Chương 55: Khó Chiều. Người Đàn Ông Khó Hầu Hạ
Bóng tối trước mắt biến mất, Cố Nhược Hy thấy mình đang đứng trong một căn phòng xa hoa. Cô còn đang thắc mắc đây là nơi nào thì nhìn thấy ký hiệu chuyên dụng của bệnh viện Khang Thọ, còn có một số thiết bị y tế được đặt ở tủ đầu giường.
Thì ra đây là phòng bệnh.
Cố Nhược Hy phát hiện Lục Nghệ Thần đang nhìn cô liền vội vã cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cô không làm sai gì cả, sợ cái gì?”
Cố Nhược Hy cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Có đúng rằng cô không làm sai không? Sự việc hỗn loạn lần này cô không có chút trách nhiệm nào sao? Sao anh có thể hiểu được tâm trạng tồi tệ của lúc này. Khi có quá nhiều chuyện xảy ra trên người cô khiến cô không thể không nghỉ ngờ bản thân.
“Không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện mà chạy ra ngoài làm gì?” Lục Nghệ Thần có chút mệt mỏi ngồi trên giường bệnh, chằm chậm di chuyền.
Cố Nhược Hy trông thấy động tác có chút khó khăn của anh, khác hoàn toàn với vẻ ung dung lúc ở ngoài bệnh viện. Cô lén lút nâng mắt nhìn trộm Lục Nghệ Thần một cái mới phát hiện sắc mặt của anh không còn hồng hào như trước, trông trắng bệnh như vừa trải qua một trận bệnh nặng.
“Anh bệnh rồi sao?” Cố Nhược Hy lo lắng.
“Cô đang quan tâm tôi?” Dường như khóe môi mím chặt của anh hiện ra chút ý cười.
“Rốt cuộc anh có chỗ nào không khỏe? Đổ bệnh rồi mà anh không nghỉ ngơi thật tốt, chạy ra ngoài làm gì?” Có Nhược Hy vội đỡ anh nằm lên giường, sau đó giúp anh đắp chăn.
“Cô vong ân bội nghĩa quá nhanh rồi đấy.” Lục Nghệ Thần nằm xuống mới cảm thấy cơn đau giảm bót vài phần.
Cố Nhược Hy nói: “Tôi còn chưa nói câu cảm ơn với anh.
Nhưng mà rốt cuộc anh bị bệnh gì? Trông có vẻ khá nghiêm trọng.”
Lục Nghệ Thần im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Viêm ruột thừa.”
“Anh vừa làm phẫu thuật còn chạy ra ngoài sao? Lỡ như vết thương bị hở thì làm sao đây?” Cố Nhược Hy lo lắng đến mức không biết phải làm sao, thấy Lục Nghệ Thần có vẻ đang rất đau thì càng hoang mang hơn.
Lục Nghệ Thần trông thấy cô khẩn trương như vậy, ánh sáng trong mắt có chút nhu hòa xen lẫn chút ý cười, anh nhìn cô nói: “Đúng là rất đau. Hay là cô giúp tôi nhìn xem có phải vết thương bị hở ra rồi không.”
Cố Nhược Hy lập tức cúi người kéo chăn ra, lại cần thận giúp anh kéo sơ-mi lên. Lúc cô chuẩn bị tháo đai nịt quần của anh thì động tác của cô chợt dừng lại, hai má đều ửng hồng một mảng.
“Tôi… tôi nên đi gọi bác sĩ.”
Cô vội vàng quay người, nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Lục Nghệ Thần bật cười, anh vươn tay ra giữa láy cỗ tay thon nhỏ của cô: “Chọc cô thôi.”
“Anh giỏi lắm!” Cố Nhược Hy chu môi, bực tức trừng mắt nhìn anh. Cô nhìn đôi mắt đen lắp lánh như sao trời của anh, không kìm được sững người mắt một giây. Sau đó cô vội vã cúi thấp đầu rồi đan hay tay vào nhau.
“Lúc này chỉ có anh mới cười nỗi thôi.” Thậm chí cô đã có ý định bỏ cuộc.
“Cô và tôi đều biết rằng sự thật khác hoàn toàn với lời đồn ở ngoài kia. Sao cô cần phải vì suy đoán nghỉ ngờ của họ mà hủy đi thái độ sống của mình?”
Trái tim của Cố Nhược Hy rung lên một cái: “Tôi rất cảm kích anh đã an ủi tôi. Nhưng tôi… tôi không thể làm được như anh.”
“Có người tin cô là đủ rồi.”
Cô bỗng ngước mắt lên nhìn vào mắt đen của Lục Nghệ Thần, chìm sâu vào trong đấy từng chút một như thể cô đã rơi vào ánh mắt của anh. Tâm trạng của cô chợt nhẹ nhõm hẳn, không còn nặng nề như trước nữa…
Không biết viện trưởng và một vài vị bác sĩ phụ trách đã bước vào từ lúc nào, cô bị y tá mời ra ngoài.
Cô đứng ngoài cửa, cách một tấm kính cửa số nhìn vào một nhóm bác sĩ mặc blouse trắng đang vây lấy Lục Nghệ Thần. Rõ ràng cô không nhìn thấy anh nhưng cứ dõi theo các vị bác sĩ đang kiểm tra cho anh, không biết họ đang nói gì với nhau.
Những cô y tá đi qua đi lại trong hành lang đều rất xinh đẹp và trẻ tuổi. Bọn họ chỉ tò mò nhìn Cố Nhược Hy chứ không như những y tá ở tầng của phòng bệnh mẹ cô đang ở, vừa nhiều chuyện vừa nói những lời tổn thương người khác.
Nhưng trong ánh mắt của bọn họ vẫn tiết lộ suy nghĩ trong đầu, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
“Có người tin cô là đủ rồi.” Câu nói của anh lại văng vẳng bên tai, giếng như một giai điệu dễ nghe gõ vào tim cô, khiến trái tim luôn siết chặt của cô thả lỏng từng chút một…
Thế nhưng, thật sự cô có thể làm đến mức không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà phán chắn lên sao”
Lục Nghệ Thần ở tầng mười chín của bệnh viện, một nơi xa hoa yên tĩnh như cung điện thế này chỉ có những người thân phận cao quý mới đủ tư cách ở đây. Phòng bệnh của anh là căn cuối cùng trên hành lang nên thường không có ai qua lại, rất yên tĩnh và phụ hợp để phục hồi.
Lục Nghệ Thần để cô ngồi yên lặng trong phòng bệnh. Cô biết rằng ở cạnh anh chỉ là cái cớ, anh không cho cô rời khỏi đây là vì tầng mười chín sẽ không có bắt kỳ một người nào đến gây sự được, đây là nơi vừa yên tĩnh vừa an toàn tuyệt đối.
Nhưng nếu không đối mặt với tình hình rối loạn bên ngoài thì cũng chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.
“Thời gian sẽ khiến mọi người quên đi.” Lục Nghệ Thần vừa nhận tài liệu trên máy vi tính, vừa nói với Cố Nhược Hy người đang ngơ ngắn ngồi gọt vỏ táo.
Cố Nhược Hy giật mình một cái, Lục Nghệ Thần đã đoạt đi quả táo trong tay cô.
“Cô còn gọt tiếp thì trái táo còn lại hạt mà thôi.”
Cố Nhược Hy định thần lại rồi buông dao gọt trái cây xuống, lau lau tay: “Anh đói rồi chứ? Tôi đi mua cơm cho anh.”
Cô phải tìm việc gì đó để làm mới không suy nghĩ vu vơ. Lúc đi đến cửa thì bước chân của cô dừng lại, chậm rãi lùi về: “Tôi không ra ngoài vẫn tốt hơn, tôi nghĩ sẽ có người sắp xếp chuyện ăn uống cho anh.”
Lục Nghệ Thần định đứng dậy, anh nghiêng người sử dụng máy vi tính nên rất khó khăn và mỏi.