Chương 74: Bạn Bè, Không Ai Biết Lý Do Chia Tay.
Có Nhược Hy im lặng gật đầu: “Mình biết.”
Hạ Tử Mộc tiếp tục chơi game, ăn kem. Có Nhược Hy giặt xong quần áo phơi lên trên thanh phơi đồ trước cửa sổ, trong lòng có một mãi một vấn đề liền không kìm được mà hỏi Hạ Tử Mộc.
“Lục thiếu và Tô Nhã tại sao lại chia tay?” Lúc trước từng gặp qua Tô Nhã, nghe cô ta nói cô ta và Kỳ Thiếu Cẩn sẽ không kết hôn thật. Nhưng Lục Nghệ Thần thật sự chịu đựng được bạn gái mình vì hợp tác làm ăn mà đính hôn với người đàn ông khác? Lúc trước đã từng thấy thái độ tuyệt tình của Lục Nghệ Thần dành cho Tô Nhã. Có lẽ đã chia tay thật rồi.
Hạ Tử Mộc lắc đầu: “Ai mà biết được chuyện của họ. Chỉ là nghe nói họ đã hẹn hò rất nhiều năm rồi. Năm ngoái đã bí mật gửi thiệp mời rồi. Bố mình vừa hay cũng nhận được một phần, cũng đã đi Mỹ tham dự hôn lễ của họ nhưng đột nhiên bị hủy. Có điều người trong giới đều biết tình cảm của họ không có vấn đề gì. Còn tại sao mãi không kết hôn thì không ai biêi Sáng sớm ngày hôm sau, bố Hạ đích thân đưa vệ sĩ tới bắt Hạ Tử Mộc lên xe.
Trước khi đi, Hạ Tử Mộc thề son sắt đảm bảo với Cố Nhược Hy: “Ba ngày, cho mình ba ngày, mình sẽ tới với cậu.”
“Cậu tự bảo trọng trước đi!” Cố Nhược Hy thấy tình hình của cậu ấy rất không lạc quan mà lắc đầu.
Bồ Hạ ở trong xe gật đầu với Cố Nhược Hy, còn xem như khách sáo mà nói một câu: “Cảm ơn đã chăm sóc Tử Mộc mắấy ngày nay.”
Cố Nhược Hy vội khua tay, muốn nói gì đó nhưng xe đã chạy đi, chỉ truyền đến tiếng phản kháng của Hạ Tử Mộc từ trong xe.
“Bắt con về thì con cũng sẽ lại bỏ trồn ra được!”
Hạ Tử Mộc và bố cô đều nóng tính. Một người thì muốn nhót, một người lại cứ bỏ trồn. Không phân rõ thắng thua thì sẽ không chịu dừng mà cứ bắt về, trốn ra, bắt về, trốn ra.
Cố Nhược Hy từ nhỏ đã quen với Hạ Tử Mộc. Những năm nay không biết hai bố con họ đã diễn bao nhiêu vở thế này rôi.
Có lúc cũng khá hâm mộ Hạ Tử Mộc. Dù bố cậu ấy cũng đã tái hôn nhưng lại không bỏ mặc cậu ấy. Nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra lại vô cùng cưng chiều.
Không có xe của Hạ Tử Mộc đưa cô đến bệnh viện thì chỉ đành chen xe buýt.
Che chắn cả người, đội mũ két, lại đeo khẩu trang, cũng không sợ bị người ta nhận ra. Chỉ là trời quá nóng, đổ đầy mồ hôi, rất khó chịu. Xuống khỏi xe buýt, còn phải đi một đoạn rất xa mới đến được bệnh viện. Cô sợ bị người ta nhận ra liền bước đi rất vội vàng.
An Khả Hinh ngồi trong công viên phun nước ở gần bệnh viện Khang Thọ, mặc cho Lục Nghệ Thần gọi điện giục mấy lần vẫn không chịu một mình đi vào bệnh viện để khám sức khỏe nửa tháng một lần. Khó khăn lắm mới cắt đuôi được vệ sĩ, còn uy hiếp họ không được mách lẻo rồi mới có được cơ hội ở một mình hiếm hoi.
Nhìn người trên đường, đều có cặp có bạn, có cười có nói, còn cô chỉ có một mình. Bát tri bất giác thấy mình rất cô độc, lại rất nhàm chán.
Gọi cho Lục Nghệ Thần máy lần, gọi anh đi bệnh viện cùng cô nhưng anh nói đang đi công tác còn mấy ngày nữa mới về. Máy năm nay, đều là Lục Nghệ Thần giám sát bên mình cô mới uống thuốc đúng giờ, kiểm tra lại đúng ngày. Cho dù đi nước ngoài chữa trị hai năm thì anh cũng thường bay qua Mỹ với cô. Đột nhiên không nói một câu liền đi công tác khiến cô rất không vui.
“Còn nói em quan trọng nhất, thực ra công việc mới là quan trọng nhất với anh.” Cô phồng má, bắt mãn mà hừ hai tiếng.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô vội gọi cho Tô Nhã.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh của Tô Nhã: “Là Khả Hinh sao? Sao lại gọi cho chị?”
“Gọi điện cho chị thì sao? Không được sao?” An Khả Hinh bực bội nói.
“Đương nhiên là có thể. Chỉ là rất bát ngờ, em vậy mà lại gọi điện cho chị. Không có chuyện gì sao? Khả Hinh.”
Đối mặt với giọng nói nhiệt tình của Tô Nhã, An Khả Hinh vẫn lạnh nhạt: “Chị ở đâu?”
“Chị đang đi công tác, ở bên ngoài. Khả Hinh, em tìm chị có phải có chuyện gì không?”
“Chị biết tôi về nước rồi đúng không? Có phải đang ở cùng Lục Nghệ Thần không?”
Tô Nhã cười: “Bọn chị không ở cạnh nhau…”
An Khả Hinh lại không tin lời của Tô Nhã, trực tiếp cúp máy, giận đùng đùng mà dẫm chân lên ghế: “Căn bản sẽ không trùng hợp như vậy! Hai người nhất định đang trốn tôi chơi ở bên ngoài!”
Cảm thấy lồng ngực rất không thoải mái, đập thình thịch, trước mắt quay cuồng, hít thở khó khăn. Cô vội nắm chặt lấy ghế, mới không ngã từ trên ghế xuống.
Dùng lực hít thở mạnh, nhưng lại không thở nỗi.
Cố Nhược Hy đi bệnh viện, vừa hay đi ngang qua công viên phun nước phía trước thì phát hiện ra trên ghế dài trắng có một cô gái xinh đẹp đang đau đớn mà co lại thành một cục, sắc mặt cũng tái đến dọa người. Người đi qua đều đồng loạt tránh đi không dám lại gần. Có Nhược Hy cẩn thận đi qua hỏi.
“Tiểu thư, cô không khỏe chỗ nào sao?”
Khả An Hinh cố gắng ngẳắng đầu dậy, vô lực mà hé đôi miệng tái nhợt, nhưng không phát ra tiếng.
Cố Nhược Hy nhìn một cái liền nhận ra, cô gái này chính là cô gái thân mật khoác tay Lục Nghệ Thần, cười trong sáng hôm đó. Vội sáp lại gân miệng cô ây, muôn nghe rõ xem cô ấy nói gì.
Nghe cả nửa ngày cũng khôn nghe ra An Khả Hinh nói cái gì. Cố Nhược Hy vội đỡ cô ấy dậy: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”