Chương 58: Đau Lòng. Không Làm Vết Nhơ Của Bắt Kỳ Ai
“Không biết Tô tiêu thư tìm tôi có việc gì?”
Tô Nhã đứng trước mặt Cố Nhược Hy, cô ta vốn cao ráo lại còn mang giày cao gót nên cao hơn Cố Nhược Hy cả một cái đầu.
Điều này làm cho Cố Nhược Hy cảm thấy bạn thân thật tháp bé và hèn mọn.
“Thật ra cũng không có chuyện gì.” Tế Nhã cưới áy náy, nhất thời không biết mở lời thế nào.
“Là vì Lục Nghệ Thần đúng không?” Cố Nhược Hy ngồi trên dãy ghế trắng cạnh đèn đường, ngọn gió thổi qua mái tóc dài của cô khiến nó nhẹ nhàng lay động.
Tô Nhã lót một tắm khăn giấy lên ghế mới ngồi xuống, cô ta nhìn về phía bệnh viện còn sáng đèn, nhẹ nhàng nói: “Hai người bắt đầu quen nhau từ khi nào vậy?”
Bờ vai của Cố Nhược Hy khẽ run, cô không biết nên trả lời như thế nào trước câu hỏi này.
“Chúng tôi quen biết nhau rất nhiều năm rồi, tôi nhìn ra được rằng anh ấy rất quan tâm cô.” Cô ta đã thấy được đoạn video mà Lâm Hâm gửi qua: “Tôi thừa nhận rằng tôi sẽ đau lòng.” Cô ta vừa cười vừa quay sang nhìn Cố Nhược Hy: “Buồn cười lắm phải không? Chia tay nhau rồi mà tôi vẫn cảm thấy đau lòng.”
Cố Nhược Hy lắc lắc đầu.
“Những gì mà hiện tại anh ấy có được đều không hề dễ dàng.
Đứng trên một đỉnh cao như vậy phải chịu đựng rất nhiều áp lực. Tuy rằng bây giờ anh ấy có tất cả nhưng lại không có một ai có thể làm anh dao động nữa. Nhưng mà ánh mắt của người đời sẽ khiến cho hào quang của anh trở nên tối tăm u ám. Anh ấy là một người thích sạch sẽ, đối với phương diện nhân cách và tinh thần của chính mình cũng rất nghiêm khắc, trước giờ anh ấy đều không thích sự tồn tại của những khuyết điểm nhỏ nhặt.” Tô Nhã vẫn lịch sự mỉm cười như cũ, nhưng có thể nhìn ra được Tô Nhã rất xem trọng sĩ diện khiến Cố Nhược Hy không thể không nói ra sự thật.
“Chúng tôi không có quen nhau, tôi nghĩ rằng anh ấy có tình nói vậy với cô đấy.” Cô khẽ thở dài rồi ngẳng đầu nhìn về tầng cao nhất của bệnh viện, nơi đó vẫn còn mở đèn nhưng ánh đèn chói mắt hơn hẳn những tầng khác.
Cuối cùng cũng nói rõ ra rồi, giữa cô và anh chỉ là hai người sống trong hai thế giới song song, mãi mãi cũng không có điểm giao nhau.
“Bây giờ sự tồn tại của tôi giống như một vết nhơ, tôi không muốn vấy bản danh dự của anh ấy.” Cố Nhược Hy chậm rãi nói.
Tô Nhã cười rồi nắm lấy tay của Cố Nhược Hy: “Tôi nhìn ra được cô là một người con gái lương thiện. Có thể cô đã lựa chọn sai phương thức hoặc do hoàn cảnh ép buộc nên mới quyết định như vậy. Sự việc cũng xảy ra rồi, sau này nghiêm túc nhìn vào bản thân mà lựa chọn hướng đi đúng. Đây cũng xem như là một chuyện tốt.”
Cố Nhược Hy cúi đầu cười một cái, trong lúc đại chúng đều hiểu lầm mục đích của cô mà vẫn có người nói ra được những lời an ủi như vậy đã là rất lương thiện rồi.
“Mỗi người đều có áp lực và phiền muộn của riêng mình, người trong giới thượng lưu cũng chưa chắc đẹp đẽ vẻ vang như vẻ bên ngoài. Chúng tôi cũng có những lúc lực bắt tòng tâm và hết cách. Có lúc tôi rất ngưỡng mộ những cô gái có cuộc sống bình thường, làm gì cũng được tự theo ý mình chứ không cần cưỡng ép bản thân làm những việc mình không thích.” Tô Nhã vừa cười vừa nói, đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút hiu quạnh.
“Giữa tôi và Thần có chút hiểu lầm, tôi cũng đang đợi cơ hội giải thích rõ với anh ấy. Sự hiểu lầm của anh ấy đối với tôi chỉ là tạm thời mà thôi, về việc tôi và Kỳ Thiếu Cần đính hôn cũng chỉ là một thủ đoạn lợi ích trên thương trường chứ chúng tôi sẽ không kết hôn với nhau. Trong lúc thất vọng thì Thần mới làm ra một số chuyện không nên làm thôi, tôi có thể hiểu được.”
Cố Nhược Hy dùng sức gật đầu, tỏ ra đã nghe hết những lời này vào tận đáy lòng rồi. Đúng thật lòng tự tôn cũng bị tổn thương vì những lời nói này.
“Tôi rất cảm ơn sự thấu hiểu và độ lượng của cô.” Tô Nhã nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Cố Nhược Hy.
“Tôi sẽ không trở thành áp lực và gánh nặng của bắt kỳ ai cả.
Hậu quả do tôi gây ra thì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Tôi cũng cảm ơn cô đã giúp tôi nhận ra sai lầm.” Cố Nhược Hy cố gắng mỉm cười với Tô Nhã.
“Cô đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.” Trong mắt của Tô Nhã đều là thân thiện và hòa nhã, giống như một người chị đang nhìn em gái của mình vậy.
“Tôi cũng biết phải có chừng mực.” Cố Nhược Hy nỗ lực áp chế khó chịu trong lòng, cố nặn ra gương mặt bình thản.
“Nếu như tôi cho cô một tắm chỉ phiếu thì trông tôi không tôn trọng người khác rồi. Nhưng mà tôi hứa, sau này cô có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô. Đây là danh thiếp của tôi, lúc gặp khó khăn thì gọi điện cho tôi đấy.” Tô Nhã nhìn xuống chiếc đồng hồ đẹp mắt trên tay: “Đã mười một giờ hơn rồi, không còn sớm nữa. Cô quay về nghỉ ngơi đi, chắc chắn mắy hôm nay cô đã không được ngủ ngon.”
Cố Nhược Hy gật gật đầu, cô dõi theo Tô Nhã rời đi trên chiếc giày cao gót nhưng không được vài bước thì cô ta còn quay đầu mà nở một nụ cười xán lạn với cô, thân thiết vẫy vẫy tay.
Cố Nhược Hy tựa vào ghế, ngẳng đầu nhìn lên ánh đèn trên tầng cao nhất. Không biết vì sao mà tầm nhìn của cô trở nên mông lung, lờ mờ nhìn không rõ đó là ánh sáng của đèn phòng hay là sao trời… Hai mắt mơ hồ như vừa nhìn thấy Lục Nghệ Thần giữa một mảng sao, mãi mãi treo ở vị trí xa vời nhất, nơi cô có thể ngắng đầu ngắm nhìn nhưng không tài nào chạm đền.
Có một số thứ rất mơ hồ và không rõ ràng, cũng giống như tình cảm mơ hồ, chỉ cần suy nghĩ một cái liền có thể kiểm soát được.
Cô suy nghĩ rất lâu và cuối cùng cũng hiểu ra được, có một số việc phải đích thân đi đối mặt. Cô chỉnh lại quần áo trên người rồi lau lau mặt, cô xoa xoa mi tâm một mỏi của mình và chải chuốt lại mái tóc. Cô hít sâu vào một hơi, đến khi gom đủ dũng khí liền bước về phía cửa lớn của bệnh viện. Nơi đó còn có rần nhiều ký giả vây quanh trước cửa, chờ đợi cơ hội đưa tin tức nóng hỗi.
Cố Nhược Hy nhìn đám ký giả trải đồ trên đất, có người đã ngủ say, vì bát cơm mà họ đã rất vất vả.
Bảo vệ ở cổng bệnh viện ngạc nhiên nhìn Cố Nhược Hy, bọn họ muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Cố Nhược Hy nhìn đám ký giả bên ngoài, lớn tiếng nói một câu: “Chào buổi tối, tôi là Có Nhược Hy.”