh, cảm giác mối quan hệ của hắn và Phệ Tâm Ma có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần không phải là kẻ địch là được.

Thở dài, Bạch Nghiên nghĩ, chỉ cần Tuyết Vô Trần không trợ giúp Phù Ly thì tốt rồi, địch nhân có thể ít đi một người liền bớt đi một chút phiền toái, tốt nhất là không có thì hơn.

"Chúng ta trực tiếp đánh đi, cách này nhanh gọn lẹ nhất."

"Cái gì?" Nguyên lai Vấn Nhai chân nhân còn cho rằng phải chờ một thời gian mới có thể thương lượng đối sách, không nghĩ tới Bạch Nghiên lại xúc động đưa ra cách thức lỗ mãng này, hắn vội la lên, "Sư huynh, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta không chỉ đối phó với một mình Phệ Tâm Ma, mà hiện tại thế lực của hắn đã thẩm thấu khắp toàn bộ đại lục An Lạc, đã có không ít đại môn phái chính đạo phản chiến, chúng ta làm sao có thể đánh lại toàn bộ?"


"Chúng ta muốn đối phó đúng thật là không chỉ một mình Phệ Tâm Ma, nhưng hắn chính là mấu chốt, bắt giặc phải bắt vua trước, giải quyết hắn, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sau đó chính là Tế An còn có Phương Lẫm Nam đối phó, hai người này ngươi không cần lo lắng. Còn những môn phái khác, Phiêu Miểu Thành toạ trấn tại đại lục An Lạc đã nhiều năm như vậy, giao tình cũng không ít, còn không tìm được đối tượng để kết đồng minh sao?"

"Cái này hình như....." Vấn Nhai lắc đầu, có chút ngượng ngùng, "Hình như không có thật. Bởi vì trong mắt người đời, môn phái chúng ta luôn được cho là tự cao tự đại, hơn nữa hằng năm Chưởng môn đều bế quan, đối với loại chuyện này trước nay đều không quan tâm, dần dà, chúng ta liền không có lấy một mối quan hệ hữu hảo nào cả."


Bạch Nghiên đỡ trán, "Vậy được rồi. Không nói tới chuyện giao tình, chỉ nói đại nghĩa. Đại lục An Lạc lớn như vậy, các môn phái lớn nhỏ có nhiều như vậy, ít nhất cũng có một vài môn phái chính đạo có cái đầu thanh tỉnh, không bị Phù Ly ảnh hưởng đi? Ngươi cứ lấy lý do trừ gian diệt ác, mượn sức từ những môn phái đó để đối phó với mấy môn phái đã bị Phù Ly ảnh hưởng. Hơn nữa, trước kia có Chúc An phong ấn Phù Ly, bình ổn tai hoạ, lần này nhất định bọn họ cũng sẽ đồng minh với Phiêu Miểu Thành."

Vấn Nhai nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Cách này liệu có được không? Nếu vẫn có một vài môn phái không chịu thỏa hiệp.....Ta đã biết, ta sẽ cùng đệ tử đi liên hệ với những môn phái đó. Chỉ là, lúc này đây, các thế lực bị cuốn vào cuộc chiến này không chỉ có mấy đại môn phái mà bao gồm cả mấy gia tộc lớn khác nữa, đứng đầu chính là Vân gia và Bạch gia....."


Nói tới đây, Vấn Nhai nhìn Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên rồi lại yên lặng....

Vân gia và Bạch gia? Bạch Nghiên sửng sốt, hắn biết Vân gia là vì Vân Mặc Tuyên, nhưng Bạch gia này không lẽ chính là......

"Ngươi nói là Bạch gia?"

"Sư huynh, đừng nói là huynh cũng quên luôn gia thế nhà huynh a?"

Đúng thật là Bạch Nghiên hoàn toàn không nhớ tới chi tiết này. Trong tiểu thuyết, các gia tộc thế gia đều được miêu tả rất ít, chỉ có duy nhất một mình Vân gia bởi vì có liên quan tới vai chính nên mới được thêm vài nét bút. Ngay cả Bạch gia và mấy thế gia khác, có lẽ cũng chỉ được giới thiệu sơ lược mà thôi.

"Sư huynh, huynh xem, huynh là người Bạch gia, vậy huynh có thể giải quyết chuyện nội bộ bên trong Bạch gia có phải không?" Vấn Nhai chân nhân không hỏi đến Vân Mặc Tuyên là bởi vì hắn cũng từng nghe qua, Vân Mặc Tuyên bị đuổi khỏi Vân gia chỉ vì bị xem là điềm xấu xui xẻo.
Đối với yêu cầu Vấn Nhai vừa đưa ra, Bạch Nghiên có chút khó xử. Nếu theo tình hình này mà nói thì Tế An chắc chắn sẽ hiểu biết tường tận về Bạch gia hơn là Bạch Nghiên, hơn nữa có khả năng Tế An đã đi trước một bước, có lẽ bây giờ tất cả Bạch gia đều đã quy phục Phệ Tâm Ma rồi.

Nếu bây giờ hắn tự mình đi tới Bạch gia, chỉ sợ bọn họ sẽ coi hắn như 'hàng giả' mà bắt lại, một lần nữa đưa tới trước mặt Phệ Tâm Ma.

"Bạch gia hiện tại e là không được." Bạch Nghiên khó xử nói, "Bất quá, chúng ta có thể tới Vân gia thử."

Vân Mặc Tuyên nắm trong tay Vân Không Ngọc, việc ở Vân gia dễ dàng hơn rất nhiều.

"Vân gia? Huynh nói là Vân Mặc Tuyên?" Vấn Nhai chân nhân không biết trên tay Vân Mặc Tuyên có Vân Không Ngọc, hắn chỉ biết Vân Mặc hiện tại tuy rằng xưa không bằng nay, đã không còn là tên đệ tử mới nhập môn bị Vân gia xua đuổi như điềm gở, nhưng nếu muốn trở về Vân gia không phải chỉ dùng vũ lực là được.
"Không sai, đây cũng là lúc ta nên trở về Vân gia một chuyến." Vân Mặc Tuyên ngưng một lúc rồi tiếp tục nói, "Ngươi chỉ cần xử lý sự tình ở môn phái cho tốt. Về Vân gia, phải dùng thế gia đối phó với thế gia mới gọi là công bằng. Còn Phệ Tâm Ma, ta một mình cũng đủ đối phó với hắn. Hiện tại nên đi thôi."

Sau khi thương lượng tốt đối sách, Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên đi Vân gia trước. Tuy nhiên, Vấn Nhai vẫn có chút e ngại, vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Vân Mặc Tuyên 'Một mình ngươi đối phó với Phệ Tâm Ma? Ngươi cho rằng ngươi còn lợi hại hơn Chúc An sao?'

"Mặc Tuyên, đối phó với Phù Ly, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?" Trên đường, Bạch Nghiên nói ra lo lắng của mình.

"Sư tôn lo rằng ta sẽ thua sao?" Vân Mặc Tuyên đi sóng vai cùng Bạch Nghiên, nhân tiện nắm lấy tay hắn.
"Không phải, cũng không đúng, cứ cho là ta đang lo lắng đi." Trong lòng Bạch Nghiên vẫn là rất có sự tin tưởng đối với Vân Mặc Tuyên, vai chính và phản diện, theo như cốt truyện bình thường thì ai thắng ai thua đã rõ như ban ngày. Nhưng bởi vì Vân Mặc Tuyên là 'đặc biệt', hắn không thể không suy xét đến chuyện thắng bại ở trận chiến lần này. Ở kiếp trước, Vân Mặc Tuyên có đánh bại Phệ Tâm Ma không? Vì sao hắn lại trọng sinh?

Nhìn ra nỗi băn khoăn trong lòng Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên nói: "Sư tôn không cần lo lắng, lúc này đây ta nhất định sẽ đánh bại hắn. Còn việc ta trọng sinh, cũng giống như việc sư tôn đến với thế giới này. Ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng nếu có, ta chắc chắn rằng đó chính là vì để gặp được người."

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Bạch Nghiên đỏ mặt nói: "Ta và ngươi đang bàn chính sự đó."
"Đây là chính sự." Hắn nâng bàn tay Bạch Nghiên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Bạch Nghiên đành phải nói lảng sang chuyện khác, "Vậy nên sau khi ngươi trọng sinh, khi tới Phiêu Miểu Thành thì đã chuẩn bị tốt hết thảy? Ngự linh châu cũng là do ngươi lấy để trả thù Tế An?"

"Ta tới Phiêu Miểu Thành muộn hơn so với kiếp trước. Ngự linh châu là do Tế An tham lam tự mình hại mình, ta chỉ cho hắn một cơ hội mà thôi. Bất quá ta cũng nên cảm tạ hắn, nếu không phải hắn tự hại chết mình, ta cũng sẽ không được gặp người." Vân Mặc Tuyên nói tiếp, "Sau đó, sư tôn lại chọn bế quan, đem Phiêu Miểu Thành cho ta toàn quyền quản lí, 500 năm kia đủ cho ta chuẩn bị rất nhiều chuyện."

"Vậy nên có thể nói là ngay từ đầu game ngươi đã chơi full cấp, sau đó lại tiếp tục giả heo ăn thịt hổ từ từ trả thù những người đó?"
Tuy nghe không hiểu lắm mấy chữ kia của Bạch Nghiên, nhưng ý tứ đại khái hắn cũng hiểu, nói: "Ta chỉ muốn tránh đi một ít tiếc nuối đời trước, chỉ là....." Chỉ là không thể chống lại vận mệnh đã sắp đặt.

Bạch Nghiên hiểu những lời Vân Mặc Tuyên không dám nói tiếp, bất luận là Vu Giám hay tiểu Ngọc nhi, hay là hai mắt của Cố Hiểu Hiểu đi nữa thì kết cục đã được đặt bút, điều đó bao gồm cả chính hắn.

"Sư tôn, ta nhất định sẽ bảo hộ người chu toàn." Vân Mặc Tuyên nói, "Cho dù là ta, nhất định cũng sẽ không thương tổn đến người."

Vân Mặc Tuyên có cảm giác, Bạch Nghiên cũng giống như hắn, biết hết sự tình kiếp trước. Nguyên lai hắn còn cho rằng Bạch Nghiên cũng trọng sinh giống như hắn, càng về sau hắn càng phát hiện sự thật không phải như vậy. Tuy không rõ vì sao Bạch Nghiên lại biết hết thảy, nhưng lúc này đây hắn chắc chắn sẽ thay đổi cái kết cục kia, hắn tuyệt đối sẽ không tự tay gϊếŧ người mình yêu.
"Ân." Bạch Nghiên cười cười, hai bàn tay đan vào nhau càng thêm siết chặt lấy nhau.

Tới Vân gia, không có gì bất ngờ khi bọn họ bị gia chủ đương nhiệm của Vân gia gây khó dễ. Lại nói tiếp, Vân Phong Nguyên tuy là thúc thúc của Vân Mặc Tuyên, nhưng cũng là người đoạt lấy vị trí gia chủ của Vân Mặc Tuyên khi cha mẹ hắn qua đời ngoài ý muốn, còn bảo thê tử của mình lấy lý do hoang đường như 'kẻ xui xẻo khắc chết cha mẹ' mà đuổi Vân Mặc Tuyên đang còn nhỏ tuổi ra khỏi Vân gia.

"Vân gia khi nào lại để cho một người ngoài như ngươi tới tự ý làm chủ?" Vân Phong Nguyên sắc mặt xanh mét nhìn Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên đang đứng trước đại môn.

Kỳ thật, hắn căn bản không muốn để hai người kia tiến vào đại môn Vân gia, cái đám nề hà phế vật kia ngay cả một người cũng không ngăn được. Thê tử Vân Phong Nguyên, Ngọc Lan Phách trấn an vỗ ngực trượng phu nhà mình, nhìn bề ngoài bà ta cũng không đơn giản chỉ là một nữ nhân tầm thường.
Lúc trước bà ta chính là người đưa ra chủ ý cho Vân Phong Nguyên, cũng chính bà ta đã bôi nhọ thanh danh Vân Mặc Tuyên để đuổi hắn đi. Qua nhiều năm như vậy, bà ta đã xử lý, cứu vãn mặt mũi Vân gia biết bao nhiêu lần. Thử hỏi xem là vì cái gì? Còn không phải là vì bà ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí chủ mẫu Vân gia sao? Nhưng hiện tại Vân Mặc Tuyên trở về, nói mấy câu liền vọng tưởng muốn đem những điều này hủy đi, quả thực là si tâm vọng tưởng.

"Hừ. Vân Mặc Tuyên, ngươi bị đuổi khỏi Vân gia nhiều năm như vậy, hiện tại học thành tài trở lại còn không biết cái gì gọi là an phận sao? Cái khác không nói, lý do ngươi trở về chính là vì chuyện bị đuổi khỏi Vân gia mà đâm ra thống hận, quay lại để báo thù?" Ngọc Lan Phách nhìn ánh mắt bất thiện của Vân Mặc Tuyên, nói "Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Hiện tại ngươi muốn động thủ sao?"
Vân Mặc Tuyên không có động thủ, hắn cười lạnh nói: "Ta sẽ không động thủ, ta chỉ tới đòi lại hết thảy những điều thuộc về ta. Còn việc ta sẽ làm như thế nào, không cần các ngươi nhọc lòng."

"Ngươi dựa vào cái gì?"

Vân Mặc Tuyên giơ Vân Không Ngọc lên, nói: "Cái này, đủ không?"

Vân Không Ngọc vừa ra, mọi người ở đây đều kinh ngạc sửng sốt. Vân Không Ngọc tượng trưng cho Vân gia, chỉ là không biết vì sao mất tích nhiều năm, Vân gia vẫn luôn xem chuyện này là điều bí mật, hiện tại Vân Không Ngọc thế nhưng lại xuất hiện trên tay Vân Mặc Tuyên.

Mấy nguyên lão Vân gia vốn không thèm để ý tới chuyện tranh giành vị trí gia chủ, người có tư cách là người có thể mang lại lợi ích cho Vân gia, kỳ thực bọn họ cũng rất coi trọng Vân Phong Nguyên. Nhưng hiện tại Vân Mặc Tuyên có thế lấy ra Vân Không Ngọc mà Vân gia khổ cực tìm kiếm bấy lâu, cục diện bây giờ đã không còn giống như trước.
Vân Không Ngọc có quan hệ cơ mật với một nhóm thuộc hạ mạnh nhất Vân gia, chỉ có Vân Không Ngọc mới có thể kêu gọi Vân Ưng, nhóm thuộc hạ tinh nhuệ nhất Vân gia. Về sau, tất cả bọn họ đều cho rằng Vân Không Ngọc có lẽ đã bị hủy trong cuộc chiến Phệ Tâm Ma trước đó. Nếu thật là như vậy, điều này đối với thế lực Vân gia chính là một đả kích không nhỏ, đây cũng là nguyên nhân lúc này bọn họ chọn cách hợp tác với Phệ Tâm Ma.

"Ngươi làm sao có thể có Vân Không Ngọc, này nhất định là giả!"

"Là thật hay giả, chờ đến lúc Vân Ưng xuất hiện không phải liền biết sao?"

"Ngươi đã tìm được Vân Ưng? Không phải trước giờ bọn họ đều hành tung không rõ sao?" Một nguyên lão không nhịn được, hỏi Vân Mặc Tuyên.

Bạch Nghiên cũng cảm thấy kỳ quái nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, hắn đi tìm khi nào?
Vân Mặc Tuyên chỉ trả lời: "Không cần phải phiền toái như vậy, Vân Không Ngọc xuất hiện cũng đã đủ rồi, nhóm Vân Ưng bộ hạ hiện tại toàn bộ đều đã tụ tập tại nơi này!"

----------✿byhanako❀-----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK